Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 44



Có cơn gió lạnh thổi đến từ đâu đó chui thẳng vào trong cổ áo khiến cho đạo diễn bừng tỉnh.

Ông ta chống khuỷu tay xuống đất, mặt mày mê man ngước lên nhìn: "Tôi đang ở đâu vậy?"

Đạo diễn vừa dứt lời, bên cạnh vang lên tiếng ngáy. Đạo diễn quay đầu lại liền thấy trợ lý đang ngủ say sưa, một tay một chân gác lên người mình, giống như là sợ mình bỏ chạy.

Dáng vẻ đậm mùi gay khiến cho đạo diễn thay đổi sắc mặt. Ông ta kéo trợ lý lên: "Dậy đi! Con mẹ nó đừng ngủ nữa! Các khách mời khác đâu rồi?"

"Cái gì?" Trợ lý mở mắt, hiển nhiên là vẫn còn mê man chưa tỉnh: "Khách mời hả? Về, về khách sạn hết rồi!"

"Cậu bò lên người tôi làm gì?" Đạo diễn lạnh run cả người, nhưng vẫn không quên mắng trợ lý: "Sao không về khách sạn luôn đi?"

Trợ lý tỉnh táo, dụi mắt ngồi dậy, nói với giọng điệu bất đắc dĩ: "Đạo diễn, tôi cũng muốn về khách sạn, nhưng mà anh cứ đòi nói chuyện với trâu nhà Cố Đại Sơn, hỏi nó làm sao uống hết một chai rượu trắng."

"..." Đạo diễn xấu hổ trong chớp mắt: "Cậu không biết cản tôi lại hả?"

"Thì tôi cản rồi đó!" Trợ lý rút chân lại: "Cản tới mệt mỏi ngủ quên luôn!"

"Những người khác đâu rồi?" Đạo diễn hỏi: "Bọn họ không biết giúp đỡ hả?"

"Đạo diễn, lúc nãy ở đây lộn xộn lắm, người nào cũng say xỉn không còn biết trời trăng mây gió gì nữa." Trợ lý thở dài: "Chỉ còn mỗi tôi là hơi tỉnh táo."

Nói đến đây, trợ lý đổi sang vẻ mặt trách móc: "Say rượu thì say rượu đi, thế nào cũng phải đòi nói chuyện với trâu, anh nghĩ sao mà..."

"Câm miệng!" Đạo diễn ngắt lời trợ lý rồi đứng bật dậy: "Mau về ngủ đi!"

Dứt lời, đạo diễn đi thẳng ra ngoài trường học.

Trợ lý vẫn còn nằm bệt trên mặt đất ngẩn ngơ vài giây, sau đó bất đắc dĩ mà bò dậy, thì thầm trong lòng: "Sau này đừng uống rượu nữa, người nào cũng giống như là hóa thân của Ultraman, không ai đỡ nổi cả!"

Nhất là đám con nhà giàu chưa từng uống rượu trắng, chỉ suýt nữa là dỡ nóc nhà luôn rồi!

***

Sáng hôm sau.

Ánh mặt trời xuyên qua bức màn chiếu xuống lông mi Tống Nhất Xuyên. Cậu nhíu mày, lúc nửa tỉnh nửa mơ ngửi thấy một mùi hương thơm mát.

- "Dễ ngửi quá đi!"

Tống Nhất Xuyên không nhịn được mà sáp lại gần, cho đến khi chóp mũi chạm vào làn da ẩm áp.

-"Đây là... người?"

Cậu chợt mở to mắt ra, khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc có chút mơ hồ.

-"Trời ạ, mình ngủ ai vậy?"

-"Mình đã nói là sẽ làm bậy khi say rượu mà!"

- "Đừng có đòi mình chịu trách nhiệm đấy nhé! Mình đờ mờ vẫn còn là một đứa nhỏ..."

Tống Nhất Xuyên lùi ra phía sau, đến khi thấy rõ là ai mới âm thầm thở phào.

-"May quá, may quá, là Diêm Cẩn Dự!"

Nghe thấy câu cuối cùng, nhân vật pháo hôi số một vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi mở mắt ra, nói: "Chào buổi sáng?"

"À, ừ, chào buổi sáng!" Tống Nhất Xuyên cười xấu hổ: "Tối qua có chuyện gì vậy?"

