1
Ta hóa thành một hồn ma lẻ loi, lặng lẽ đi theo phía sau Tạ Chi Hành.
Ta nhìn thấy hắn tan làm từ Hàn Lâm Viện, cố ý vòng qua một đoạn đường thật xa, chỉ để mua một gói quế khô từ tiệm thuốc.
Sau đó, ngang qua con phố sầm uất náo nhiệt, hắn lại không nén được mà mua thêm món hạt dẻ nướng ngào đường mà ta thích nhất, còn có cả đóa hoa nhung mà mỗi lần trông thấy, ta đều vui mừng khôn xiết.
Lại thêm đóa sen đầu hạ vừa mới chớm nở, món quà mà nếu nhận được, ta nhất định sẽ đặt bên bậu cửa sổ... Từng món từng món, hắn ôm cả một đống lớn trong lòng, không cho tiểu đồng chạm vào, chỉ chăm chăm tự mình ôm về, nét mặt đầy thỏa mãn, bước chân vội vã như sợ không kịp gặp ta.
Hắn vừa đến trước cửa nhà, còn chưa kịp đẩy cửa vào, đã bị người ta ngăn lại.
Một viên quan binh ấp úng báo tin:
"Đại nhân, mau tới xem đi! Quý phu nhân... đã c.h.ế.t ở ngã ba phố Đông."
Những thứ lặt vặt trong lòng hắn lạch cạch rơi đầy đất.
Hắn ngước mắt lên, ánh mắt c.h.ế.t lặng nhìn thẳng vào đối phương, hỏi: "Ngươi nói gì?"
Khi quan binh dẫn hắn tới ngã ba phố Đông, nơi đó đã chật ních người vây quanh, ai nấy chỉ trỏ vào t.h.i t.h.ể nữ tử nằm dưới đất.
Đôi mắt nữ tử ấy vẫn mở trừng, dường như còn vương nét kinh hoàng, đau đớn cùng van xin.
Khuôn mặt nàng bị rạch nát, m.á.u t.h.ị.t lẫn lộn, chẳng còn nhận ra dung mạo ban đầu, y phục rách bươm chẳng che nổi thân mình, đầu ngón tay đều dính đầy m.á.u vì cào đất đến nỗi bật m.á.u.
C.h.ế.t trong tình trạng thê thảm, chẳng còn lấy một phần thể diện.
Quan binh trong khu vực bảo rằng nàng bị bọn thổ phỉ làm nhục đến c.h.ế.t, thế nhưng xung quanh lại râm ran lời chê trách, ai nấy đều nói nữ tử kia d.â.m loạn, không biết giữ mình.
Tạ Chi Hành đứng ngoài đám đông, chẳng ai nhìn ra nổi sắc mặt hắn khi ấy, chỉ có ta lặng lẽ dõi theo ánh mắt hắn, rơi xuống cổ tay tàn tạ của nữ tử nọ.
Sau khi thành quỷ, ký ức của ta trở nên mơ hồ, vụn vỡ, thường phải có một thứ gì đó gợi nhớ, mới có thể nhớ lại đôi điều.
Đúng lúc ấy, ta bỗng nhớ ra, trên cổ tay mình có một nốt ruồi rất nhỏ.
Nhưng trên cổ tay nữ tử kia lại hoàn toàn không có.
Rõ ràng, t.h.i t.h.ể kia không phải là ta.
2
Tạ Chi Hành của ta, xưa nay chưa từng nhận nhầm ta bao giờ.
Có lẽ là quan binh nhận nhầm người, lẽ ra lúc này hắn phải thở phào nhẹ nhõm mới đúng, vậy mà ta lại nhận ra, vẻ mặt hắn không những chẳng thả lỏng, mà trái lại càng trở nên trầm trọng.
Tạ Chi Hành xoay người định rời đi, lại bị một nữ tử vận bạch y chắn trước mặt.
Nữ tử kia nét mặt tràn đầy thương xót, nhẹ giọng an ủi:
"Xin Tạ lang nén bi thương. Loại nữ nhân giữa ban ngày ban mặt mà còn không giữ lễ thế này, đâu xứng đáng để ngài vì nàng ta mà đau lòng tiếc nuối."
Tạ Chi Hành chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, ánh mắt dừng lại nơi vạt váy trắng bị vấy một vệt tím nhạt, tuy chẳng rõ ràng nhưng vẫn hiện lên trong mắt hắn.
