Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 56



"Cô về nhà chờ nhận bồi thường n+1 đi."

"Đây là sự thương hại cuối cùng của công ty dành cho cô!"

Dứt lời, không đợi Trần Lị phản ứng, giám đốc đã bỏ đi.

Sau đó là tiếng dậm chân, tiếng hét thảm truyền qua kẹt cửa.

"Giám đốc đừng đi mà! Đừng đuổi việc tôi mà! Tôi biết sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ tôn trọng người Hoa Quốc, coi bọn họ là thượng đế!"

"Giám đốc..."

Màn ảnh ghi rõ ràng chi tiết hình ảnh âm thanh, fan phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu trở nên sinh động.

[Đuổi việc rồi à? Hiệu suất cao lắm! Đờ mờ hả giận thật sự!]

[Người Hoa vạn tuế!]

Tiếng bước chân ở bên ngoài càng lúc càng xa, Lý Hoành Vĩ đoán là Trần Lị đã đuổi theo giám đốc rồi.

Tuy rằng cô ta chỉ là nhân viên ở trung tâm thương mại, nhưng trung tâm thương mại chỉ bán hàng xa xỉ, chia hoa hồng rất cao cho nhân viên. Vậy nên cô ta cực kì không muốn bị đuổi việc, chắc chắn là sẽ nghĩ đủ cách để ở lại làm việc.

Lý Hoành Vĩ mệt mỏi thở ra một hơi: "Xin lỗi Tống đại sư, làm các anh phải chê cười rồi."

"Không sao, xử lý xong là tốt rồi." Tống Nhất Xuyên xua tay tỏ vẻ không thèm để ý, sau đó xách va li đi lên phía trước: "Chỗ ở thế nào? Mấy người một phòng?"

"Cơ bản là phòng ba người và phòng bốn người" Lý Hoành Vĩ khờ khạo vò đầu: "Khách sạn nhà chúng tôi không lớn, chỉ mong có nhiều người ở rồi kiếm được nhiều tiền, vậy nên không chuẩn bị phòng đơn, các anh chịu ở không?"

"Không sao." Tống Nhất Xuyên mỉm cười: "Đã giảm giá 90% rồi mà còn đòi hỏi gì nữa? Có thể ngủ được là được."

Dứt lời, cậu quay đầu hỏi: "Vẫn như cũ hả? Rút thăm..."

"Không cần phiền phức như thế." Diêm Cẩn Dự đột nhiên lên tiếng: "Lần trước rút thăm rồi mà?"

"Oh?" Tống Nhất Xuyên sửng sốt, bắt đầu nhớ lại show mùa trước.

Lúc này, Hoắc Nhân nhảy ra: "Tôi đồng ý! Vẫn chia phòng bốn người đi, Phó Chu Trì, Trần Phong, Lục Thần và một vị khách mời mới ở chung một phòng, các bạn nam còn lại ở chung một phòng, ba bạn nữ ở chung một phòng... Hoàn mỹ!"

"Các anh biết tính lắm đấy chứ!" Phó Chu Trì ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt lộ ra vài phần bất mãn.

"Tôi ở phòng của tổng giám đốc Trần đi." Nguyễn Kình Thiên giơ tay lên, tự giác đứng bên cạnh Trần Phong.

Mạc Tử Kỳ âm thầm hừ lạnh một tiếng. Xem như anh thức thời!

Không có ai phản đối, mọi người đều xách vali đi lên phòng.

Bọn họ đứng đây hít drama một lúc lâu rồi, bắp chân đã tê rần, vẫn nên đi nghỉ ngơi thì hơn.

Nhìn theo góc quay của camera man, các fan phòng phát sóng trực tiếp phát hiện...

[Tuy khách sạn Triều Dương không lớn, nhưng mà rất sạch sẽ, trong phòng có đầy đủ thiết bị, Muốn làm gì cũng rất tiện. Nếu sau này tôi đi du lịch UAE, tôi cũng sẽ tới đây.]

[Giơ tay! Tôi cũng cảm thấy như thế! Khách sạn Triều Dương có web đặt phòng không? Tôi sắp đi du lịch tốt nghiệp rồi, không có bao nhiêu tiền cả, nếu có thể được giảm giá thì tốt rồi.]

[Ha ha ha, nếu nhắc đến Bé Xuyên nhà ta thì có được giảm giá không?]