"Cậu uống say, tôi dìu cậu về phòng." Diêm Cẩn Dự ngồi dậy, đường cong mượt mà vai rộng e0 thon hiện hết ra trước mắt Tống Nhất Xuyên.

"Khụ khụ!" Tống Nhất Xuyên liếc nhìn một cái rồi chợt cảm thấy bỏng mắt, bèn vội vàng nhìn sang chỗ khác.

-"Dìu thì dìu thôi! Sao còn dìu lên tới trên giường vậy?"

"Tối qua cậu cứ ôm e0 tôi mãi, đành chịu thôi, tôi chỉ có thể ngủ chung với cậu!" Diêm Cẩn Dự cười cong đôi mắt: "Yên tâm đi, tôi không ngại."

Tống Nhất Xuyên: "..."

-"Ha ha, anh không ngại?"

- "Anh nói như là kiểu tôi ăn bớt anh vậy!"

"Hai người kia đâu?" Cậu cảm thấy đuối lý, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, bèn liếc nhìn sang hai chiếc giường khác.

Diêm Cẩn Dự nhún vai: "Không rõ ràng lắm, đi suốt một đêm chưa về!"

Dứt lời, anh đứng dậy, cúi đầu nhặt quần áo, đứng đưa lưng về phía Tống Nhất Xuyên, mặc quần áo vào.

Không biết có phải là anh cố ý hay không mà động tác mặc đồ của anh rất là chậm, bên e0 mơ hồ để lộ ra làn da săn chắc.

Tống Nhất Xuyên nhìn chằm chằm vào anh, nuốt miếng.

- "Anh đang dùng sắc đẹp dụ dỗ tôi đấy à?"

- "Lúc tỉnh táo còn không chịu nổi, huống chi là lúc say rượu!"

- "Thôi được rồi, tôi tha thứ cho hành vi lưu manh vào tối qua của anh!"

Diêm Cẩn Dự ngoái đầu lại, mỉm cười: "Đói bụng chưa? Muốn đi ăn sáng không?"

"À, ừ..." Tống Nhất Xuyên mất vài giây mới phản ứng kịp, vội vàng nhảy xuống giường: "Ăn chứ! Chắc chắn là tối qua tôi uống rồi nôn ra hết, bây giờ cảm thấy dạ dày trống trơn!"

Lúc hai người định đi ra ngoài, trong phòng vệ sinh đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai.

"Quần áo tôi đâu rồi? Sao lại cởi hết vậy nè?"

"Mẹ nó! Mạnh Khung Kỳ, anh trả q.uần l.ót lại cho tôi!"

Tống Nhất Xuyên dừng bước, nhìn về phía Diêm Cẩn Dự với vẻ khó hiểu: "Anh nói hai người họ đi suốt đêm không về mà?"

"Có lẽ là về lúc tôi ngủ say?" Diêm Cẩn Dự nghiêm túc mà nói dối.

Một người đòi đi tắm rửa. Một người không chịu đi tắm rửa.

Cuối cùng hai người ngủ trong bồn tắm.

Tối qua hai người họ làm ầm ĩ như thế, anh có ngủ được chút nào đâu?

"Đi chậm là nhà ăn sẽ hết đồ ăn!"

Diêm Cẩn Dự tốt bụng nhắc nhở, khiến cho Tống Nhất Xuyên vốn dĩ đào drama hồi hồn lại: "Đi thôi, ăn cơm mới là quan trọng!"

Hai người vừa bước ra khỏi phòng ngủ là Hoắc Nhân Kiệt lao ra khỏi nhà vệ sinh, một tay che phía trước, một tay che phía sau, miệng hô hào: "Mạnh Khung Kỳ, cái đồ bi.ến th.ái kia!"

"Anh cứ cầm q.uần l.ót của tôi mãi để làm gì thế?"

Mạnh Khung Kỳ cũng cảm thấy xấu hổ, chỉ là mặt ngoài vẫn cứ bình tĩnh như cũ: "Anh hô lớn lên nữa đi, tốt nhất là để toàn thế giới đều biết tối qua hai ta tr.ần tr.uồng ngủ chung."

Hoắc Nhân Kiệt: "..."

Mẹ nó! Vậy chẳng phải là tuyên bố mình mất trong sạch hay sao?

Được rồi! Mình nhịn!

"Anh trả q.uần l.ót lại cho tôi trước đi!" Anh ta đỏ mặt nói.

