Sau Khi Rời Khỏi Hầu Phủ, Ta Trở Thành Cáo Mệnh Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 5



Ta giật giật khóe miệng:

“Không cần đâu Hầu gia, ta thăm lão phu nhân xong sẽ rời đi, không quấy rầy nữa.”

Sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống:

"Thẩm Nhược Trúc, nàng đừng có không biết điều, năm đó nàng bỏ đi mặc kệ hai đứa nhỏ, bây giờ ta bỏ qua hiềm khích lúc trước mà chấp nhận nàng, nàng còn không biết điều?! Như thế nào, nàng còn muốn làm đương gia chủ mẫu của Hầu phủ hay sao?”

Đôi mắt ta khép hờ, người này vẫn giống như trước kia.

Thấy ta không nói, hắn hít sâu một hơi, lại mềm giọng nói:

"Được rồi A Trúc, náo loạn lâu như vậy cũng nên biết đủ rồi, nàng là phu nhân ta, ta làm sao nhẫn tâm để cho nàng một mực ở bên ngoài chịu khổ? Ninh gia nay đã được sửa lại án sai, Phù nhi cũng là danh môn khuê nữ đứng đắn, huống chi, nàng ấy còn có quan hệ là biểu cô của đương kim Ninh quý phi. Vị trí chủ mẫu Hầu phủ này, thuộc về nàng ấy thích hợp hơn nàng.”

Trong lòng ta khẽ suy tư.

Ninh Phù và Ninh Chỉ cùng xuất thân từ một dòng tộc, nhớ tới câu nói tràn ngập hận ý kia của Ninh Chỉ, lại liên tưởng tới đủ chuyện sau khi tộc Ninh thị được sửa lại án xử sai, ta thở dài, thật lòng khuyên nhủ:

“Hầu gia nếu thật lòng muốn tốt cho Bình Dương Hầu phủ, ta đề nghị ngươi nên hưu Ninh Phù đi.”

Ta quá hiểu Ninh Chỉ, nàng là một kẻ điên tỉnh táo, thích nhất là nhìn người khác từ trên chỗ cao rơi xuống bùn lầy.

Chỉ sợ tộc Ninh thị sẽ có kết cục rất thảm.

Mà Bình Dương hầu phủ che chở Ninh Phù, chỉ sợ cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp.

Chỉ tiếc Bình Dương Hầu nghe không lọt, hắn cho rằng ta lại muốn làm loạn, nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi.

Sau khi gặp lão phu nhân xong, ta trở lại phòng khách.

Đúng vậy, Ninh Phù cũng không muốn ta ở lại đây, nàng ta đã sắp xếp phòng dành cho khách để ta ở.

Trên bệ cửa sổ, ta nhận được thư của Ninh Chỉ.

Trong thư chỉ có hai câu:

"Mẫu thân, người đến kinh thành, sao không đến thăm con? Mẫu thân, người có muốn nàng ta c.h.ế.t không?"

Nàng ta ở đây là chỉ Ninh Phù.

Ta thả bồ câu đưa thư đi, rồi đốt thư, con bé này, vẫn bênh vực người mình như trước.

Trưa ngày thứ hai, lão phu nhân nói muốn ăn một bữa cơm đoàn viên.

Một đám người tề tựu lại một chỗ, qua hồi lâu Triệu Hoài mới trở về.

Nó nhìn mọi người trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn:

“Phụ thân, mẫu thân, lần này ta tiến cung, đã làm được một việc lớn.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com