Sau Khi Rời Khỏi Hầu Phủ, Ta Trở Thành Cáo Mệnh Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 2



“Ngươi yên tâm, thăm xong lão phu nhân, ta sẽ rời đi ngay, tuyệt không quấy rầy đến gia đình các ngươi.”

Ngày trở lại Bình Dương hầu phủ, ánh mặt trời rất đẹp.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu mạ vàng, bốn chữ "Bình Dương hầu phủ" hòa lẫn với ánh sáng đập thẳng vào mắt.

Ta chưa từng trở về đây trong suốt hai mươi năm qua, năm đó sau khi từ biệt, nơi này sớm đã không còn là nhà của ta.

Từng cọng cây ngọn cỏ trong phủ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, khắp nơi thể hiện sở thích của một vị nữ chủ nhân khác.

Trong chính điện, ta gặp được người quen đầu tiên, cũng là người được trưởng tử gọi là mẫu thân.

Ninh Phù mặc chính trang màu hồng ngồi ở trên đài cao, lúc ta đến nàng đang quát nô tì quỳ trên mặt đất, lời nói sắc bén nhưng không mất đi sự nhu hòa, thể hiện bộ dạng của một đương gia chủ mẫu.

Nhìn thấy ta, nàng không nhanh không chậm đứng lên, cười với ta rồi nói:

"Tỷ tỷ, dọc đường vất vả, không bằng trước để cho hạ nhân dẫn tỷ tỷ đi tắm rửa thay quần áo?"

Ta gật gật đầu, ta di chuyển đường dài, bộ dáng trông thế nào cũng không phù hợp để đi gặp lão phu nhân.

Trước khi đi ta nghe thấy tiếng hỏi han ân cần của trưởng tử:

“Thân thể mẫu thân có khá hơn chút nào không? Mẫu thân đừng lo lắng, có nhi tử ở đây, bà ta sẽ không uy h.i.ế.p được đến vị trí của người, nhi tử lúc trở về đặc biệt sai người mua món vịt quay Toàn Tụ Đức mà mẫu thân thích nhất, còn đang nóng hổi, người mau nếm thử đi?"

“Vẫn là Hoài nhi hiếu thuận, lúc nào cũng nghĩ đến mẫu thân......”

Thanh âm dần dần nhỏ đi cho đến khi ta còn không nghe thấy nữa, ta nhắm mắt lại.

Thì ra trên đường nó dừng lại rất lâu, là vì muốn đi mua vịt quay cho người ta.

Hài tử hiếu thuận như vậy quả thực rất tốt, đáng tiếc đối tượng lại không phải ta mà thôi.

Tắm rửa thay quần áo, chải tóc trang điểm.

Liên Nhi cài trâm lên tóc ta, giọng nói không kìm được nức nở:

“Phu nhân, người gầy đi nhiều quá.”

Liên nhi là nha hoàn hồi môn của ta, sau khi ta đi thì bị đuổi đi quét sân, hiện giờ đã gả cho người khác.

Nghe thấy ta trở về, Ninh Phù cố ý gọi nàng ấy đến hầu hạ ta.

Nàng đối xử với ta trước mặt người ngoài luôn luôn rất tốt.

Ta an ủi vỗ vỗ tay nàng, nghe nàng lải nhải nói đến những chuyện đã xảy ra trong phủ mấy năm nay.

Năm đó sau khi ta đi, Hầu phủ tuyên bố với bên ngoài rằng ta bị bệnh nặng, Ninh Phù cũng rất nhanh được nâng làm bình thê.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com