[Chắc là có, bởi vì con cháu nhà phá bỏ di dời Gọi Bé Xuyên nhà ta là đại sư cơ đấy!]

[Đợi đã, chỗ này sắp xây dựng trung tâm thương mại, vậy khách sạn Triều Dương có còn tiếp tục mở cửa được không?]

[Ông Lý nói rồi mà, ông ấy kiên quyết không kí hợp đồng, cả nhà ông ấy đều muốn tiếp tục kinh doanh khách sạn.]

[Thật ra thì tôi có một chút khó hiểu, vì sao lại không cần tiền bồi thường vậy? Đám người chúng ta mua nhà cũ ít nhiều gì đều mong chờ kiếm được một số khi có phá bỏ di dời.]

[Chắc là vì có tình cảm? Chờ đã, tôi cảm thấy vẫn còn có chuyện kế tiếp nữa. Các cậu nghĩ lại xem, chỗ nào có Bé Xuyên là chỗ đó sẽ được hít trọn drama, đúng không?]

Lúc bình luận đang bàn tán liên tục, các khách mời đã đi về phòng mình theo số phòng được chia.

Mạc Tử Kỳ xách vali chọn giường trước nhất, sau đó ân cần nói với Ngụy Lê: "Chủ nhiệm, anh ngủ giường này đi, hai ta ngủ gần nhau, buổi tối cũng dễ giúp đỡ lẫn nhau hơn."

"Phòng nhỏ quá nhỉ?" Bách Lý Ứng Thành nhìn một vòng với ánh mắt chê bai, dường như là không chấp nhận nổi hiện thực: "Giường nhỏ xíu thế này thì sao ngủ được?"

"Chắc là đủ rồi." Vu Chấn Vũ đi đến bên trong cùng, chọn vị trí gần cửa sổ: "Nếu là du lịch tiết kiệm thì không thể để ý nhiều như vậy được, tạm chấp nhận đi."

Anh ta vừa nói vừa ngồi xuống cuối giường, ánh mắt mang theo chút ưu phiền nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mình đã đi một ngày rồi, không biết nhóc con hiện giờ thế nào...

Lúc mình nói muốn tham gia show hẹn hò, cậu ấy giận dỗi ra khỏi chung cư, sau đó không liên lạc với mình nữa...

"WC chỉ có bao nhiêu đó thôi hả?" Giọng điệu chê bai của Bách Lý Ứng Thành tiếp tục vang lên.

Anh ta vừa mở cửa WC ra là đã trách móc: "Đây là phòng bốn người, ít nhất cũng phải có hai bồn cầu mới được chứ? Nếu không là không tiện lắm!"

"Không được, tôi không quay nữa, tôi phải gọi cho cha tôi phái máy bay tư nhân đến đón tôi mới được!"

Dứt lời, anh ta móc điện thoại ra, vừa định ấn số gọi thì Mạc Tử Kỳ từ chỗ nào đó đi lại, thò đầu vào trong nhìn WC, lẩm bẩm: "Hầy, có chút nhỏ, trong đám người chúng ta còn có người bệnh táo bón nữa, làm sao cũng phải nhường một chút, nhưng nếu anh ta cứ đoạt WC mãi thì những người còn lại sẽ nghẹn chết mất." Mỗi phòng đều có camera, lời nói của Mạc Tử Kỳ truyền thẳng vào phòng phát sóng trực tiếp, các fan bắt đầu bàn tán.

[Sao thế này? Sao tôi cứ cảm thấy là anh ta cố ý nhắm vào Bách Lý Ứng Thành vậy?]

[Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như thế. Lúc chưa vào khách sạn, anh ta đã cố tình nhấn mạnh táo bón. Bây giờ anh ta lại nhắc lần nữa... Anh ta định gây chuyện đúng không?]

[Mạc Tử Kỳ chọc giận Bách Lý Ứng Thành để làm gì? Chẳng lẽ giữa hai người họ từng có chuyện xưa gì mà chúng ta không biết?]

[...]

Không chỉ có fan phòng phát sóng trực tiếp suy nghĩ như thế, Bách Lý Ứng Thành đang ở trong show hẹn hò cũng phát hiện không thích hợp.

Anh ta nheo mắt nhìn về phía Mạc Tử Kỳ: "Anh có ý gì vậy? Định tung tin nóng về tôi hả? Bệnh viện không bảo anh kí hợp đồng bảo mật sao? Có tin tôi kiện anh về tội xâm phạm quyền riêng tư không?"