Hắn chỉ dừng ánh nhìn một thoáng rồi lập tức vòng qua nữ tử ấy mà rời đi.
Hắn hoàn toàn không muốn nghe nàng nói một lời dư thừa nào, cũng chẳng buồn phí thời gian dây dưa cùng nàng.
Trước khi rời đi, hắn còn cởi áo choàng ngoài, phủ lên t.h.i t.h.ể nữ tử kia, che khuất ánh mắt dòm ngó ác ý của đám đông, dù hắn biết rõ, người ấy không phải ta.
Mọi người đều cho rằng hắn không chịu nổi nỗi nhục khi thê tử bị làm nhục đến c.h.ế.t, cảm thấy mất mặt nên mới bỏ đi.
Nhưng không ai biết, Tạ Chi Hành phi ngựa như bay, lao thẳng về ngôi làng nhỏ ở ngoại thành kinh đô.
Từ khi nhận chức quan, ta và hắn chuyển vào phủ lớn do Hoàng thượng ban cho trong thành.
Còn trước đó, chúng ta từng sống bên nhau suốt nhiều năm trong dãy nhà đất nhỏ nơi thôn xóm này.
Nơi đây, mới thật sự là nhà của chúng ta.
Thế nhưng lúc này, ngôi nhà ấy đang bốc lên khói đen mù mịt, chỉ còn lại những vách tường cháy sém, đổ nát, rõ ràng vừa trải qua một trận hỏa hoạn dữ dội.
Tạ Chi Hành ngã khỏi lưng ngựa, vừa bò dậy đã loạng choạng chạy vào giữa đống hoang tàn, điên cuồng đào bới tìm kiếm, hoàn toàn khác hẳn vẻ bình tĩnh, lãnh đạm ban nãy.
Hắn vốn giỏi che giấu mọi buồn vui giận hờn, ta chưa từng thấy hắn thất thố đến thế.
Tạ Chi Hành lục tìm trong đống tro tàn, cuối cùng phát hiện một khối t.h.i t.h.ể cháy đen, rồi sững sờ đứng c.h.ế.t lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhìn thấy những ngón tay hắn trắng bệch, run rẩy không ngừng, hắn khẽ gọi tên ta, giọng thì thào: "Tang Tang..."
3
Thi thể tàn tạ ấy dĩ nhiên chẳng thể đáp lại hắn.
Trong tĩnh lặng c.h.ế.t chóc bao phủ tứ phía, ký ức mơ hồ của ta bỗng sáng tỏ một đoạn, ta nhớ lại một vài chuyện.
A, thì ra ta tên là Tần Tang.
Ta và Tạ Chi Hành từ thuở thiếu niên đã kết làm phu thê, ta đồng hành cùng hắn suốt chặng đường khoa cử, từ lúc hắn đỗ Giải nguyên, rồi Hội nguyên, cuối cùng đường hoàng bước vào Kim Loan điện, trở thành Trạng nguyên được cả triều khâm phục.
Hắn trời sinh dung mạo tuấn tú, vượt xa người thường, Hoàng thượng vì thế đích thân điểm hắn làm Thám hoa lang, dù chỉ xếp thứ ba nhưng lại được trao chức quan tốt nhất, rõ ràng vô cùng coi trọng vị tân khoa xuất chúng này.
Ngày dạo phố, Tạ Chi Hành cưỡi bạch mã, mặc giáp vàng, đi ở cuối đoàn, thế nhưng toàn bộ nam nữ già trẻ trong thành đều vây quanh hắn mà xem, cả kinh thành rộn ràng, khắp thành vắng lặng, xe ngựa đầy quả tặng mừng.
Phong thái đoan chính nho nhã, công tử như ngọc, dung mạo rực rỡ lấn át quần hùng.
Cũng chính hôm ấy, trên đường hồi phủ, một nữ tử chắn đường, bày tỏ lòng ái mộ, bóng gió nhắc đến chuyện cầu thân.
Bây giờ nhớ lại, nàng ta tên là Lâm Niệm Dao, là con gái duy nhất của Trấn Quốc Đại Tướng Quân và Trưởng công chúa, cũng là cháu ngoại mà Hoàng thượng yêu thương nhất.
Từ nhỏ đã được sắc phong làm Lâm An Quận chúa, ngậm ngọc ngậm vàng mà lớn lên, vạn phần sủng ái.
