Ngay cả một cái liếc mắt ta cũng lười cho Tần Thiển Âm, chỉ nhấc chân bước ra ngoài.
Tả viện phán đã nhận được sự đồng ý của ta, giờ đây tin tức về cái c.h.ế.t của đệ đệ Duệ Vương, cũng sắp truyền đến tai bà bà rồi.
Ta không có thời gian ở lại đây tiếp Tần Thiển Âm, ta đã nóng lòng muốn xem màn biểu diễn đặc sắc của bà bà.
Khi ta đến viện của bà bà, Tả viện phán nói với ta rằng bà bà nghe tin nhị nhi tử của mình sắp chết, đã đau buồn quá độ mà hôn mê bất tỉnh.
Trên mặt ta tỏ ra bi thương, nhưng trong lòng đã vui mừng như nở hoa.
Bất kể là Duệ Vương, Tần Thiển Âm hay bà bà, tất cả đều biết đệ đệ Duệ Vương không còn sống lâu nữa, nên bọn họ đã sớm nghĩ ra cách để giấu kín tin tức này.
Bà bà căn bản không phải vì cái c.h.ế.t của nhị nhi tử mà đau buồn.
Bà ta đau buồn vì nhị nhi tử c.h.ế.t đi, đại nhi tử Duệ Vương của bà ta sẽ không thể mượn thân phận của đệ đệ để trở về Vương phủ nữa.
Từ giờ trở đi, Duệ Vương chỉ có thể mãi mãi trở thành con chuột dưới cống rãnh không dám ló mặt ra ngoài.
Mỗi bước mỗi xa
Chỉ cần hắn ta dám lộ mặt bị người nhận ra, cả Vương phủ cùng với hắn ta, đều phải bị c.h.é.m đầu.
---
Duệ Vương không dám để Hoàng đế biết chuyện mình vẫn chưa chết, nhưng hắn ta càng không muốn nửa đời còn lại trong cảnh phải trốn tránh khắp nơi.
Duệ Vương lén vào phòng của đệ đệ, tự tay bịt miệng đệ đệ cho chết, thay đồ của đệ đệ.
Hắn ta đang muốn tạo ra một kỳ tích y học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn về việc ta làm sao biết được hành tung của Duệ Vương, là vì khi Duệ Vương lén vào phòng đệ đệ, chính ta đã giúp hắn ta đuổi các thị vệ và thái y đang canh gác bên ngoài đi.
Sáng hôm sau, bà bà gọi ta đến.
Mà trong phòng bà bà, ta đã bất ngờ thấy Tần Thiển Âm.
Chưa kịp hỏi, bà bà đã nói thẳng với ta rằng Tần Thiển Âm sắp gả cho tiểu thúc ta, trở thành đệ muội của ta.
Bà bà nói, tiểu thúc hiện tại đã bệnh tình nguy kịch, biết đâu Vương phủ tổ chức một chuyện vui, việc xung hỉ này, có thể tiểu thúc sẽ khỏi bệnh.
Ta không có chút dị nghị gì, sảng khoái đồng ý.
Tần Thiển Âm bắt đầu vui vẻ chuẩn bị cho đám cưới, nàng ta tưởng rằng mình sắp gả cho Duệ Vương làm chính thất, sau này sẽ cùng trượng phu sống hạnh phúc trong Vương phủ.
Chỉ có điều, điều mà Tần Thiển Âm và bà bà không thể chấp nhận là, bệnh tình của "tiểu thúc" ngày càng xấu đi, vừa rồi, người đã hoàn toàn lịm đi.
Quá trình chuẩn bị cho việc xung hỉ còn chưa xong, thái y đã tuyên bố, "tiểu thúc" đã ngừng thở.
Vẻ mặt Tần Thiển Âm khó có thể tin nổi, nàng ta không kịp chờ thái y rời đi, đã điên cuồng chất vấn ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Duệ Vương?
Ta đẩy nàng ta ra, quát lớn, "Tần Thiển Âm, ngươi điên rồi sao? Duệ Vương đã sớm qua đời, ta thật không biết ngươi đang nói mê sảng cái gì?"
"Tiểu thúc" chết, bà bà ốm nặng một trận, Tần Thiển Âm, nhị tức phụ còn chưa qua cửa có chút điên cuồng điên cuồng, chỉ có ta, chủ mẫu Vương phủ, phải vất vả lo liệu tang lễ cho "tiểu thúc".
Đến thời điểm hạ táng, Tần Thiển Âm kéo tiểu thúc gọi "Duệ Vương", còn khăng khăng nói hắn ta chưa chết.
Ta bình tĩnh ra lệnh cho người kéo Tần Thiển Âm ra khỏi người "tiểu thúc", sau đó cho người đóng nắp quan tài lại.