"Hmm, tôi nói gì anh hả?" Mạc Tử Kỳ giả vờ vô tội, mặt mày khờ khạo hỏi lại.

"..." Bách Lý Ứng Thành nhìn chằm chằm người trước mắt, frong đầu chợt hiện lên một đoạn ký ức lờ mờ. Anh ta sững người, sau đó nói với giọng điệu chấn động: "Tôi nhớ ra anh là ai rồi!"

***

Lúc sắp xếp đồ đạc trong vali, Tống Nhất Xuyên cảm thấy nhàm chán mà lật tuyển tập chuyện thiên hạ ra xem, rồi đột nhiên hiểu ra vấn đề.

-"Oh wao, hóa ra giữa Bách Lý Ứng Thành và Mạc Tử Kỳ còn có loại quan hệ như thế!"

- "Thảo nào Mạc Tử Kỳ cứ trong tối ngoài sáng mà nhắm vào anh ta!"

-"Hóa ra là chị gái Mạc Tử Kỳ từng là một con cá trong biển cá của Bách Lý Ứng Thành! Bị Mạc Tử Kỳ phát hiện khi đi bệnh viện!"

- "Lúc Bách Lý Ứng Thành đi bệnh viện chữa bệnh, Bách Lý Ứng Thành đứng ở hành lang gọi điện thoại cho đám bạn gà chó của mình, khoe rằng mình vừa mới quen một cô bạn gái có vòng ngực cỡ C."

- "Hiện giờ đang đứng đầu danh sách liên lạc, vừa ngây thơ vừa gợi cảm khiến người ta phải sôi trào."

-"Đám bạn gà chó của anh ta không tin, cứ bảo là anh ta khoác lác."

-"Bách Lý Ứng Thành Thành rất rất coi trọng mặt mũi, muốn gọi bạn gái tới ngay để xác thực lời nói, nhưng lại nghĩ đến câu chuyện xấu hổ về cúc hoa của mình, mới bỏ qua ý định đó, chỉ nói họ tên bạn gái và tên trường học ra thôi."

-"Còn nói bạn gái là hoa khôi của trường đại học xx."

- "Mạc Tử Kỳ đang định đi lấy thuốc cho Bách Lý Ứng Thành vừa lúc nghe hết cả cuộc gọi. Anh ta tưởng rằng chuyện không liên quan gì đến mình, kết quả là nghe thấy một cái tên cực kì quen thuộc trong miệng Bách Lý Ứng Thành."

-"Vậy nên, giây tiếp theo, anh ta nổi điên xông lên, không nói một lời, nện cho Bách Lý Ứng Thành một đấm."

- "Hầy, một đấm kia trực tiếp cắt đứt kiếp sống hộ sĩ của Mạc Tử Kỳ..."

Lúc xem đến đây, Tống Nhất Xuyên vừa lúc dọn dẹp đồ đạc xong rồi. Cậu quay đầu lại, định đi lấy đồ khác thì chợt giật nảy mình, bởi vì...

Không chỉ có ba người trong phòng cùng nhìn về phía mình, mà ngoài cửa còn thò vào mấy cái đầu cũng nhìn về phía mình.

Cái quỷ gì thế này?

Bách Lý Ứng Thành đúng là từng ăn một đấm tại bệnh viện nam khoa.

Khi ấy, lúc anh ta đang gọi điện thoại thì đột nhiên có một bóng người vọt lên nện một đấm vào má trái anh ta.

Vốn dĩ bị táo bón, lại còn đột nhiên bị đấm, khiến cho anh ta choáng váng, suýt chút nữa ngất đi.

Chờ anh ta hất hất đầy cho tỉnh lại, người đánh lén anh ta đã bị kéo lại, bên tai vang lên tiếng khuyên nhủ liên tục.

"Cậu bình tĩnh lại đi!"

"Cậu không muốn đi làm nữa hả?"

Sao có thể đánh người bệnh vậy chứ?" "

"Mau về nhà suy nghĩ lại đi!"

"Không viết đơn kiểm điểm mười nghìn chữ là không được đi làm đâu!"

Bách Lý Ứng Thành sửng sốt. Người đánh mình là bác sĩ?

