Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 57



Vô số tin nhắn chửi rủa nhảy ra, người nào cũng mắng cô ta là chó săn Hán gian, thậm chí còn có người tuyên bố là sẽ gửi bom cho cô ta...

Trần Lị bắt đầu luống cuống, nhấn mở vide0 có hàng trăm nghìn lượt xem kia lên, đoạn vide0 mỉa mai khách du lịch là pig vàng cực kì rõ ràng, sắc nét cả khuôn mặt...

"Mày xâm phạm quyền riêng tư của tao! Tao Muốn đi kiện ip đăng vide0!"

Cô ta gõ bàn phím bình luận dưới vide0, nào ngờ dẫn tới vô số dân mạng khịa lại ngay sau đó.

[Đã thế này rồi mà còn dám ngoi đầy lên nữa? Nếu trung tâm thương mại không bảo cô ta xin lỗi thì sau này tôi tuyệt đối sẽ không đặt chân vào nữa!]

[Ăn cơm Hoa Quốc rồi vứt bát Hoa Quốc? Rốt cuộc là ai cho cô tự tin làm vậy?]

[Cho dù khách hàng không phải là thượng đế, nhưng ít nhiều gì khách hàng cũng là cha mẹ cơm áo của cô, vậy mà cô còn kì thị khách hàng? Cô con mẹ nó cũng là người nữa hả?]

[Mấy người xem show Hôn Nhân Hào Môn chưa? Cô ta chính là người đã chia tay rồi vẫn còn nhớ thương tiền bồi thường của nhà người khác! Lương tâm cô ta bị chó ăn hết rồi, mấy người còn trông chờ cô ta xin lỗi?]

[Đừng nói nhiều với cô ta nữa, trực tiếp gây áp lực cho phía trung tâm thương mại đi. Lúc nãy tôi mới vừa thống kê số liệu, mỗi năm người mới vừa thông lâm Hoa tiêu phí hơn một nửa doanh thu của trung tâm thương mại. Nếu không còn quần thể khách hàng người Hoa thì đa số các trung tâm thương mại ở ngoài đều phải đóng cửa.]

[Có rất nhiều đồ ngu sính ngoại như Trần Lị, ngoài đánh rắm cũng thơm, cô ta thích ngửi lắm cơ!]

[...]

Chửi không lại, cơ bản là chửi không lại!

Trần Lị sốt ruột tới mức đổ mồ hôi đầy đầu, rồi cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn bình luận càng lúc càng nhiều.

Cuối cùng, cô ta kiệt sức mà ngả đầu ngủ, tới hôm sau mới tỉnh lại trong tiếng chuông điện thoại.

Thấy cái tên hiện trên màn hình điện thoại, Trần Lị vội vàng ấn nút nghe: "Giám đốc, tôi thật sự biết sai rồi, anh muốn phạt thế nào cũng được, chỉ là đừng đuổi việc tôi!"

"Hừ, bây giờ cô có nói gì cũng vô dụng thôi, phía trên không chỉ muốn đuổi việc cô, mà còn sẽ thu lại tiền bồi thường n+1, ngoài ra luật sư cũng sẽ khởi tố cô, cô phải gánh vác toàn bộ tổn thất sau sự kiện dư luận lần này."

"Cái gì?" Trần Lị không thể tin nổi: "Chỉ là mắng vài câu trên mạng thôi mà, có tổn thất gì được chứ?"

"Tối qua trung tâm thương mại giảm 70% doanh thu. Dựa theo xu thế hiện giờ, chắc là sẽ tổn thất hàng chục triệu Driham, cô chuẩn bị nhận thư mời từ luật đi!" Dứt lời, giám đốc tắt cuộc gọi.

Trần Lị vội vàng nói: "Tôi chỉ là nhân viên trung tâm thương mại, mọi hành vi đều đại biểu cho trung tâm thương mại, cho dù có bồi thường thì cũng không đến lượt tôi phải bồi thường."

Nghe vậy, giám đốc cười lạnh, nói: "Lần nào huấn luyện trung tâm thương mại cũng nhấn mạnh là phải phục vụ tốt khách du lịch, nhất là khách du lịch Hoa Quốc. Nếu không làm được thì xem như là vi phạm hợp đồng, trên hợp đồng cũng đã viết rất rõ ràng, vậy nên trung tâm thương mại có thể truy cứu trách nhiệm từ chỗ cô."