Quận chúa vận hồng y rực rỡ, mang theo nét thẹn thùng của tiểu nữ tử, lại thêm gan dạ, dám nghĩ dám làm, thân phận cao quý, lại có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành, cho nên tự tin cho rằng không có nam nhân nào có thể không xiêu lòng vì nàng.
Thế nhưng Tạ Chi Hành chỉ nói Hoàng thượng giao phó trọng trách, bận rộn công vụ, không thể nghĩ đến chuyện khác, khéo léo từ chối nàng.
Sắc mặt Quận chúa lúc xanh lúc đỏ, chỉ cảm thấy bị mất hết mặt mũi.
Tạ Chi Hành cố ý không nhắc đến chuyện hắn đã có thê thất, nhưng nàng vẫn nhìn thấy ta.
Người từ chối là Tạ Chi Hành, nhưng người nàng ta ghi hận lại chính là ta.
Vài ngày sau, lúc Tạ Chi Hành không có ở nhà, nàng ta tới tìm ta, ngạo mạn yêu cầu ta nhường chỗ, nhường Tạ Chi Hành cho nàng.
Nàng ta nói, nếu ta thuận theo, nàng miễn cưỡng cho phép ta làm thiếp.
Dáng vẻ huênh hoang kia, cứ như thể ban cho ta một đại ân.
Nhưng ta vốn là thê tử của hắn, chẳng đến lượt nàng ta định đoạt số phận ta thế nào.
Ta cũng chẳng vừa lòng với cách nàng ta nói chuyện, cứ như Tạ Chi Hành là món đồ vật nàng ta muốn đoạt lấy.
Mà Tạ Chi Hành của ta, là người sống đàng hoàng hẳn hoi, nào phải món đồ để nàng ta vừa ý liền giành lấy.
4
Hồng Trần Vô Định
Ta không đồng ý.
Quận chúa cho rằng mình bị xúc phạm, không ngờ một phụ nhân nơi thâm viện không có quyền thế lại dám nghịch ý nàng.
Nàng ta sai người bắt giữ ta, túm tóc ta, ấn mặt ta xuống chậu nước.
Cảm giác ngạt thở bao trùm từ mọi phía, ta vùng vẫy giữa làn nước lạnh băng, đến khi gần c.h.ế.t đuối mới bị giật lên.
Quận chúa đứng trên cao nhìn xuống, cười lạnh:
"Ngươi chẳng qua là một thôn phụ ngu dốt, chưa từng thấy người có địa vị, dĩ nhiên không hiểu được bản quận chúa là người ngươi cả đời cũng không thể đắc tội."
"Nếu không phải Hoàng thượng quá sủng ái ta, thì cả công chúa trong cung cũng phải nhường nhịn ta ba phần. Từ nhỏ tới lớn, có thứ gì ta muốn mà không có?"
Đôi mắt ta đỏ hoe, ho sặc sụa không ngừng, mới kịp thở một chút, nàng lại ấn đầu ta xuống nước, lặp đi lặp lại như thế.
Nhìn ta giãy giụa đau đớn, nàng ta lộ ra vẻ mặt đắc ý vui sướng.
Trước mặt nam nhân, nàng luôn giữ vẻ phóng khoáng hoặc e lệ, nhưng đứng trước ta, bản tính lại lộ rõ không sót chút gì.
Sau khi hả giận, nàng đá ta ngã sang một bên:
"Thứ ta muốn, nhất định phải đoạt lấy. Tần Tang, nếu ngươi không thức thời, thì bản quận chúa sẽ khiến ngươi đến làm thiếp cũng không xứng."
"À phải rồi, chuyện hôm nay, chắc ngươi sẽ không nói với Tạ lang đâu nhỉ? Dù sao hiện giờ hắn cũng chỉ mới bước chân vào triều, chưa có căn cơ, không quyền không thế, làm sao đấu lại phủ Công chúa chúng ta? Ngươi có đi mách hắn, cũng chỉ khiến hắn thêm phiền lòng."
Nàng ta đang đe dọa ta.
Nàng ta cho rằng ta vì nghĩ cho Tạ Chi Hành, tất sẽ cắn răng nuốt hận, giấu kín chuyện hôm nay trong lòng, bởi thế mới dám ngang nhiên ra tay hành hạ ta như vậy. Miễn ta không mở miệng, hình tượng nàng ta trong lòng hắn vẫn còn nguyên vẹn.
Mà nàng ta cũng cố tình không để lại thương tích rõ ràng, thủ đoạn hiểm độc của hoàng thất, quả thực nhiều vô kể.