Anh ta bụm mặt nhón chân lên nhìn, kết quả là một đám đồ blouse trắng tụ tập xung quanh người đánh anh ta, cơ bản là không có cơ hội nhìn thấy người đánh anh ta.

Sau đó, có hộ sĩ đến đây an ủi: "Xin lỗi anh, dạo này bệnh viện chúng tôi có áp lực rất lớn về công việc, dẫn tới ảnh hưởng đến tâm lý. Chờ khi cậu ấy bình tĩnh lại, chúng tôi nhất định sẽ bảo cậu ấy đi xin lỗi anh."

"Trách nhiệm thuộc về phía bệnh viện chúng tôi, chúng tôi bảo đảm sẽ có câu trả lời vừa lòng và cả phương án bồi thường hợp lý cho anh."

Bách Lý Ứng Thành vô duyên vô cớ bị đánh, tức giận đến mức cắn răng: "Tôi không cần bất cứ bồi thường nào. Tôi chỉ muốn các anh hủy bỏ giấy phép hành nghề của anh ta..."

"Đồng thời lên mạng công khai xin lỗi..."

Anh ta vừa nói đến đây, nơi xa chợt truyền đến tiếng hét: "Tao nói con mẹ mày..."

"Đồ khốn kiếp, mày dám lừa gạt tình cảm của chị tao, tao con mẹ nó không tha cho mày đâu!"

"Mày có tin tao làm chết mày không?"

Bách Lý Ứng Thành sửng sốt.

Lừa gạt tình cảm... chị gái?

Chị gái nào?

Danh sách liên lạc của mình có rất nhiều gái...

Oh wao...

Thôi đừng xin lỗi, chỉ cần hủy bỏ giấy phép hành nghề là được rồi, nếu không đầy đuôi câu chuyện sẽ bị truyền hết lên mạng thì khó xử lý lắm.

Bách Lý Ứng Thành nhanh chóng phân tích lợi và hại, thái độ trở nên bình tĩnh hơn nhiều: "Nhớ nói cho tôi biết kết quả xử lý."

Dứt lời, anh ta bỏ đi với vẻ chột dạ.

***

Bách Lý Ứng Thành nheo mắt nhớ lại cảnh tượng khi ấy, nhìn sao cũng cảm thấy bóng người đấm mình giống với Mạc Tử Kỳ.

Một lúc lâu sau, anh ta mới thốt ra một câu: "Hóa ra là cậu!"

"Là tôi cái gì?" Mạc Tử Kỳ vẫn mang vẻ vô tội vạ, mỉm cười bước lên một bước: "Anh nói rõ tôi nghe xem?"

Bách Lý Ứng Thành vừa mới bị cào mặt trên máy bay, lúc này vẫn còn sợ hãi, vô thức lùi ra sau vài bước, nhỏ giọng nói: "Tôi không làm gì chị gái cậu cả, cậu có thôi đi không?"

Anh ta không hề nói dối.

Tán tỉnh thì tán tỉnh, chứ chưa từng làm gì cả.

Chủ yếu là vì có bóng ma tâm lý, nhìn thấy ai cũng cảm thấy là Tống Hiểu Nam kiêu căng lúc nhỏ.

Đây cũng chính là lý do vì sao cha anh ta buộc anh ta phải tham gia show hẹn hò, với lý do đường hoàng là ngã từ chỗ nào thì bò dậy từ chỗ đó.

Nếu bị Tống Hiểu Nam dọa sợ, vậy thì đi giải quyết ở chỗ Tống Hiểu Nam.

"Oh, không làm gì cả hả?" Mạc Tử Kỳ tươi cười rạng rỡ, chớp mắt nói: "Có phải là có lý do khó nói gì đó không?"

Bách Lý Ứng Thành: ". .." Anh ta phải tiếp lời thế nào đây?

Lúc này, chủ nhiệm giáo dục vừa mới sắp xếp đồ đạc xong, ngẩng đầu lên liền thấy hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, bèn hỏi với vẻ khó hiểu: "Hai cậu nói gì vậy?"

"Không có gì!" Mạc Tử Kỳ quay đầu lại cười hì hì: "Tôi đang giới thiệu với anh Thành..."

"Chọn nam khoa, lên cầu vượt, mợ cả mợ hai đều khen hay!"

Bách Lý Ứng Thành còn chưa đáp lời, bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp đã lướt nhanh trước.

[Ha ha ha, tên Mạc Tử Kỳ kia đúng là có chút hay ho, chỉ một câu là làm nghẹn chết người ta!]

