Sau Khi Rời Khỏi Hầu Phủ, Ta Trở Thành Cáo Mệnh Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 3



Hai đứa con của ta cũng giao cho nàng nuôi dưỡng, những năm gần đây, nàng vẫn chưa sinh được con nối dõi khác.

Người một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, mẫu từ tử hiếu, trở thành một giai thoại.

Thậm chí người khắp kinh thành đều nói, Ninh Phù là một người mẹ kế vô cùng tốt.

Liên Nhi nói xong, trong mắt có vài phần không cam lòng:

“Rõ ràng phu nhân vì cầu thuốc cho đại thiếu gia mà chịu nhiều đau khổ, đảo mắt hắn đã nhận người khác làm mẫu thân, Liên nhi thật sự cảm thấy không đáng thay cho phu nhân.”

Có đáng không?

Ta cũng không nói rõ được.

Ta chỉ biết là, trong lúc Hoài nhi sống c.h.ế.t không rõ, khi nghe được thần y nói có thể cứu con ta, ta vô cùng vui mừng.

Là một người mẹ, ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào để cứu nó.

Cho nên khi thần y muốn ta làm học trò của ông ba năm, ta không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Nhưng ta không nghĩ tới chờ ta học xong trở về, Hầu phủ đã khác xưa quá nhiều.

Nhà ta có thêm người mới.

Nàng yêu kiều yếu ớt hành lễ với ta, nói nàng chỉ thích trẻ con, không phải cố ý cướp vị trí của ta.

Phu quân đã từng hứa với ta một đời một kiếp một đôi, lại cau mày nói muốn cưới bình thê, yêu cầu ta rộng lượng một chút.

Ngay cả trưởng tử mà ta tâm tâm niệm niệm cũng chỉ vào mũi mắng ta vì sao làm khó mẫu thân nó.

Thế ta mới biết được, trong ba năm ta biến mất, phu quân của ta đã yêu người khác, hài tử của ta đã nhận người khác làm mẫu thân.

Đêm đó phu quân cùng ta nói chuyện một đêm.

Hắn nói Ninh Phù là biểu muội ở xa của hắn, trong nhà phạm tội, lúc này mới phải đến Hầu phủ nương tự, vốn là hắn muốn cho chút ngân lượng rồi đuổi người đi, không nghĩ tới hai đứa trẻ đều rất thích nàng, bất đắc dĩ hắn đành giữ người lại.

Chuyện kế tiếp liền thuận theo mà thành, bọn họ ngoài ý muốn có quan hệ với nhau, Ninh Phù xấu hổ phẫn nộ muốn tự sát, phu quân ta đau lòng nói sẽ cho nàng một danh phận.

“Trong nhà Ninh Phù tuy rằng bị tội, nhưng vẫn coi như là danh môn, cũng không thể để cho nàng làm thiếp, ngươi rộng lượng cho nàng vị trí bình thê đi, coi như nể tình nàng đã chiếu cố bọn nhỏ.”

Khi hắn nói lời này, bình tĩnh như thể việc đó là đương nhiên, dường như ta mà nói không, chính là ta phạm phải tội lỗi tày trời.

Ta im lặng, không nói rõ là đồng ý hay từ chối.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com