"Có cái gì không ổn chứ?" Lý Hoành Vĩ trực tiếp xách vali của Tống Nhất Xuyên: "Chỉ cần đại sư giải tỏa khó hiểu cho tôi là được rồi, làm vậy là đủ để trả mấy đồng tiền thuê phòng kia rồi! Hơn nữa, chúng ta cũng là đồng hương mà?"
"Đợi đã..." Tống Nhất Xuyên xua tay, nói năng chính trực: "Đừng lôi kéo làm quen tôi! Ê kíp không đồng ý đâu!"
Staff vừa định đi lên nói làm vậy là vi phạm quy định, nghe vậy thì khựng bước, lùi lại phía sau.
"Ừ ừ ừ, không lôi kéo làm quen, chỉ nói tiền bạc thôi, mỗi người 50 driham một đêm, không được thiếu 1 driham nào!" Lý Hoành Vĩ cũng học theo vẻ chính trực của Tống Nhất Xuyên.
Tống Nhất Xuyên nghĩ nghĩ rồi đáp: "Ok!"
Các khách mời khác: "..."
Mẹ nó, làm vậy cũng được nữa hả?
Lúc xe buýt chạy tới, Lý Hoành Vĩ vẫy tay: "Đi thôi, đi nhà tôi thôi, tôi trả tiền xe hết luôn, tính chung vô phí thuê phòng."
"Vậy tôi không khách sáo nữa nhé!" Tống Nhất Xuyên mỉm cười: "Tôi thích thái độ buôn bán như anh, rất biết thời thế, sắp phát đạt rồi nhé!"
Cậu là người đầu tiên xách vali lên xe. Sau đó, cậu vô thức quay đầu lại vươn tay với người phía sau.
Diêm Cẩn Dự vừa ngước mắt lên là thấy khớp xương tay mảnh khảnh, trắng mịn dễ khiến người ta yêu thích.
Anh mỉm cười rạng rỡ, không chút do dự nắm lấy tay cậu.
Không hổ là Bé Xuyên, đúng là người gặp người thích!
Lục Thần đứng ở cuối cùng, vẻ mặt âm trầm đến mức có thể chảy.
Đáng giận!
Ngay cả kịch bản vụng về như thế cũng dám lấy ra nữa sao?
Coi người xem là đồ ngu hả?
Thảo nào vừa rồi cả đám đều không đồng ý đề nghị của mình. Hóa ra là đang đợi ở đây!
Anh ta quay đầu lại nhìn đạo diễn bằng ánh mắt sắc bén.
Đạo diễn cũng đang sửng sốt.
Trời ơi, chuyện gì đây hả?
Sao còn chơi cả đoán mệnh nữa vậy?
Có phải là ám hiệu giữa Tống Nhất Xuyên và người của cậu không?
Nghĩ vậy, đạo diễn nói với trợ lý: "Mau đi điều tra bối cảnh của Lý Hoành Vĩ, nếu có liên quan đến gian lận thì sẽ trừ 50% phí du lịch!"
"Vâng vâng, tôi đi điều tra ngay đây!"
***
Nửa tiếng sau, một đám người đi xe buýt đến khách sạn nhà Lý Hoành Vĩ.
Kiến trúc xung quanh nối tiếp san sát, phồn hoa lóa mắt, chỉ có một tòa nhà hai tầng trước mắt là tràn đầy dấu vết lịch sử.
Lúc xuống xe, Tống Nhất Xuyên móc điện thoại ra nhìn định vị, cảm thấy địa điểm không tệ lắm, cách khá gần các địa điểm du lịch xung quanh, có sẵn các phương tiện giao thông đi thẳng đến địa điểm du lịch.
Lúc chờ Lý Hoành Vĩ tính tiền phòng, Hoắc Nhân Kiệt sáp lại gần, nịnh nọt: "Anh Xuyên, ít nhiều gì cũng nhờ anh, nếu không làm gì tìm thấy chỗ ở rẻ tiền ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng thế này?"
Bách Lý Ứng Thành đã bôi thuốc xong rồi, lúc này mặt mày tràn đầy chê bai mà nhìn lên tòa nhà hai tầng nhỏ nhắn trước mặt: "Đây là nơi mà người ở được sao?"