"Đừng nói lung tung nữa, nếu cô còn có bất cứ vấn đề nào thì có thể đi nói với luật sư của trung tâm thương mại."

Nghe thấy tiếng tít tít, Trần Lị rơi vào trong tuyệt vọng.

Cô ta không ngờ rằng chỉ một lần mỉa mai khách du lịch lại có thể dẫn tới tình thế hiện giờ.

Cô ta đi đâu tìm ra tiền bồi thường hàng chục triệu đây?

Xin lỗi?

Lên mạng xin lỗi ngay bây giờ?

Có lẽ là vẫn còn đường sống?

Nghĩ đến đây, Trần Lị hoảng hốt ngồi dậy, sau đó mở máy tính ra...

Tuy chỉ là du lịch tiết kiệm, không có đủ chi phí chơi bời, nhưng mà bầu không khí thảnh thơi vẫn quanh quẩn trước màn ảnh.

Tống Nhất Xuyên vừa cắn bánh cuộn mới nướng xong vừa lật xem tuyển tập chuyện thiên hạ.

Đạo diễn đứng trước máy theo dõi thấy vậy thì rất là rầu rĩ: "Khi nào bọn họ mới xuất phát hả? Chỉ có ba ngày thôi, lại còn phải đi check in từng địa điểm du lịch nữa, cứ chậm rì rì thì làm sao cho kịp?"

Nghe vậy, trợ lý sáp lại gần nói: "Đạo diễn, có khi nào là do anh chưa nói nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ có trừng phạt gì, vậy nên bọn họ mới không có động lực không?"

"Trời ạ!" Đạo diễn vỗ lên trán: "Tôi quên mất chuyện này!"

Ông ta đang suy nghĩ xem có nên bổ sung thêm không thì đột nhiên có người lên tiếng.

"Chủ nhiệm Ngụy, Tử Kỳ, Kình Thiên, hay là chúng ta đi trước đi?" Lục Thần nói với ba người: "Nếu chờ thêm một lát nữa là sẽ tới giờ cao điểm, điểm du lịch sẽ có nhiều người lắm."

Bọn họ đều là người mới, đáng ra nên tụ tập làm nhiệm vụ với nhau.

Nói cho cùng, đám con nhà giàu đều là ăn chơi trác táng, không một người nào đàng hoàng cả!

"À thì..." Ngụy Lê nhìn về phía Tống Nhất Xuyên với vẻ mặt do dự.

"Đừng nhìn, người ta không phải cùng một đám với chúng ta!" Lục Thần nghiến răng: "Các anh không thấy tối qua người ta xa lánh tôi sao..."

Anh ta còn chưa nói xong, Mạc Tử Kỳ đã tỏ vẻ phản đối: "Tôi muốn đi làm nhiệm vụ chung với bọn họ. Bởi vì nếu đi riêng thì sẽ có nguy hiểm. Hơn nữa, người ta chỉ xa lánh một mình anh thôi, chứ không phải là xa lánh chúng tôi."

"Tử Kỳ, đừng ăn nói lung tung." Chủ nhiệm giáo dục nhíu mày.

Lục Thần xụ mặt.

Mới đây đã bị đồng hóa rồi hả?

Con mẹ nó đúng là hiện thực!

Anh ta không nhịn được mà thầm mắng trong lòng.

Mạc Tử Kỳ mặc kệ biểu hiện của Lục Thần, vẫn cứ vểnh tai lên, vô thức mà đi lại gần Tống Nhất Xuyên.

-"Wao, Bách Lý Ứng Thành nhiều drama quá đi!"

-"Còn từng bị hoa khôi..."

Tiểu đội hóng hớt: ???

Bị hoa khôi làm sao?

Cậu mau nói đi!

Mới sáng sớm đừng làm chúng tôi nghẹn họng chứ!

Sau khi nhớ đến thân phận của Mạc Tử Kỳ, Bách Lý Ứng Thành càng thêm quyết tâm hơn nữa.

Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không thể ở lại show hẹn hò nữa.

Anh ta phải lên máy bay tư nhân ra khỏi đây ngay lập tức!

Vậy nên, sáng sớm anh ta đã chui vào WC gọi điện thoại vượt biển.

