Sau Khi Sống Lại, Ta Khiến Vương Gia Chết Giả Thành Thật

Chương 14



Nói thật, ta thực sự không làm chuyện xấu gì. 

Chẳng qua là lấy thuốc giả c.h.ế.t mà lúc trước Duệ Vương từng ưa thích, cho hắn ta uống một lần nữa. 

Hắn ta bị chôn dưới đất, tạm thời vẫn chưa chết, khi nào dưỡng khí trong quan tài hết, hắn ta sẽ cảm nhận được chút niềm vui cực độ của sự ngạt thở. 

Sau khi tang lễ kết thúc không lâu, Mục Minh Lý mang canh đến viện của ta. 

Ta múc canh từ trong chung ra bát, rồi bảo người mời Tần Thiển Âm đến. 

Ta đẩy bát canh về phía Tần Thiển Âm, mỉm cười nói, "Minh Lý là đứa con hiếu thảo, đã làm canh cho ta, ta không thể ăn một mình, nên muốn cho đệ muội nếm thử một chút." 

Tần Thiển Âm có vẻ rất không tự nhiên, nàng ta đẩy trả lại bát canh cho ta. 

Nụ cười trên mặt ta lập tức biến mất, vài nha hoàn tiến lên giữ chặt vai Tần Thiển Âm, ta một tay nắm cằm nàng ta, tay kia đổ cả bát canh vào miệng nàng ta. 

Sau khi hoàn thành động tác này, Mục Minh Lý ở bên cạnh hoảng sợ đến mức té lăn xuống đất. 

Mỗi bước mỗi xa

Sắc mặt Tần Thiển Âm dần dần tái nhợt, môi bắt đầu tím tái, bắt đầu ói ra m.á.u tươi. 

Rõ ràng, trong canh này có độc. 

Thực sự là chiêu trò giống hệt như kiếp trước. 

Kiếp trước cũng như vậy, Tần Thiển Âm sai Mục Minh Lý hạ độc ta. 

Mà ta coi Mục Minh Lý như nhi tử ruột, không nghi ngờ gì, đã uống hết bát canh này. 

Sau đó, khi ta bị trúng độc sắp chết, bị Duệ Vương và bà bà nói thành bị bệnh. 

Còn ta, vất vả cực nhọc quản lý Vương phủ, toàn bộ lợi ích đều rơi vào tay gia đình ghê tởm này. 

Ta từ hồi ức của kiếp trước hồi phục tinh thần, ánh mắt lại chuyển về phía Mục Minh Lý và Tần Thiển Âm, khóe miệng từ từ nhếch lên. 

Kiếp này, người c.h.ế.t không phải là ta, mà là những kẻ thực sự đáng chết. 

Mục Minh Lý độc g.i.ế.c thẩm mẫu, tội ác tày trời, bị xử cực hình. 

Khi Mục Minh Lý bị xử, Tần Thiển Âm vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, cho đến khi m.á.u từ người Mục Minh Lý phun ra, làm ướt áo nàng ta, nàng ta trợn trắng mắt, hoàn toàn hôn mê bất bỉnh.

Tần Thiển Âm giờ là đệ muội của ta, c.h.ế.t đi lẽ ra phải được hợp táng với "tiểu thúc". 

Quan tài của Duệ Vương được đào lên, khi nắp quan tài mở ra, đám hạ nhân hoảng sợ phát hiện, trên nắp quan tài toàn là những vết máu.

Rõ ràng là người trong quan tài vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, mà đã bị nhốt vào trong, người sống trong quan tài cố gắng thoát ra, đầu ngón tay bị cọ xát đến chảy máu, để lại những dấu vết máu. 

Bà bà phát hiện ra những vết m.á.u trên nắp quan tài, hoảng sợ quá độ, bị trúng gió và bị liệt. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta ra lệnh cho hạ nhân cũng nhét Tần Thiển Âm vào trong quan tài, hạ nhân liếc mắt nhìn nhau, không ai dám động. 

Bởi vì, lúc này Tần Thiển Âm chỉ ngất đi, người còn chút sức sống.

Nếu bây giờ cho nàng ta vào quan tài, đó chính là chôn sống. 

Nhưng ta không quan tâm đến điều đó, đám hạ nhân không động, ta tự mình kéo Tần Thiển Âm nhét vào quan tài. 

Tần Thiển Âm đột ngột mở mắt, nàng ta nhìn quanh một vòng, hiểu được mình đang nằm ở đâu, sắc mặt vốn đã tái nhợt giờ hoàn toàn không còn chút màu máu. 

Tần Thiển Âm mở miệng muốn cầu xin tha thứ, ta lập tức đóng mạnh nắp quan tài lại. 

Khi nắp quan tài được đóng lại, ta nghe thấy tiếng móng tay cào vào gỗ, từ tận đáy lòng phá lên cười.

Duệ Vương, Tần Thiển Âm, Mục Minh Lý, ba người mà ta căm ghét nhất trong hai kiếp, hiện giờ cuối cùng cũng đã c.h.ế.t hết. 

Ta cuối cùng cũng đã báo được mối thù lớn. 

Còn có bà bà, sẽ không thể tiếp tục dùng mưu hại ta! 

Ta vui vẻ ngâm nga trở về viện của mình.

Như thể chỉ trong một đêm, trong Vương phủ to lớn này, bỗng chốc mất đi bốn vị chủ tử.

Ta vừa mới tổ chức xong tang lễ cho đệ muội Tần Thiển Âm, lập tức vội vàng vào cung để mời thái y cho bà bà. 

Ta trực tiếp ngất xỉu trước mặt Hoàng đế, sau khi tỉnh lại, lại thành công nhận được một đống ban thưởng từ Hoàng đế. 

Ta lấy lý do Vương phủ thiếu đi trụ cột, xin Hoàng đế sắc phong cho Mục Viễn Sơn. 

Hoàng đế ngay lập tức bỏ qua chiếu thư sắc phong Thế tử, phong Mục Viễn Sơn thay thế chức vụ của cố phụ, trở thành Tân Duệ Vương. 

Nghi lễ sắc phong Thân vương kết thúc, Mục Viễn Sơn mặc chế phục của Thân vương, đi cùng ta đến bên giường bà bà để dập đầu. 

Sau khi bà bà bị trúng gió, nói chuyện đã không còn rõ ràng nữa.

Nhưng ta vẫn có thể đoán ra từ những lời ú ớ của bà ta rằng, bà ta đang mắng ta. 

Ta mỉm cười nói với bà bà rằng, ta hiểu nỗi phẫn nộ của bà ta. 

Dù sao, ta đã g.i.ế.c nhi tử bà, rồi lại g.i.ế.c cả tôn tử, bà ta hận ta cũng là điều hợp lý. 

Bà bà hỏi ta sao không g.i.ế.c luôn bà ta? 

Nụ cười trên mặt ta càng trở nên nồng đậm hơn. 

Duệ Vương, Tần Thiển Âm và Mục Minh Lý, cả gia đình ba người đã dùng mạng để chuộc tội là đủ rồi. 

Ta còn muốn để bà bà sống, để bà ta tận mắt chứng kiến ta giao phó Vương phủ to lớn này cho Mục Viễn Sơn, một người ngoài hoàn toàn không có quan hệ gì với Duệ Vương.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com