"Hay là anh dọn đi đi?" Tống Hiểu Nam khoanh tay trước ngực đi tới phía trước Tống Nhất Xuyên: "Ai cầu xin anh ở lại đây đâu?"
Bách Lý Ứng Thành vốn dĩ đang cực vốn dĩ đang kì tức giận, thấy có người khịa mình thì phồng lên như con cá nóc: "Tống Hiểu Nam, cô đừng tưởng rằng có anh trai cô ở đây thì tôi không dám động chạm đến cô. Hai ta chưa chắc ai mạnh hơn ai đâu, không tin thì so thử đi?"
"Ai thích so với loại đàn ông khốn kiếp như anh?" Tống Hiểu Nam bĩu môi: "Anh muốn động đến tôi thì cứ qua đây đi! Tôi không ngại giúp anh nhớ lại ác mộng thời thơ ấu!"
Bách Lý Ứng Thành đỏ mặt, vừa định phản bác thì bên tai lại vang lên tiếng lòng dong dài.
- "Ác mộng thời thơ ấu là gì đây? Để mình xem thử!"
-"Oh, hóa ra là tám tuổi bị Tống Hiểu Nam đ.è x.uống đất đánh tơi bời."
-"Khó lắm mới thoát khỏi tay Tống Hiểu Nam, lại bị Tống Hiểu Nam đạp một cái vào mông, dẫn đến vỡ hậu môn đổ máu ào ạt."
-"Trời ạ, hóa ra đây chính là lý do vì sao anh ta bị táo bón!"
-"Chậc chậc chậc, bởi mới nói nha em gái..."
- "Em làm hay lắm!"
Bách Lý Ứng Thành bị buộc nhớ lại ký ức thơ ấu đáng sợ, âm thầm than vãn: Tôi mẹ nó chính là vì bóng ma tâm lý nên mới nảy sinh tâm lý xấu xa với phụ nữ... thích chơi ngực nhưng lại không dám chạm vào.
Theo lời nói của cha anh ta thì chơi cho đã rồi chẳng thể lên nổi, vậy mà còn đua đòi học người ta làm hải vương?
Anh ta cố giữ bình tĩnh, không để cho nước mắt chảy xuống. Ngay sau đó, anh ta nghe thấy Mạc Tử Kỳ hô lên: "Tôi nhớ ra rồi, anh chính là bệnh nhân 138 đây mà!"
"Loại thuốc chữa táo bón trước đây đưa anh không có tác dụng hả?"
"Nếu không có tác dụng thì anh cứ nói thẳng đi. Tôi đã bảo rồi mà, đừng có cố chịu đựng, vậy mà anh không nghe..."
"Ơ? Sao anh ta bỏ chạy rồi?" Mạc Tử Kỳ vò đầu, quay lại nhìn Ngụy Lê: "Chủ nhiệm, có phải là tôi nói nhầm gì đó rồi không?"
Chủ nhiệm giáo dục nghiêm túc lắc đầu đáp: "Không có!"
"Táo bón là bệnh nói nặng thì nặng nói nhẹ cũng nhẹ, nhưng chắc chắn là không thể cố chịu đựng."
"Lỡ như dẫn tới tắc ruột thì sao?"
"Sẽ chết người đấy!"
Bách Lý Ứng Thành đã bước lên ngạch cửa: "..." Anh trai, anh có thể đừng nhấn mạnh táo bón được không hả? Anh nói trước mặt màn ảnh cũng sẽ gây chết người đấy!
Anh bảo đám cá trong biển của tôi sẽ nghĩ thế nào về tôi hả?
- "Hầy, ở thủ đô ít có bệnh viện nam khoa lắm à? Vì sao đám người trong giới đều đi khám ở bệnh viện Mạc Tử Kỳ vậy?"
- "Là trùng hợp hay là cố ý thế?"
- "Có điều, bình thường bệnh viện đều có nghĩa vụ bảo mật thông tin bệnh nhân mà? Sao anh ta cứ mở miệng là nói, còn nói ngay trong phát sóng trực tiếp nữa chứ?"