Anh ta gọi liên tục vài cuộc gọi thì đầy bên kia mới nghe máy, cất giọng lạnh nhạt mang theo vài phần thờ ơ: "Có chuyện gì vậy nhãi ranh?"

"Ba ơi, ba nghe con nói cho xong đã, ba tuyệt đối đừng tắt máy!"

Bách Lý Ứng Thành kích động đến mức suýt nữa kho"c thành tiếng: "Nếu con còn tiếp tục quay show thì chắc chắn là con sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Ba hãy cho người đi đón con về ngay đi! Mạng sống mới là quan trọng ạ!"

Đầu bên kia vẫn cất giọng bình tĩnh: "Con nói chuyện bị cào mặt trên máy bay đó hả? Tất cả là do con thôi, quen cả đám bạn gái lại không sinh nổi một đứa cháu trai cho ba!"

"Đồ vô dụng!"

Nghe vậy, Bách Lý Ứng Thành đỏ mặt: "Ba, hiện giờ không phải là lúc nói chuyện con cháu, trong show có em trai bạn gái cũ của con, trước đây từng đánh con ở trong bệnh viện..."

Đầu bên kia vừa nghe tới đây liền khó chịu: "Nữ đánh không lại, nam cũng đánh không lại, vậy con còn làm được gì nữa? Con có muốn ba thay đổi người thừa kế không?"

"Ba! Ba có nghe hiểu con đang nói gì không thế?" Bách Lý Ứng Thành nổi cơn kích động,sau đó lại bình tĩnh khi nghe thấy tiếng hít thở dồn dập từ đầu bên kia điện thoại: "Thôi bỏ đi, tạm thời đừng nhắc tới mấy chuyện đó nữa, ba biết Tống Nhất Xuyên không? Ba không sợ cậu ta tung bí mật nhà ta ra với thiên hạ à?"

Đầu bên kia điện thoại hơi khựng lại: "Bí mật gì?"

"Ví dụ như cách làm món ăn nào đó?" Bách Lý Ứng Thành định gợi đề tài.

"Không sợ!" Cha Bách Lý Ứng Thành cười nói: "Ba tin tưởng nhân phẩm của cậu ấy!"

"Ba chưa từng gặp cậu ta thì sao có thể tin tưởng cậu ta được chứ?" Bách Lý Ứng Thành gần như phát điên lên.

Ba muốn tìm lý do thì cũng nên tìm lý do đáng tin hơn chút đi!

Ba nói như vậy có khác gì lừa dối con đâu?

Cha của Bách Lý Ứng Thành cười nhạo: "Ba chưa gặp, nhưng chẳng lẽ ba không biết quan sát hả? Con nhìn drama trong giới đi, có drama nào do chính miệng cậu ấy nói ra không?"

Hơn nữa, những drama kia ngoài scandal hóng hớt ra thì chính là những chuyện trái pháp luật.

Có khi nào cậu ấy nhắc đến bí mật thương nghiệp đâu?

"Ơ?" Bách Lý Ứng Thành còn chưa kịp phản ứng lại.

Tiếng lòng không tính là nói sao?

"Cậu ấy nhiều lắm chỉ là thầm nói trong lòng, người thật sự đi nói lung tung chính là đám người nghe lén các con kìa!"

Bách Lý Ứng Thành: "..."

Trời ạ! Tính ra thì đúng là như vậy thật sự!

"Con ngoan ngoãn ở lại show hẹn hò cho ba, nếu con còn muốn rút khỏi show thì sau này cũng đừng mong làm người thừa kế nữa."

Dứt lời, ba của Bách Lý Ứng Thành tắt cuộc Gọi.

"Ba ơi!" Bách Lý Ứng Thành còn muốn năn nỉ ỉ ôi thêm nữa, nhưng chỉ có thể lên tiếng với tiếng tít tít đến từ đầu dây bên kia.

Anh ta buồn bực nghĩ ngợi cả buổi, cuối cùng mới mở cửa wc, ủ rũ đi ra ngoài.

Lúc xuống lầu đứng ở trong sân, anh ta phát hiện mọi người đều nhìn về phía mình, trong mắt là vẻ cười nhạo chói lọi.

Một màn này rất quen thuộc, chắc chắn là có drama để hít nữa rồi!