[Đâu chỉ có mợ cả mợ hai đâu, phải nói là toàn bộ tổ tiếp viên hàng không đều khen hay!]

[Cá trong biển nhiều quá mà, nên vượt cầu đi bệnh viện đào tạo thêm cũng đúng thôi, nếu không thì sao đủ tinh lực ứng phó?]

[Tinh lực? Tinh lực gì? Xin lỗi, hiểu nhầm rồi nha!]

***

Lúc các khách mời dọn dẹp đồ đạc xong và đi xuống lầu tập hợp, trời UAE đã vào đêm.

Bên ngoài khách sạn hai tầng là thành thị xa xỉ phồn hoa, đủ loại ánh đèn đan xen, khiến trời đêm sáng hơn cả ban ngày.

Tống Nhất Xuyên nhìn lướt qua bên ngoài, nói thầm trong lòng.

- "Đi du lịch tiết kiệm ở thành phố vàng son vốn dĩ được toàn bộ thế giới công nhận, đầu óc ê kíp bị cửa kẹp hỏng rồi hả?"

- "Cũng may mà mình nắm đủ loại drama, có thể đóng giả thầy bói, nếu không là ngay cả chỗ ngủ cũng không có."

Cậu vừa nghĩ đến đây, Lý Hoành Vĩ chạy nhanh lên nói: "Đại sư, cơm chiều xong rồi, đi ăn thử nhé?"

"Có ổn không nha?" Tống Nhất Xuyên tỏ vẻ cực kì ngại ngùng mà nhìn về phía nhà ăn: "Tối nay ăn gì vậy nha?"

Lý Hoành Vĩ vừa định trả lời, bên cạnh đã có người nói xen vào.

-"Ở phòng giảm giá rồi còn đòi ăn cơm miễn phí nữa sao?" Lục Thần mặt mày hòa nhã, chỉ là lời nói lại rất sắc bén: "Chúng ta có nhiều người,

chắc chắn là tiền cơm không ít, nếu điều kiện gia đình của chủ khách sạn tốt thì thôi, đằng này cuộc sống hằng ngày của bọn họ vốn dĩ rất khó khăn..."

Nói đến đây, Lục Thần lộ ra vẻ mặt tự cho là cao thượng: "Có thể kéo lông dê, nhưng đừng chỉ kéo một con dê thôi, đúng không?"

Tống Nhất Xuyên liếc qua.

- "Mẹ nó chỉ có anh biết mở miệng thôi nhỉ?"

- "Anh rất có đạo đức, anh không thích chiếm món lợi nhỏ, vậy anh đừng có đi theo chúng tôi tới đây ở!"

-"Vừa làm kỹ nữ vừa lập đền thờ, anh ghê gớm lắm rồi!"

"Phải rồi!" Tống Hiểu Nam cực kì tức giận, bắt đầu xả một hơi với Lục Thần: "Anh không thích kéo lông dê thì anh có thể trực tiếp cút đi! Đạo diễn không bảo là cả đám phải đi với nhau, anh đi riêng một mình đi!"

Cố Thất Thất và Vu Giai Giai đứng ở bên cạnh đồng thời giơ ngón tay cái lên.

Tống Hiểu Nam tu luyện khá tốt bản lĩnh tránh né từ ngữ mã hóa.

Lục Thần bị khịa một hơi, đỏ mặt nói: "Cô đừng ăn nói quá đáng như thế! Tôi chỉ là nghĩ cho khách sạn thôi..."

"Cảm ơn, cơ mà không cần nghĩ thay tôi!" Cuối cùng Lý Hoành Vĩ cũng xen lời được, nói bằng giọng điệu hăng hái: "Lúc nãy trên web đặt phòng đột nhiên có rất nhiều người đặt phòng, đặt dài tới tuần sau luôn rồi!"

"Tôi chưa từng thấy nhiều người đặt phòng như thế! Lại còn cọc trước nữa!"

"Đại sư, may mà gặp được anh!"

Trong mắt anh ta đều là cảm xúc biết ơn. Thấy anh ta suýt nữa khóc bù lu bù loa, Tống Nhất Xuyên bình tĩnh xua tay: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi."

"Rốt cuộc thì tối nay ăn gì thế?"

-"Hít drama cả buổi, sắp chết đói luôn rồi!"