- "Có khi nào là có thù gì không?"
- "Chờ một lát, để mình đi xem đã!"
Tống Nhất Xuyên nheo mắt nhìn qua. Mạc Tử Kỳ đã nghe thấy tiếng lòng hơi khựng lại, sau đó giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bắt chuyện với Ngụy Lê.
Tiểu đội hóng hớt bắt đầu nổi lên tính cảnh giác, nhìn về phía hộ sĩ nam khoa với ánh mắt xem kỹ, âm thầm hô to trong đầu.
Sao chỉ nói có một nửa vậy?
Có thể nói trọn cả drama hông?
Rốt cuộc là có thù riêng không vậy?
Còn nữa...
Phải chờ bao lâu nữa hả?
Lúc này, đạo diễn đi vào trong khách sạn kiểu Trung, chuẩn bị cho staff kiểm tra vali, để xem đám khách mời có mang theo đồ vật gian lận không.
Vì chủ đề mùa này là du lịch tiết kiệm, nên chắc chắn phải có khúc kiểm tra vali.
Ông ta vừa định nói chuyện, trợ lý đã tung tăng chạy tới, tay đè lên tai nghe bên lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Đạo diễn, điều tra xong rồi, gia đình Lý Hoành Vĩ ở UAE hơn hai mươi năm rồi, không hề có liên lạc với trong nước, không thể nào là người quen của Tống Nhất Xuyên được."
"Trùng hợp vậy sao?" Đạo diễn ngạc nhiên quay đầu lại.
Trợ lý nghiêm túc đáp: "Thật sự là trùng hợp, bạn gái anh ta vừa mới ngoại tình, mua bán trong nhà cũng lỗ vốn. Trong một tháng qua, ngoài đoàn chúng ta ra thì không có khách du lịch nào cả."
Đạo diễn càng nghe càng cảm thấy sốc: "Tống Nhất Xuyên tính chuẩn thế sao?"
"Đạo diễn, anh nghĩ lại đi, trong khoảng thời gian quay show hẹn hò, cậu ta giống như có thần tiên giúp đỡ, đi đến đâu là có drama đến đó..." Trợ lý muốn nói lại thôi.
Đạo diễn: "..." Trời ạ, chẳng lẽ cậu ta thật sự biết bói toán?
Vậy là mình nên tìm cơ hội tâm sự riêng với cậu ta mới được!
Hỏi thăm xem khi nào mới không cần phải quay show não tàn nữa, mà được quay show mang tính nghệ thuật đi tranh giải...
Lý Hoành Vĩ vào nhà dẫn ông bà chủ ra ngoài, nghiêm túc mà giới thiệu với Tống Nhất Xuyên.
"Đại sư, đây là cha mẹ tôi, bọn họ đều là người Hoa Quốc chính cống!"
"Cha mẹ, đây chính là đại sư mà con nói, cậu ấy mới vừa tính ra con thất tình và nhà ta làm ăn thua lỗ..."
Lý Hoành Vĩ còn chưa nói xong, ông Lý đã sốt ruột vươn tay ra: "Xin hỏi nên xưng hô thế nào?"
"Tôi họ Tống, tên Nhất Xuyên." Tống Nhất Xuyên lịch sự bắt tay.
Bà Lý để lộ ra vẻ mặt sùng bái: "Không hổ là cao nhân, vừa nghe tên là biết có văn hóa rồi!"
Lục Thần đứng trong một góc nhìn thấy cảnh này, mặt mày hòa nhã như ngọc hiện lên vẻ khinh thường. Hừ, mùa nào cũng có kịch bản, chỉ là kịch bản mùa này hơi quá lên mà thôi.
Nếu một tên nghệ sĩ hạng bét biết đoán mệnh thì tên nghệ sĩ đó đã nổi tiếng lâu lắm rồi.
Cần gì phải chờ nhận thân, khôi phục thân phận xong rồi mới có tài nguyên giải trí?
"Đại sư, cậu nói xem con trai tôi khốn khổ cỡ nào, sắp ba mươi tuổi rồi, chuẩn bị bàn chuyện cưới hỏi rồi, kết quả là bạn gái ngoại tình với người khác." Nhắc đến chuyện này, bà Lý lại cảm thấy đau lòng.