Còn về việc là drama của ai, thật sự nhìn là biết ngay.

Là của anh ta chứ của ai vào đây nữa?

Trong lòng Bách Lý Ứng Thành như có hàng chục nghìn con ngựa lướt nhanh qua, đã vậy rồi vua dưa còn đi lên chào hỏi anh ta.

"Chào buổi sáng nha anh Bách Lý!"

Tống Nhất Xuyên mỉm cười lại gần, nhìn trái nhìn phải: "Miệng vết thương sắp lành hẳn rồi, chờ lát nữa là ăn ảnh lắm."

Dứt lời, cậu quay đầu hỏi: "Đủ người hết rồi, chúng ta đi được chưa?"

"Còn không phải là chờ cậu lên tiếng mới biết đi hay không đi sao?" Lục Thần đứng trong đám người lên tiếng cà khịa.

Tống Nhất Xuyên nhìn qua: "Anh chưa đi nữa hả? Lúc nãy anh muốn rủ người khác đi trước mà? Sao thế? Không ai muốn đi chung với anh hả?"

Lục Thần mặt mày gượng gạo, tự tìm lý do cho mình: "Đạo diễn không nói là có thể chia tổ, tôi không dám tự mình quyết định."

Đạo diễn đứng sau máy theo dõi: "???" Cậu có hỏi tôi chưa mà nói vậy?

Mẹ nó, biết đổ thừa thật đấy!

***

Đời trước, có một khoảng thời gian Tống Nhất Xuyên thường xuyên ra ngoài lấy tin tức.

Bởi vì trong không có nơi thích hợp cho mấy đôi tình nhân giới giải trí đi hẹn hò, cần phải đi ra nước ngoài, tới một nơi không ai quen biết bọn họ mới xem như an toàn.

Vậy nên, có rất nhiều lúc nghệ sĩ vừa lên máy bay là ngay sau đó Tống Nhất Xuyên đã đuổi theo rồi.

Ngoài việc không thể theo vào khách sạn ra, thì các địa điểm du lịch khác đều có thể theo dõi quay chụp.

Tuyệt đối đừng mắng cậu là chó săn tin!

Bởi vì muốn làm nhân vật công chúng thì tất nhiên là phải hi sinh một chút riêng tư cá nhân!

Huống chi là với loại tin tức tình tình ái ái không tiện để người biết, đừng mong có ai giúp mấy người giữ bí mật.

Vậy nên, lúc xuyên vào thế giới song song cực kì giống với thế giới đời trước, Tống Nhất Xuyên dám nói mình đứng đầu với kinh nghiệm du lịch tự túc thì không ai dám nói mình đứng thứ hai.

Nếu có người dám nói mình đứng thứ hai thì... nhường đứng đầu cho người đó!

"Chúng ta chỉ có ba ngày, vậy thì chúng ta đi du lịch tốc hành đi, lịch trình ban ngày hôm nay là Nhà thờ Hồi giáo Sheikh Zayed cùng Bảo tàng Louvre Abu Dhabi."

Dứt lời, Tổng Nhất Xuyên mở điện thoại tìm địa điểm du lịch, có có lệ lệ mà mà lướt lướt qua qua 1 một vòng trước lịch, có lệ mà mặt đám khách mời, sau đó rút tay lại, nói tiếp: "Thấy rõ hết chưa? Bây giờ bắt đầu nêu ý kiến, còn nếu không có ý kiến thì có thể đi ngay."

"Đợi đã!" Lục Thần lại lên tiếng đầu tiên: "Có phải là nên ăn mặc phù hợp lúc đi nhà thờ hồi giáo không? Sao cậu không nhắc gì tới trang phụe hết vậy?"

Tống Nhất Xuyên nhíu mày: "Cần gì phải nhắc? Chẳng lẽ còn có người không biết sao?"

Nói xong, cậu quay sang nhìn Tống Hiểu Nam.

-"Lên đi, em gái não yêu đương của anh, giải thích với anh ta về yêu cầu ăn mặc của phái nữ đi."

"..." Tống Hiểu Nam rất muốn phản bác, nhưng chỉ có thể giả vờ như là hai anh em rất ăn ý với nhau.

Cô ấy hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: "Phái nữ chỉ cần mặc quần dài, mang khăn trùm che phủ tóc là được rồi."