Mạnh Khung Kỳ ném qua. Hoắc Nhân Kiệt chụp lấy.

Hai người vô cùng xấu hổ mà trần trồng nhìn nhau: "..."

"Đờ mờ! Thua thật sự!"

Hoắc Nhân Kiệt vừa mặc q.uần l.ót vừa phát điên mắng.

***

Trong lúc đi lấy bữa sáng, Tống Nhất Xuyên đã đào xong drama tối qua.

Bên ngoài cậu thì bình tĩnh, chứ ở trong lòng đã cười như điên.

-"Ha ha ha, hóa ra là cuộc chiến trong phòng tắm!"

- "Hoắc Nhân Kiệt nôn lên người Mạnh Khung Kỳ rồi nhảy vào bồn tắm muốn tắm trước."

- "Mạnh Khung Kỳ tất nhiên là không chịu, định kéo Hoắc Nhân Kiệt ra để mình đi tắm, nhưng lại kéo nhầm q.uần l.ót của Hoắc Nhân Kiệt."

-"Hai người họ tôi rượt anh chạy, lặp đi lặp lại, cuối cùng mệt mỏi ngã xuống bồn tắm."

- "May mà bồn tắm không có nước,nếu không là chết đuối rồi."

Tống Nhất Xuyên cảm thấy vừa lòng mà ăn một muỗng cháo to, vừa định lật xem drama tiếp theo thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cậu nhìn thấy là số lạ, do dự vài giây rồi bật loa nghe máy: "A lô?"

Cậu vừa a lô xong là bên kia chửi ầm lên.

"A lô cái gì mà a lô? Nhãi ranh! Là mày uy hiếp mẹ mày không cho tao tiền đúng không?"

"Tao nói cho mày biết, nếu mày còn dám cản nữa thì tao sẽ đánh gãy chân của mày!"

Tống Nhất Xuyên nghiêng đầu: "Ông là ai vậy? Báo tên họ đi, nếu không thì tôi không biết có nên sợ hãi hay không?"

"Mày nghe không hiểu hả? Tao là em trai của mẹ mày, là cậu ruột của mày!" Tiếng nói ở đầu bên kia điện thoại vẫn ngang ngược như lúc đầu: "Tần Nguyên Chấn!"

Tống Nhất Xuyên: "Ok, chờ khi rảnh tôi sẽ gọi lại ông!"

Tần Nguyên Chấn bị tắt cuộc gọi: "???"

Ai cần thằng nhãi mày gọi lại cho tao?

[Ha ha ha, mau xem dáng vẻ uể oải của đám con nhà giàu kia đi, tối qua uống nhiều lắm hả?]

[Đám học sinh kính rượu, hiệu trưởng mời rượu, thay phiên nhau uống rượu, còn có Cố Đại Sơn không sợ gây chuyện, mang đến rượu trắng có thể làm ngã cả trâu, bọn họ tỉnh táo kiểu gì nữa? Không chui xuống bàn là ghê gớm lắm rồi!]

[Ha ha ha, đúng vậy, ngay cả camera man cũng không chịu nổi, góc quay cứ lắc lư mãi thôi!]

[Màn ảnh cuối cùng là gì nhỉ? Hình như là đạo diễn đòi đi trò chuyện với trâu? Ha ha ha, mẹ nó, lần đầu tiên thấy một show hẹn hò chân thật đến mức không một chút giả vờ!]

[Tôi nhớ rõ Trần Phong được Phó Chu Trì và Lục Thần dìu đi ra ngoài? Ba người cùng nhau về ký túc xá, không biết có làm gì không nữa?]

[Không được! Tôi muốn khiếu nại! Tối qua trong phòng không mở camera! Rõ ràng là nói phát sóng trực tiếp 24/24 mà? Tiết mục coi chúng ta là người ngoài hả?]

[Đúng vậy! Cùng nhau khiếu nại thôi!]

Bởi vì là cuối tuần, cho nên lúc ê kíp đi về, trường học không tổ chức đưa tiễn.

Khi các khách mời đều lên xe ngồi, đạo diễn vừa ấn huyệt thái dương vừa tuyên bố kết quả vote vào hôm qua: "Giáo viên được yêu thích nhất là... Tống Nhất Xuyên!"

"Chúc mừng cậu trở thành đại sứ hình tượng của trường tiểu học Ngọc Long, sắp tới sẽ quay một loạt phim tuyên truyền, mọi người hãy cùng nhau mong chờ nhé!"