Tống Nhất Xuyên mỉm cười: "Đừng lo lắng, chuyện này vẫn còn đường sống."
Lý Hoành Vĩ ngạc nhiên: "Đường sống?"
Anh ta vừa dứt lời, đạo diễn liền cầm loa hô lên: "Mời các vị khách mời tập hợp. Vì đảm bảo tính công chính của du lịch tiết kiệm, chúng tôi cần phải kiểm tra vali trước khi vào phòng ở."
"Mọi đồ vật không hợp quy định đều phải tạm thời gửi lại ê kíp. Chờ khi kì quay lần này kết thúc, ê kíp sẽ trả lại hết đồ vật."
"Bây giờ, mời các vị khách mời mở vali ra."
Tống Hiểu Nam là người đầu tiên không hài lòng: "Vì sao phải kiểm tra chứ? Tôi cứ không mở đấy!"
Đạo diễn đã sớm đoán được đám con nhà giàu gai góc sẽ cãi lại. Vậy nên, ông ta móc hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra.
"Trước khi quay show, mọi người đều đã kí hợp đồng, bảo đảm phối hợp với các yêu cầu của ê kíp, tuân thủ các quy tắc trò chơi liên quan, nếu không sẽ xem như vi phạm hợp đồng, buộc phải rời khỏi show."
Đạo diễn vừa dứt lời, Lục Thần đã xách vali ra, thoải mái hào phóng mà mở ra: "Kiểm tra của tôi trước đi. Tôi sẽ phối hợp vô điều kiện."
Anh ta vừa nói vừa mở vali, nhìn là thấy hết đồ vật trong vali.
Camera man đi lên quay cận cảnh. Các staff kiểm tra kỹ càng.
Bình luận lướt nhanh trên phòng phát sóng trực tiếp.
[Tuy anh Lục Thần là người mới, nhưng mà anh Lục Thần lại có tố chất nhiều hơn đám con nhà giàu được nuông chiều từ bé. Đã đến tham gia show rồi thì phải dự đoán được là sẽ có các yêu cầu liên quan, nếu cảm thấy không thích ứng được thì ban đầy đừng nên tham gia.]
[Tôi thừa nhận là tôi ghét giàu. Nhưng mà Tống Hiểu Nam cũng làm ra vẻ quá đi! Tôi không hề thích cô ta!]
[Chỉ có một mình tôi là cảm thấy Lục Thần có chút cố tình sao? Dường như là cố tình làm ra tổ đối chiếu, để làm nổi bật lên vẻ màu mè của Tống Hiểu Nam?]
[Ha ha ha, tôi thích ba chị em hóng hớt, dáng vẻ trợn tròn đôi mắt ở bất cứ lúc nào nơi đâu giống hệ tôi và chị em tôi.]
Lục Thần đã làm gương tốt, mà bản thân Tống Hiểu Nam cũng không muốn rời khỏi show, vậy nên Tống Hiểu Nam chỉ có thể lề mề mở vali ra, đô la nhét ở hai bên rơi rụng trên quần áo.
Cảnh tượng như thế lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhất là Tống Nhất Xuyên, cậu thò đầu ra hết mức có thể.
-"Đem hết tiền lì xì theo hả?"
-"So với em gái, mình giống như là một tên quỷ nghèo vậy!"
-"Vấn đề là con bé đem tiền theo thì đem, sao lại không bỏ trong ví tiền?"
-"Làm vậy để chọc tức mình hả?"
Các fans trên phòng phát sóng trực tiếp rất là chấn động.
[Có chắc đây không phải là show khoe của không? Loại hình tượng như Tống Hiểu Nam cũng có thể được tuyên truyền hả? Có phải là đạo diễn nên tự xét lại mình để tránh bị chặn phát sóng không?]
[Chưa từng thấy ai đi du lịch mà lại mang the0 nhiều tiền mặt như thế! Một xấp đô la khoảng chừng mấy trăm nghìn tệ, thảo nào đi tới UAE, chắc là vì để hưởng thụ hả?]