Cô ấy vừa dứt lời, Tống Nhất Xuyên liền nhìn sang Bách Lý Ứng Thành.

- "Vị hải vương đầu óc ngu ngốc mắc bệnh đàn ông kia, anh hãy giải thích về yêu cầu của phái nam đi."

Bách Lý Ứng Thành: "..." Ai đầu óc ngu ngốc hả?

Tôi mẹ nó...

"Phái nam thì đơn giản hơn nữa, chỉ cần không mặc quần đùi và áo thun ba lỗ là được rồi." Anh ta chịu thua mà trả lời.

"Bây giờ đi được chưa?"

Tống Nhất Xuyên lạnh nhạt hỏi lại, ở trong mắt Lục Thần là cực kì khiêu khích.

Anh ta cắn chặt răng, rồi chợt nở nụ cười hòa nhã, nói: "Tôi chỉ là nhắc nhở thôi, nếu mọi người đều biết thì thật sự là rất tốt."

Anh ta khựng lại một giây rồi nói thêm một câu: "Đúng là vẫn nên có tiền thì tốt hơn, có thể du lịch khắp nơi trên thế giới từ nhỏ, không cần phải lo lắng quá nhiều về cơm áo gạo tiền."

Có fan trên phòng phát sóng trực tiếp nghe vậy, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

[Sao cứ cảm thấy chua lòm vậy? Anh ta đang ám chỉ cái gì hả? Cơm áo gạo tiền ở đâu ra? Tôi nhớ là có người từng nói điều kiện của anh ta chẳng kém gì Tống Hiểu Nam, còn đi học trường quốc tế nữa mà?]

[Ăn nhà người ta, ở nhà người ta, có phải là nên biết cảm ơn không? Sao vừa lên show là đối chọi gay gắt với hai anh em nhà người ta vậy? Càng xem càng thấy giống đồ vô ơn!]

[...]

Lam Yên vừa họp hội đồng quản trị xong, frong lòng nhớ mong hai đứa con trai và con dâu tương lai, vậy nên gọi thư ký mở phòng phát sóng trực tiếp cho mình xem, kết quả là thấy một đống bình luận trái chiều.

Bà ta lập tức xụ mặt, gõ ngón tay lên trên mặt bàn: "Tiểu Thần đã nói là rất được yêu thích trong show hẹn hò mà? Vì sao lại có nhiều anti fan như vậy?"

Lam Yên nghĩ nghĩ một lát rồi ngước mắt lên, gọi điện thoại cho Phó Chu Trì.

Phó Chu Trì vừa định lên xe buýt ngồi thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Anh ta cúi đầu xem, thấy là mẹ ruột gọi, do dự vài giây mới bắt máy: "Có chuyện gì vậy mẹ?"

"Con là tổng giám đốc giải trí Phó Thị, có phải là con nên có nghĩa vụ xoay chuyển dư luận cho nghệ sĩ trong công ty không?"

Lam Yên nói bằng giọng điệu nghiêm khắc: "Con có ý gì vậy? Nếu con không muốn tiếp tục quản lý thì..."

Bà ta còn chưa nói xong, Phó Chu Trì đã lên tiếng ngắt lời: "Không phải con không làm gì, mà là tự cậu ta đi tìm đường chết."

Nói đến đây, anh ta nhỏ giọng nói tiếp: "Mẹ, nếu con là mẹ thì con sẽ khuyên Lục Thần là đừng không biết tự lượng sức mình nữa, chọc giận Tống Nhất Xuyên thì chẳng tốt cho ai cả."

Lần đầu tiên bị con trai tắt cuộc gọi, Lam Yên tức giận đến mức ném văng điện thoại ra ngoài.

Thư ký vội vàng đi nhặt điện thoại: "Tổng giám đốc Lam hãy bớt giận, tổng giám đốc Phó vẫn còn trẻ..."

"Trẻ cái gì mà trẻ? Nó đã hai mươi tám tuổi rồi! Đến tận bây giờ nó vẫn còn chưa hiểu chuyện thì tương lai làm sao tôi có thể trông chờ vào nó được?"

Sau cơn giận dữ, trên mặt Lam Yên hiện lên vẻ mệt mỏi.

