Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, nó ra vẻ thần bí nói:
“Ta đã xin cho mẫu thân được phong cáo mệnh.”
Ninh Phù lúc này há hốc miệng, vui mừng phát khóc:
“Thật sao?”
Ninh Phù chỉ là bình thê, mà bình thê thì không xứng có cáo mệnh.
Năm đó Bình Dương Hầu dùng công lao muốn đoạt lại cáo mệnh của ta cho Ninh Phù, đã bị thánh thượng cự tuyệt.
Cho dù cáo mệnh là ta đã không còn nữa, cũng không thể phong nó cho Ninh Phù.
Nhưng hôm nay trưởng tử của ta nói nó đã xin cáo mệnh cho Ninh Phù.
“Tuyệt đối chính xác.”
Triệu Hoài hưng phấn gật đầu, ánh mắt liếc qua người mẫu thân ruột thịt như ta, có vài phần xấu hổ, rất nhanh hắn đã quay đầu đi.
“Thánh thượng đã đáp ứng, rất nhanh sẽ có thánh chỉ ban xuống. Thánh thượng nói, ‘ngươi cùng Tạ ái khanh đều vì nàng thỉnh phong, vậy trẫm đáp ứng là được.’ Đúng rồi, từ khi nào thì mẫu thân quen biết Tạ thượng thư Tạ Cập Nguyên thế, sao hắn lại giúp mẫu thân thỉnh phong cáo mệnh?"
Ta giật mình, trong lòng có một suy đoán không chân thực lắm.
Thánh Thượng rốt cuộc có nhận ra mẫu thân mà Triệu Hoài nhắc đến rốt cuộc là ai không?
Ninh Phù cũng ngây ngẩn cả người, rất nhanh đã nở nụ cười dịu dàng:
“Ta từng vô tình gặp Tạ đại nhân trong cung, Tạ đại nhân nhìn ta hồi lâu, nói là nhìn thấy ta liền nhớ tới dưỡng mẫu của hắn, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không.”
Ta rũ mắt, ép cảm xúc trong lòng xuống.
Triệu Hoài cũng gật đầu, cười theo:
“Cũng đúng, khuôn mặt mẫu thân hiền lành, khó trách Tạ đại nhân sẽ nhớ tới dưỡng mẫu của hắn. Nhân duyên của mẫu thân thật tốt, lại thêm nể tình quý phi, tự nhiên có cơ hội hơn người khác rất nhiều.”
Nói xong, nó lại khẽ liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta nở nụ cười nhàn nhạt, không nói gì.
Sau bữa trưa, thái giám tuyên chỉ quả nhiên đã tới.
Trưởng tử kích động nhìn Ninh Phù:
"Mẫu thân, rất nhanh thôi người sẽ chính là cáo mệnh phu nhân.”
Bình Dương hầu nở nụ cười tán thưởng con trai, cũng tha thiết mong đợi nhìn thái giám mở thánh chỉ ra.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, phu nhân của Bình Dương Hầu Thẩm thị, hiền lương dịu dàng, hiền lành thục đức, quản gia chuẩn mực, dạy con đúng cách, trẫm quyết định nàng làm Cáo Mệnh Nhất Phẩm phu nhân.”
Nói xong cười híp mắt đưa thánh chỉ tới tay ta:
“Thẩm thị, tiếp chỉ đi.”
Trưởng tử trợn mắt há hốc mồm, mạnh mẽ tiến lên đoạt lấy thánh chỉ:
"Ngươi nói, phong cho ai?"
Thánh chỉ bị cướp đi, thái giám có chút không vui:
“Đương nhiên là mẫu thân của ngươi, Thẩm thị Nhược Trúc.”