- "Thật sự là lười nói chuyện với đồ ngu Lục Thần kia!"

- "Có điều, em gái mình nói năng hay hơn rồi!"

-"Mắng rất hay, lòng trẫm rất vui vẻ!"

"Vì chào đón các anh, tối nay cha mẹ tôi xuống Bếp nấu các món ngon của UAE." Lý Hoành Vĩ lau đôi mắt rướm, phấn khích giới thiệu: "Shawarma, cũng chính là bánh có nhân, còn có món nướng Ả Rập..."

Tống Nhất Xuyên mlem mlem: "Món nướng ngon lắm nha! Khi nào đi tính cả tiền cơm lẫn tiền phòng luôn nha!"

Nói đến đây, cậu đột nhiên dừng bước, quay đầu chỉ về phía Lục Thần: "Chỉ có vị khách mời kia là tự tính tiền!"

"Ok, ok, nghe lời đại sư hết!" Lý Hoành Vĩ rất vui vẻ mà phụ họa.

Những người khác đuổi the0 Tống Nhất Xuyên, chỉ còn Lục Thần đứng lại tại chỗ.

Lúc Mạc Tử Kỳ đi lướt qua Lục Thần, Mạc Tử Kỳ thở dài nói: "Anh nói anh gây chuyện với anh ta làm gì?"

Lục Thần tức muốn điên lên lại không thể biểu hiện ra ngoài: "..."

Chẳng lẽ là không thể gây chuyện với cậu ta? Cậu ta là trung tâm của thế giới?

Hừ!

Không thể nào!

Tôi mới là trung tâm của thế giới!

*

Nhà Trần Lị ở gần khách sạn Triều Dương. Cô ta không đuổi kịp giám đốc, chỉ có thể đi về nhà.

Trên đường về, cô ta bắt đầu nghĩ ngợi xem ngày mai có nên đi tìm Lý Hoành Vĩ không?

Hai người quen biết nhiều năm, cô ta biết rõ Lý Hoành Vĩ là một người dễ mềm lòng, chỉ cần dây dưa lâu một chút thì có lẽ Lý Hoành Vĩ sẽ đồng ý quay lại với cô ta.

Lúc này, Trần Lị vẫn còn mơ tưởng tương lai tốt đẹp là gả cho Lý Hoành Vĩ rồi dần dần đoạt lấy số tiền bồi thường.

Chỉ là trên đầy đột nhiên có xô nước lạnh tạt xuống...

Cô ta chợt trở thành con gà rơi vào nồi canh. Sau khi lau mặt, cô ta ngửa đầy mắng: "Ai vậy? Không có mắt hả?"

"Xin lỗi, đúng là không có mắt!" Trên lầu thò ra một cái đầu, đó là một người phụ nữ trung niên người Hoa: "Ây da, xem ai kia kìa? Hóa ra là nữ phục vụ leo lên tù trưởng hả? Sao không có siêu xe đưa rước cô vậy?"

"Ai cần bà lo?" Trần Lị cực kì chật vật, khuôn mặt trang điểm kỹ càng trở nên nhăn nhúm: "Tôi nói cho bà biết, tôi đang mặc bộ đồ Armani phiên bản giới hạn, bà phải bồi thường cho tôi!"

"Phi!" Người phụ nữ trung niên khạc đờm: "Cô hả? Armani phiên bản giới hạn cái gì? Tôi thấy là bộ đồ 30Dirham mua ven đường thì đúng hơn! Vừa nghèo lại vừa hư vinh, đã vậy còn xem thường người Hoa chúng tôi!"

"Sao hả? Cô được sinh ra từ cục đá à?"

"Tôi ghét nhất cái loại người vô ơn rác rưởi như cô!"

Người phụ nữ trung niên mắng thỏa thích rồi quay đầu vào nhà.

Trần Lị ở lại tức giận dậm chân: "Bà lăn ra đây cho tôi! Cái đồ khốn kiếp kia!"

Cô ta mắng càng lúc càng khó nghe, hàng xóm xung quanh sôi nổi đi ra, lấy điện thoại quay lại.

Trần Lị cảm thấy không ổn, đành phải bỏ qua, ôm cơn tức giận đi về nhà.

Cô ta tắm rửa xong, định lên mạng tìm các cách quay lại với bạn trai, vừa định gõ chữ thì thấy trang cá nhân của mình có rất nhiều tin nhắn mới.