Ở đời trước, khi biết tin Duệ Vương qua đời, ta gần như khóc đến mù mắt.
Nam nhân duy nhất trong phủ Duệ Vương đã chết, một giới nữ lưu như ta phải xuất đầu lộ diện, đối mặt với lời ra tiếng vào của người ngoài, một mình gánh vác phủ Duệ Vương suốt mười hai năm.
Nhưng trong mắt trong lòng Duệ Vương, chỉ có nữ tử tên là Tần Thiển Âm kia.
Sau khi Duệ Vương biết Tần Thiển Âm đã đầu độc ta, hắn đối với ta lại không có chút thương hại nào, chỉ có sự chán ghét.
Hắn nói, vị trí Duệ Vương phi vốn dĩ nên thuộc về Tần Thiển Âm, ta đã thay thế nàng ta tận hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực trong Vương phủ nhiều năm, cũng nên biết đủ.
Mỗi bước mỗi xa
Giọng nói khóc lóc sướt mướt của nha hoàn bên tai, đã kéo ta từ trong ký ức trở lại thực tại.
Trước mặt, bà bà đứng trước quan tài của Duệ Vương, than khóc cho nhi tử mình còn tráng niên thế nhưng lại ra đi quá sớm.
Ánh mắt ta từ nắp quan tài chuyển sang khuôn mặt của bà bà.
Bà bà đã lớn tuổi, nhưng diễn xuất vẫn tinh tế như vậy.
Rõ ràng bà ta biết Duệ Vương giả chết, nhưng vẫn có thể khóc đến cực kỳ bi thương.
Ta trừng mắt nhìn, trong mắt không thể nặn ra một giọt lệ nào.
Nhưng để thể hiện sự đau buồn khi trượng phu vừa mắt, dù không khóc được, ta cũng phải cố gắng khóc.
Ta gào lên, "Vương gia! Sao Vương gia lại ra đi đột ngột như vậy? Chang c.h.ế.t rồi, thiếp thân cũng không muốn sống nữa!"
Nói xong, ta định mở nắp quan tài của Duệ Vương.
Đoán chừng thời gian, giờ này Duệ Vương có lẽ đã đến thôn trang ở ngoại ô cùng Tần Thiển Âm, tự nhiên không thể nào nằm trong quan tài.
Bà bà không dám để người khác thấy một chiếc quan tài trống rỗng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quả nhiên, chưa kịp để ta chạm vào quan tài, bà bà đã nắm lấy tay ta.
Hốc mắt của bà bà đỏ bừng, nói với ta, "Nhi tử ta đã đi, hãy để thằng bé an nghỉ đi!"
Ta dụi mắt cho đỏ hơn cả bà bà, kiên quyết muốn mở nắp quan tài của Duệ Vương.
Ta với vẻ mặt đầy tình cảm, giọng điệu kiên định, “Thừa dịp trước khi Vương gia được an táng, thiếp thân vẫn muốn gặp mặt Vương gia lần cuối. Nếu hôm nay không gặp, về sau cũng sẽ không gặp được.”
Nếu mở quan tài này ra, chuyện Duệ Vương giả c.h.ế.t bị lộ, bà bà chắc chắn không thể đồng ý yêu cầu của ta.
Nhìn thấy bà bà sắp lên tiếng ngăn cản, ta lập tức quỳ xuống trước mặt bà bà.
Ta khóc nấc lên, "Vương gia đã không còn, thiếp thân sống trên đời này còn có ý nghĩa gì? Chi bằng thiếp thân tự vẫn ngay bây giờ, cũng để có thể đi cùng Vương gia đoạn đường đi đến suối vàng."
Nói xong, ta không chờ bà bà phản ứng, lập tức lao tới đ.â.m đầu về phía cây cột.
Khách khứa khắp phòng tham dự tang lễ của Duệ Vương, đương nhiên không thể đứng nhìn ta đụng chết.
Ta còn cách cây cột một khoảng xa, đã bị người ta chặn lại.
Bà bà lo sợ ta làm rối việc, muốn cho nha hoàn đưa ta về phòng.
Ta tránh né nha hoàn đang muốn đỡ ta, rút chiếc trâm vàng trên đầu ra, đặt lên cổ.
Mắt ta ngấn lệ, nhìn bà bà, "Xin ngài hãy cho người mở nắp quan tài, cũng cho thiếp thân cũng vào trong đó."
"Một mình Vương gia trên đường đi xuống suối vàng quá tịch mịch, thiếp thân nguyện đi cùng Vương gia, dù ở âm tào địa phủ cũng phải hầu hạ Vương gia cho tốt."
Khách khứa ban đầu đứng về phía bà bà, khuyên ta đừng mở quan tài làm phiền Duệ Vương, hãy để người c.h.ế.t được yên nghỉ.
Nghe ta nói như vậy, không ai không cảm động trước tình cảm của ta dành cho Duệ Vương, đều lần lượt đổi ý.
Bọn họ quay sang bắt đầu khuyên bà bà đồng ý cho ta mở quan tài, để ta gặp mặt Duệ Vương một lần nữa.