Xe buýt vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

Tống Nhất Xuyên giơ tay lên nói: "Cảm ơn mọi người vỗ tay thưa thớt cỗ vũ!"

- "Rốt cuộc là ai vote mình vậy? Sao mình không nhớ có đoạn vote?"

- "Lần này vote không tệ! Lần sau đừng vote nữa!"

- "Đại sứ hình tượng gì chứ? Chỉ biết làm lỡ thời gian hít drama của mình!"

-"Hơn nữa, nếu như để lộ thân phận anh hùng mật báo của mình thì sao đây?"

Lục Thần ngồi ở dãy ghế cuối cùng nở nụ cười khinh thường.

Anh ta đã biết là như thế rồi, không có gì đáng ngạc nhiên cả, chỉ là không ngờ bọn họ dám gian lận công khai như vậy thôi.

Rõ ràng là tối qua chưa kịp vote thì mọi người đã say xỉn hết rồi.

Bây giờ tuyên bố kết quả để lừa gạt ai?

Có điều, tất cả đều không quan trọng.

Tối nay anh ta sẽ đi gặp dì Lam, từ đó xác định mối quan hệ với Phó Chu Trì!

Tới lúc đó, chỉ là một hợp đồng đại sứ hình tượng nhỏ nhoi, anh ta chướng mắt thật sự!

Nghĩ đến đây, Lục Thần nhìn về phía Phó Chu Trì với ánh mắt mong chờ.

Phó Chu Trì nhận ra gì đó, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mẹ nó, vì sao lại có loại cảm giác chẳng thể làm gì được nữa vậy?

Phó Chu Trì thầm mắng trong lòng, khoé mắt chợt thấy bóng dáng người nào đó đang cười sung sướng in trên cửa sổ.

Phó Chu Trì siết chặt nắm tay, nhỏ giọng hỏi: "Cậu cười cái gì vậy?"

Trần Phong ngồi cách một dãy ghế chỉ vào cái mũi của mình: "Anh hỏi tôi đấy hả?"

"Chứ hỏi ai?" Phó Chu Trì nghiến răng nghiến lợi đáp.

Trần Phong cười sung sướng hơn nữa: "Anh kệ tôi đi!"

"Đáng lẽ tối qua nên để cậu ngủ chết trong phòng học!" Phó Chu Trì rũ mắt, hừ lạnh nói.

Trần Phong mím môi, nói với giọng điệu khiêu khích: "Nếu để tôi ngủ chết thì có lẽ anh sẽ không biết ăn nói thế nào lúc về nhà nhỉ?"

Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Phó Chu Trì lại dừng trên khuôn mặt tương tự với mình kia, đôi môi mím chặt lại, quanh người tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

-"Hm, hai anh em kia đang thì thầm gì vậy? Giương cung bạt kiếm hay là liếc mắt đưa tình vậy?"

"Để mình nhìn thử xem!"

- "Học mấy chiêu gây chuyện trong ngôn tình cũng khá tốt ha ha ha..."

- "Chỉ là khó duyệt lắm nha!"

Nghe vậy, Phó Chu Trì và Trần Phong đồng thời quay đầu lại, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là trong lòng như có hành chục nghìn con ngựa lao nhanh qua.

Cậu hại bọn tôi chẳng dám biểu hiện cảm xúc gì lên mặt!

Cầu xin cậu theo dõi người khác được không?

***

Tới khuya mới đến thủ đô, cả đám người show hẹn hò giải tán.

Tống Nhất Xuyên và Tống Hiểu Nam ngồi xe bảo mẫu đi về nhà.

Khoảnh khắc xe chạy, Tống Nhất Xuyên lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng dáng cao gầy đứng ở cách đó không xa nhìn về phía mình, ánh mắt sâu thẳm như ánh sao trên bầu trời đêm, đuổi theo sát sao mình...

- "Trời ạ, hình như tối qua mình đã làm gì đó rồi?"

-"Có vẻ là xúc cảm rất tốt."

-"Vừa to vừa..."

"Em sáp lại chỗ anh làm gì vậy?" Tống Nhất Xuyên đột nhiên lạnh giọng hỏi.

Tống Hiểu Nam dừng lại động tác thò đầu qua: "Xương cổ đau nên lắc lư qua lại cũng không được hả?"