[Du lịch tiết kiệm chỉ là mánh lới thôi. Ê kíp nói là mấy người tin hả?]
Tống Hiểu Nam dậm chân định giải thích, nhưng mà bên cạnh đã có người lên tiếng trước.
"Em gái tôi đi du học nhiều năm, lúc nào cũng không có cảm giác an toàn, nên thích mang the0 tiền mặt. Con bé cũng đâu có giấu ai đâu? Bây giờ có nộp lên cũng không muộn đúng không?" Tống Nhất Xuyên lạnh nhạt nói.
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Tống Hiểu Nam giống như là có chỗ dựa: "Tôi mang theo tiền chứ có nói không nộp lên đâu? Bây giờ đưa các anh hết được chưa?"
Nghe vậy, Bách Lý Ứng Thành vẫn luôn làm phông nền nãy giờ cũng mở vali ra.
"Trùng hợp là tôi cũng có thói quen mang the0 tiền mặt. Bây giờ nộp lên hết nè!"
Anh ta khom lưng lấy ra một xấp tiền đưa thẳng tới trước mặt đạo diễn.
Các khách mời còn lại cũng sôi nổi mở vali làm ra động tác tương tự.
Đạo diễn nhíu mày: "..."
Trời ơi! Đột nhiên giữ nhiều tiền như thế, mình có nên mua két sắt không?
Nếu không là dễ bị trộm lắm!
Ông ta bực bội xoa mày: "Hay là đi gần đây tìm ngân hàng để gửi tiền đi?"
Ông ta vừa nói xong, một bóng người đột nhiên vọt vào cửa, vừa khóc vừa hô lên: "Hu hu hu, Hoành Vĩ, anh ở đâu rồi?"
"Em bị tên khốn kiếp kia lừa gạt!"
Lý Hoành vĩ đang chuẩn bị phòng cho khách nghe vậy thì khựng lại. Anh ta ngơ ngác quay đầu, thấy bạn gái cũ lảo đảo chạy vào, nhào vào trong lòng ngực mình khóc lớn.
Anh ta sửng sốt,trong đầu chỉ có một suy nghĩ...
Đây chính là đường sống mà cao nhân nói hả? Trời ạ!
Hay quá đi!
Giám đốc bộ phận kế hoạch vốn dĩ đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Có điều, lúc anh ta sắp xách túi công văn bước ra khỏi cửa văn phòng, điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên đổ chuông dồn dập.
Ai gọi giờ này vậy?
Giám đốc khó hiểu mà quay đầu lại. Lúc nhìn thấy tên người gọi, anh ta lập tức cảm thấy căng thẳng.
Là boss lớn GỌI!
"A lô, tổng giám đốc..." Anh ta không dám lề mề, lập tức cầm điện thoại lên nghe: "Xin hỏi có chuyện gì không ạ?"
"Khách sạn Triều Dương ạ? Nhưng mà tổng giám đốc, chúng ta còn chưa công bố kế hoạch phá bỏ di dời với bên ngoài, liệu bây giờ đi bàn hợp đồng thì có sớm quá không?"
"À ok, tôi đi làm ngay đây!"
Giám đốc tắt cuộc gọi, vội vàng tìm hợp đồng bồi thường rồi đi nhanh ra khỏi văn phòng.
Anh ta phải chạy tới khách sạn Triều Dương frong vòng mười phút, thỏa thuận thành công hợp đồng với chủ khách sạn, nếu không phải cuốn gói ra khỏi công ty.
Trời đất ơi!
Vì sao lại đột nhiên như thế?
Lỡ như người ta không chịu nhận bồi thường thì sao?
May mà văn phòng làm việc cách khách sạn không xa, anh ta đi một lát là tới nơi, thậm chí còn cố ý đứng trước cửa cho bình thường lại, để đề phòng người ta cảm thấy mình không chuyên nghiệp.
Có điều, bây giờ thì tốt rồi, bởi vì anh ta gặp người quen, đó là nhân viên trung tâm mua sắm Tiểu Trần.
Có Tiểu Trần giúp đỡ khuyên nhủ, chắc là chủ khách sạn sẽ nhanh chóng đồng ý?