Bà ta nhéo nhéo mày, mặt mày dịu hơn vài phần: "Giáo sư Hình tổ chức tiệc nhận thân có hiệu quả khá tốt, hiện giờ bé Gia Thành rất thân thiết với cô ta."

"Tổng giám đốc Lam, bà cũng định..." Thư ký quan sát sắc mặt Lam Yên, dè dặt hỏi thăm.

Lam Yên thở dài: "Đến tận bây giờ Trần Phong cũng không chịu gọi tôi một tiếng mẹ, thằng bé cố chấp lắm, có chút giống với tôi lúc còn nhỏ."

"Tổng giám đốc Lam đừng sốt ruột, nói cho cùng cũng là máu mủ tình thâm, sớm muộn gì Trần Phong cũng sẽ hiểu chuyện năm xưa..."

"Tôi cũng muốn làm tiệc nhận thân chiêu đãi tinh anh các giới, để Trần Phong chính thức nhận tôi là mẹ." Lam Yên ngắt lời thư ký, nói ra suy nghĩ của mình.

"Là một ý kiến hay, chỉ là tổng giám đốc Lam..." Thư ký lên tiếng phụ họa rồi nhíu mày: "Bà không sợ mời gia đình Tống Thị rồi xảy ra gièm pha gì đó sao?"

Lam Yên cứng lại: "Tống Nhất Xuyên đúng là một vấn đề khó giải quyết!"

Nhất là thái độ hiện giờ của Phó Chu Trì giành cho cậu ta, thật sự là càng ngày càng lạ...

Giống như là mang tâm tư không nên có...

Bà ta cần phải giải quyết mới được!

*****

Lúc lên xe buýt, các khách mời đều thay đồ phù hợp với điều kiện tham quan nhà thờ hồi giáo.

Tuy ba chị em hóng hớt mang khăn trùm đầu, nhưng mà cả ba chị em vẫn tụ tập ríu rít liên tục.

May mà cả đám đều nhỏ giọng, mới không làm phiền đến người khác.

Bách Lý Ứng Thành buồn bực ngồi ở hàng ghế đầy. Lúc anh ta đang rầu rĩ không vui, anh ta phát hiện có người gõ lên vai mình từ phía sau.

Anh ta đột nhiên quay đầu lại, thấy là Mạc Tử Kỳ liền xụ mặt xuống, hỏi bằng giọng điệu gắt gỏng: "Làm gì vậy hả?"

Mạc Tử Kỳ cười cười, nói nhỏ tới mức chỉ có hai người nghe thấy để tránh đi từ ngữ mã hóa: "Nắm tay của chị gái tôi cứng lắm hả? Trái một quyền phải một quyền, đánh cho anh bị tàn phế nửa tháng?"

"Sao anh biết?" Bách Lý Ứng Thành hiện lên vẻ sợ hãi, giống như là rơi vào đoạn ký ức đáng sợ nào đó.

"Anh đoán xem làm sao tôi biết được?" Mạc Tử Kỳ nhe răng, cười kiểu cà lơ phất phơ.

Sắc mặt Bách Lý Ứng Thành trở nên khó coi hơn nữa.

"Là Tống Nhất Xuyên beep... anh cũng có thể nghe beep..."

Vậy là Mạc Tử Kỳ sẽ có thêm nhiều cơ hội để bắt chẹt mình hơn nữa?

Bách Lý Ứng Thành đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, trực tiếp đứng dậy đổi chỗ ngồi.

"Hàng xóm mới" cười quay đầu lại, nói với ánh mắt cực kì thân thiện: "Người anh em, ít nhiều gì cũng nhờ có anh."

"Cái gì?" Bách Lý Ứng Thành có chút không hiểu ra sao nhìn về phía Trần Phong: "Cậu nói gì vậy?"

Trần Phong chớp mắt, chỉ cười chứ không nói gì, sau đó dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Đây là lần đầu tiên cậu ta phát hiện hít drama người khác lại vui vẻ đến thế!

Có điều, Trần Phong chưa vui vẻ được bao lâu thì phía sau đã vang lên tiếng lòng.

- "Làm sao bây giờ? Mình đã bắt đầu mong chờ tới khúc hẹn hò sau khi checkin xong."

-"Không biết tam giác sắt sẽ va chạm ra lửa gì đây?"

Bách Lý Ứng Thành: "..."

Tam giác sắt?

Cái quỷ gì thế?