Cô ấy ngẩng đầy trợn mắt, trong lòng sốt ruột, vì sao anh cứ nói một nửa rồi dừng vậy?

Vừa to vừa cái gì?

"Cậu chủ, cô chủ, về nhà luôn sao?" Tài xế quay đầu lại hỏi.

Tống Hiểu Nam gật đầu: "Về nhà, mẹ tôi nói rồi mà, nhà cậu tới chơi."

"Cậu?" Tống Nhất Xuyên lặp lại: "Là Tần Nguyên Chấn hả?"

"Anh biết tên của cậu à?" Tống Hiểu Nam ngước chiếc cằm kiêu căng lên: "Em nói cho anh biết nhé, tốt nhất là anh đừng ức hiếp em, cậu thương em lắm đấy nhé!"

Tống Nhất Xuyên cười khẽ: "Thương cỡ nào? Cho em tiền sao?"

"Không có!" Tống Hiểu Nam nghĩ kỹ lại: "Nhưng mà cậu tặng em rất nhiều món quà!"

Tống Nhất Xuyên: "Em có chắc là rất nhiều không?"

"Không nhiều, nhưng đắt lắm nha!"

Tống Nhất Xuyên: "Em có chắc là đắt lắm không?"

Tống Hiểu Nam: "Rốt cuộc là anh muốn nói gì?"

Tống Nhất Xuyên quay đầu: "Không nói gì cả."

Tống Hiểu Nam: "!!!"

A a a anh muốn em tức chết hả?

Nửa tiếng sau, xe bảo mẫu ngừng ở cửa biệt thự.

Khu nhà đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói ầm ĩ như là đang tụ hội.

Hai anh em xuống xe, đi qua cửa, đi thẳng về phía nhà ăn.

Hình ảnh ăn uống tưng bừng đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía khuôn mặt của Tống Nhất Xuyên.

"Đây là cháu trai của em à?" Người đàn ông đầu tóc bóng lưỡng tây trang giày da đứng dậy, bên môi là nụ cười tươi tắn nhiệt tình.

Ông ta đi vòng qua ghế, bước nhanh đến trước mặt Tống Nhất Xuyên, dang tay ra định ôm Tống Nhất Xuyên.

"Cậu là cậu của con! Chào mừng con về nhà!"

Tống Nhất Xuyên nghiêng người, nhanh nhẹn né tránh cái ôm của ông ta, cười như không cười hỏi: "Về nhà của ai?"

Nghe vậy, ý cười trên mặt Tần Nguyên Chấn cứng đờ, trong mắt lướt qua vẻ chán ghét: "Đương nhiên là nhà của con rồi!"

"Oh, suýt chút nữa quên mất đây là nhà của tôi!"

Tống Nhất Xuyên cố ý nói lớn quá lên: "Vậy chắc là không ai dám đánh gãy chân của tôi nữa rồi."

Tần Nguyên Chấn xấu hổ, sau đó quay đầu nói: "Cháu trai của em hài hước ghê!"

-"Đâu có hài hước như ông, vừa mở miệng là đòi năm mươi triệu tệ, xem ai là máy ATM vậy?"

Tiếng lòng vang lên, ông Tống nghe mà không hiểu ra sao.

Đòi ai năm mươi triệu tệ?

Không phải là đang bảo bà chị coi tiền như rác của ông ta đấy chứ?

Tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên lại vang lên, giống như là đang giải đáp thắc mắc trong lòng ông Tống.

-"Máy ATM là ai hả? Là mẹ ruột của mình chứ ai!"

- "Cứ vài ngày là đòi tiền đầu tư, lần nào cũng nói là công ty chắc chắn có thể lên sàn!"

- "Kết quả thì sao? Lần nào ông ta cũng thua sạch sẽ ở Macao!"

-"Mẹ ơi, mẹ tỉnh táo ra một chút đi, mấy lời nói dối vụng về như thế, vậy mà mẹ lại tin tưởng hết lần này đến lần khác?"

"Em trai ruột của mẹ chính là một vũng bùn kéo mãi không đứng dậy nổi, ông ta coi mẹ như là đồ coi tiền như rác vậy đấy!"

Rõ ràng là Tần Nguyên Chấn cũng nghe thấy tiếng lòng, sau cảm xúc hoảng loạn là thẹn quá hóa giận: "Đánh rắm! Mày mới là beep..."