Bởi vì trước đó Tiểu Trần từng hỏi thăm số tiền bồi thường...
"Đây là chuyện tốt, lấy tiền bồi thường rồi thì gia đình các anh sẽ có cuộc sống tốt hơn ở UAE."
Giám đốc không biết đầu đuôi câu chuyện, cầm hợp đồng đi thẳng vào bên trong: "Trên hợp đồng có ghi rõ số tiền bồi thường. Chỉ cần các anh ký tên là tiền sẽ vào tài khoản vào ngày hôm sau."
"Tôi không đồng ý!" Ông Lý là người đầu tiên lên tiếng.
"Vì sao thế?" Những người khác còn chưa nói gì, Trần Lị đã kích động hô to.
Khi thấy mọi người đều nhìn về phía mình, cô ta mới nhận ra rằng mình vừa phản ứng quá khích, vậy nên mềm giọng nói: "Chú Lý, sao chú lại bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế chứ?"
"Đây là chuyện gia đình tôi, không cần cô phải nhọc lòng." Ông Lý xụ mặt.
Thấy vậy, Trần Lị quay sang Lý Hoành Vĩ, nói: "Anh mau khuyên nhủ chú Lý đi! Chẳng lẽ anh định ở căn khách sạn tồi tàn này cả đời?"
Giờ phút này, sắc mặt Lý Hoành Vĩ âm trầm hơn bao giờ hết: "Cô còn chưa trả lời tôi, cô làm hòa với tôi vì tiền bồi thường di dời sao?"
- "Hầy, cô ta làm chưa đủ rõ ràng sao?"
- "Cần gì phải đòi trả lời mãi vậy?"
Tống Nhất Xuyên dè bỉu trong lòng.
-"Nếu tôi là anh thì tôi sẽ tát cô ta một cái, sau đó hỏi cô ta là đang nằm mơ phải không?"
-"Đương nhiên, đánh phụ nữ là không tốt..."
- "Nếu không lần đầu nhìn thấy em gái, tôi đã tát cho con bé tỉnh ra rồi."
Tống Hiểu Nam vặn tay: "..." Anh dám?
Bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp lướt nhanh.
[Có chuyện gì thế này? Sao đi đâu cũng được hít drama thế?]
[Cô ta tên Trần Lị hả? Sao lại có loại phụ nữ xấu xa như cô ta vậy chứ? Chia tay rồi còn nhớ thương tiền bồi thường di dời của nhà người ta nữa? Buồn cười thật sự, có phải là cô ta coi mọi người như là đồ ngu không?]
[Sao tôi thấy cô ta quen quen? Có phải cô ta chính là người từng bị chửi trên mạng xã hội là kì thị khách du lịch Hoa Quốc không?]
[Đúng rồi! Chính là cô ta! Một bên thì kiếm tiền của người Hoa Quốc. Một bên thì mắng chúng ta là nghèo kiết xác! Khi ấy có người quay lại rồi đăng lên mạng!]
[A a a, không nhịn nổi nữa, ai đánh cô ta thay tôi đi!]
[Cô ta mới là kiểu người hám làm giàu! Sau này đừng dùng cụm từ hám giàu lung tung nữa!]
"Đương nhiên là không phải rồi!" Trần Lị hoảng hốt trong chớp mắt, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: "Em thật sự yêu anh mà!"
Giám đốc thấy tình hình không ổn, vội vàng đi ình không lên nói: "Trần Lị nói thật đấy! Anh không biết HD chứ lúc ở công ty cô ấy rất hay nhắc đến anh, khen anh tuổi trẻ tài cao, chịu được vất vả, vì kiếm tiền kết hôn nên cực khổ đi đưa cơm hộp!"
"Cái gì? Đưa cơm hộp?" Lý Hoành Vĩ cười nhạo. Lúc quay đầu nhìn sang Trần Lị, trên mặt không còn một chút do dự: "Chia tay chính là chia tay, cô có lì lợm la li.ếm cũng vô dụng thôi! Nhân lúc tôi còn nhịn được cô, cô mau cút đi thôi!"
"Còn nữa..." Ông Lý đột nhiên lên tiếng: "Cô đừng nhớ thương tiền bồi thường, tôi sẽ không ký tên đâu!"
Nói xong, ông Lý ôm bà bạn già nhà mình: "Chúng ta lên lầu đi!"
"Ơ kìa, ông chủ, bà chủ, chúng ta bàn lại đi, nếu không vừa lòng số tiền bồi thường thì có thể bàn lại mà!" Giám đốc gọi với theo bóng lưng hai người, trong lòng cực kì tuyệt vọng.
Xong đời rồi!
Khó lắm mới leo lên tới vị trí giám đốc, chẳng lẽ bây giờ phải bị đá về vị trí quản lý khu Hoa Quốc?
Trần Lị còn đang làm ầm ĩ. Lý Hoành Vĩ không thèm nể mặt nữa, túm cánh tay cô ta kéo đi ra ngoài, kéo luôn cả giám đốc ra khỏi cửa khách sạn, sau đó nhanh chóng khoá cửa lại.
Trần Lị không cam tâm, điên cuồng nện nắm đấm lên ván cửa: "Lý Hoành Vĩ, anh mở cửa ra cho em! Anh sẽ hối hận khi đối xử như thế với em!"
Thấy không ai để ý tới mình, cô ta tức muốn hộc máu: "Quỷ nghèo!"
"Đáng đời nhà anh suốt đời ở tại căn khách sạn tồi tàn này!"
"Khốn kiếp!"
Giám đốc nhíu mày nhìn cô ta: "Cô có thể đừng mắng nữa không? Cô làm vậy chỉ khiến mâu thuẫn gay gắt hơn thôi!"
Trần Lị quay đầu, thốt ra hết những lời trách móc trong lòng: "Đều tại anh hết! Muốn tới lúc nào không tới, sao phải tới ngay lúc này?"
"Lúc tôi sắp thành công quay lại với anh ta, anh lại chạy tới cắm một chân!"
"Còn nữa, thằng đưa hộp cơm kia không phải là Lý Hoành Vĩ!"
Nghe vậy, giám đốc tức giận đến mức bật cười: "Trần Lị, cô thú vị thật đấy, bây giờ tôi mới hiểu được tại sao cô lại quan tâm số tiền bồi thường kia nhiều như vậy, hóa ra là cô muốn ăn một phần à?"
"Trước đây đã nghe nói cô hám giàu rồi, còn chưa chia tay đã ngoại tình người khác, hóa ra đều là sự thật."
"Vì tiền mà bất chấp tất cả hả? Tiếc là không thể như cô mong muốn!"
Anh ta lười phải nói nhiều, cất bước bỏ đi, chỉ là chợt nhớ đến gì đó, quay lại nói: "Ngày mai cô không cần đi làm nữa!"
"Vì sao chứ?" Trần Lị trợn mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin: "Tình cảm cá nhân của tôi không gây ảnh hưởng đến công việc, anh không có lý do đuổi việc tôi!"
Giám đốc cười lạnh: "Bị du khách khiếu nại, gây ảnh hưởng đến hình tượng công ty, lý do này đủ chưa?"
"Anh nói bậy!" Trần Lị mới vừa đúng lý hợp tình mà phản bác, nhưng rồi lại chợt nhớ đến gì đó, đảo mắt nói: "Oh, là mấy người da vàng kia đó à? Buồn cười chết mất, bọn họ có tư cách gì khiếu nại tôi?"
Nghe vậy, giám đốc lập tức toát ra vẻ mặt "cô bệnh nặng lắm rồi": "Cô cảm thấy mình cao hơn khác một bậc? Tới UAE rồi là không phải người Hoa Quốc nữa? Cô mới là buồn cười đấy! Một người làm công, ngay cả túi xách rẻ nhất trung tâm thương mại cũng không mua nổi, vậy mà dám đi coi thường người khác?"
"Tôi nói cho cô biết, đối tượng phục vụ chủ yếu của trung tâm thương mại chính mại chính là khách du lịch người Hoa Quốc, sức mua của bọn họ thuộc top đầu thế giới, công ty chúng tôi tuyệt đối sẽ không tuyển dụng loại người như cô nữa."