Hả?

Đờ mờ!

Vì sao lại không nói thành lời được vậy?

Chẳng lẽ những lời đồn đãi trong giới là sự thật?

Thằng nhãi Tống Nhất Xuyên có thể tung drama, và những câu nói muốn vạch trần đều sẽ bị mã hóa?

Bên này, Tần Nguyên Chấn đang suy nghĩ về chuyện của Tống Nhất Xuyên. Bên kia, ông Tống vỗ mạnh xuống bàn: "Tần Thục Viện! Rốt cuộc thì bà ngầm giấu tôi làm bao nhiêu chuyện rồi?"

"Ông lớn tiếng cái gì vậy?" Tần Thục Viện cảm thấy ấm ức, cũng lớn tiếng đáp lại: "Lần này tôi chưa làm gì cả!"

"Chưa làm gì cả?" Thấy khoé mắt đỏ bừng của vợ, ông Tống lập tức ỉu xìu, vừa định ngồi xuống thì chợt phát hiện có chỗ không đúng: "Lần này chưa làm gì cả? Vậy những lần trước thì sao?"

Tần Thục Viện còn chưa kịp trả lời thì tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên đã tiếp tục.

-"Trước kia hả? Để mình tính thử xem, ít gì cũng có mười triệu tệ nhỉ?"

-"Lúc mới ban đầu chỉ mượn lẻ tẻ vài trăm nghìn tệ thôi, đến sau này mượn càng lúc càng nhiều, nếu không mượn mấy triệu tệ là không xứng với thân phận ăn bám chị gái của ông ta."

Ánh mắt giận dữ của ông Tống dời sang bà vợ nhà mình. Ông mở miệng ra rồi khép lại, khép lại rồi mở miệng ra, giống như có vô số điều muốn nói.

Tần Thục Viện bụm mặt lại.

Đủ rồi con trai ngoan, con đừng nói nữa, mẹ sắp không chịu nổi nữa rồi!

"Ây da, Tiểu Xuyên, con nói gì vậy hả, ai dám đánh gãy chân của con vậy?" Người phụ nữ trung niên trang điểm xinh đẹp, cả người hàng hiệu đứng lên: "Chúng ta đều là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là đương nhiên rồi."

"Hiểu Nam, con thấy mợ nói đúng không?"

"Hả?" Tống Hiểu Nam đang sửng sốt, nghe thấy hỏi tới mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã vô thức đáp lời: "Mợ nói đúng lắm!"

Tống Nhất Xuyên quay đầu lại.

- "Nếu em hào phóng như vậy thì em làm máy ATM đi?"

"Anh nhớ rõ em để dành khá nhiều tiền mừng tuổi tiền tiêu vặt..."

Tống Hiểu Nam lập tức thay đổi sắc mặt, đổi giọng: "Mợ, nói như vậy là không đúng lắm. Tuy chúng ta là người một nhà, nhưng không thể vô điều kiện giúp nhau mãi được. Chẳng lẽ mợ làm việc trái pháp luật, con cũng phải giấu giúp mợ nữa sao?"

"Xin lỗi, con sẽ là người đầu tiên đi báo cảnh sát."

Mợ lập tức không vui nói: "Hiểu Nam, bình thường con thân thiết với cậu mợ lắm mà, bây giờ định đại nghĩa diệt thân thế à?"

"Đúng vậy!" Tần Nguyên Chấn phụ họa: "Cậu thương con lắm mà? Lần trước cậu đi Paris, cậu còn mua túi xách phiên bản giới hạn cho con nữa mà!"

Tống Hiểu Nam còn chưa nói chuyện, Tống Nhất Xuyên đã trề môi thầm nói.

-"Hàng nhái Quảng Đông, nếu không tin thì đi kiểm tra lại đi."

Trong mắt Tần Nguyên Chấn hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Thằng nhãi kia biết cả chuyện này nữa?

Tống Hiểu Nam sụp đổ: "Cậu ơi, cậu đưa con hàng giả sao? May mà con không xách đi ra ngoài, nếu không là mất mặt chết rồi!"

"Quà cáp nhẹ tình nghĩa nặng đấy mà!" Mợ vội vàng giải hòa: "Dù sao thì con cũng có nhiều túi xách lắm, đôi khi lẫn lộn một vài cái giả, có ai biết đâu?"

Tống Hiểu Nam: "..."