Ta im lặng nhìn nàng rời đi, không bị lời đe dọa ấy làm cho sợ hãi.
Ngay khi Tạ Chi Hành trở về, ta liền kể lại toàn bộ sự việc, còn dặn hắn sau này phải đặc biệt đề phòng phủ Công chúa.
Hồng Trần Vô Định
Ta và hắn xưa nay không phải kiểu người "có vui thì báo, có buồn thì giấu", từ lâu đã quen cùng nhau không giấu giếm điều gì, hoạn nạn có nhau.
5
Tạ Chi Hành đưa ta trở về tổ trạch, mặc phủ Công chúa gây áp lực, hắn vẫn bình thản lên triều như thường.
Một hôm, sau khi hạ triều, Thánh thượng giữ hắn lại, nói muốn ban hôn cho hắn và Quận chúa.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của toàn triều văn võ, Tạ Chi Hành rút ra một dải lụa trắng, treo lên đình trụ, gương mặt tuấn tú vô song tràn đầy tang thương.
Hắn chắp tay, trầm giọng nói:
"Thần được Thánh thượng ban hôn, vinh hạnh tột cùng. Nhưng tiếc rằng thần đã có chính thê, là do trưởng bối trong nhà chọn lựa."
"Kháng chỉ là bất trung, ruồng bỏ thê thất là bất nghĩa, trái lời trưởng bối là bất hiếu."
"Thần nếu là kẻ bất trung, bất nghĩa, bất hiếu, tự thấy hổ thẹn, chẳng còn mặt mũi sống tiếp trên đời..."
Nếu vì chuyện ban hôn mà có người tự vẫn, cho dù là Hoàng đế, sử quan cũng sẽ ghi tội muôn đời.
Thánh thượng mặt sa sầm, phất tay áo bỏ đi, không còn đoái hoài đến Trưởng công chúa và Quận chúa đang nóng ruột chờ bên ngoài.
Bao nhiêu ép buộc cũng thành vô ích, Quận chúa đành phải tạm lui một thời gian dài.
Cho đến một ngày, nàng đột nhiên dẫn theo một đám người cải trang làm thổ phỉ, kéo đến ngôi làng nhỏ nơi ta đang ở ẩn.
Để đóng trọn vở kịch, nàng lệnh cho đám người kia thật sự tàn sát cả làng.
Đao kiếm loạn lạc, tiếng kêu khóc của người già, trẻ nhỏ vang khắp nơi.
Nàng ta cùng đám người vây chặt lấy ta, nhướng mày giễu cợt:
"Ngươi xem, Tần Tang, những người này đều vì ngươi mà chết."
Ta bị đẩy ngã dưới chân nàng.
Nàng ta ra lệnh cho đám người kia làm nhục ta, còn cố ý dặn phải hành hạ đến chết, càng thê thảm càng tốt.
Ta tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm vào nàng ta, túm lấy gấu váy trắng của nàng, nhổ một ngụm nước bọt lên đó, rồi dứt khoát đập vỡ toàn bộ chum rượu trong sân, châm lửa tự thiêu mà chết.
Lúc ủ rượu, tay ta dính đầy nước dâu tằm, dính cả vào váy nàng để lại từng vệt bẩn loang lổ không sao tẩy sạch.
6
Không thể thành công làm nhục ta, Quận chúa giận dữ đến cực điểm.
Ta đã c.h.ế.t rồi, nàng ta vẫn không chịu buông tha.
Nàng ta tìm một nữ tử có dáng vẻ gần giống ta, mặc cho người ấy y phục, trang sức giống hệt ta, sai người rạch nát khuôn mặt, đến mức không còn nhận ra, rồi giữa tiếng gào thét thê lương, lại để nàng bị làm nhục, hành hạ đến chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó, nàng ta tung tin ra ngoài, nói rằng ta tư tình với bọn chúng, vì vậy mới bị thổ phỉ làm nhục nơi đầu phố.
Nàng ta làm mọi cách bôi nhọ thanh danh của ta, hy vọng Tạ Chi Hành từ đó mà sinh chán ghét, ruồng bỏ.
Nàng ta lại ra vẻ đáng thương, bước đến an ủi Tạ Chi Hành.
Thế nhưng ngay ánh mắt đầu tiên, Tạ Chi Hành đã chú ý đến vệt tím do nước dâu tằm để lại trên váy nàng ta.
Hắn có lẽ đã đoán được gì đó, lập tức hoảng loạn quay ngựa chạy về nơi ta ở.
Thế nhưng, hắn chỉ thấy khói đen, đống tro tàn, và t.h.i t.h.ể cháy đen không rõ hình thù.
Hắn ôm lấy t.h.i t.h.ể ấy, ngồi bất động trong đống đổ nát suốt một đêm.
Gói quế khô hắn mang theo rơi ra, mấy hạt rơi vãi trên vũng m.á.u đã sẫm màu, hương hoa hòa lẫn mùi tanh của máu.
Lúc đó, ta cuối cùng cũng hiểu, vì sao hắn lại đi đường vòng thật xa chỉ để mua quế khô.
Ta nhớ ra hôm nay là ngày gì rồi.
Hôm nay là ngày sinh thần của ta, cũng là ngày ta vẫn hay bắt đầu ủ rượu dâu mỗi năm.
Tạ Chi Hành đọc sách, khoa cử, cần rất nhiều bạc, mà ta dựa vào tay nghề nấu rượu dâu của mình để bán kiếm tiền, giúp hắn đèn sách.
Mỗi năm, cứ vào cuối xuân đầu hạ, đúng vào sinh thần ta, cũng là lúc dâu tằm chín, chúng ta sẽ cùng nhau hái quả, ủ rượu mới, mở rượu năm ngoái, làm một bàn tiệc lớn, vừa mừng sinh thần, vừa thưởng rượu, cùng nhau sum họp.
Ta thích nhất là bánh quế hoa, Tạ Chi Hành vì ta mà học làm bánh, mỗi năm đều thay đổi cách chế biến để làm ta vui lòng.
Sáng nay, trước khi vào cung trực, hắn còn viết thư bảo tiểu đồng mang về cho ta, nói rằng chờ hắn về sẽ làm bánh quế hoa cho con sâu nhỏ tham ăn là ta.
Ta chuẩn bị sẵn một bàn đầy món ngon, lấy rượu dâu năm ngoái ra, hái thêm dâu mới để ủ, chờ hắn trở về.
Thế nhưng, giữa hương rượu nồng nàn, ta đợi cả một ngày dài, lại chẳng đợi được trượng phu của mình, chỉ đợi được một đám ác nhân và một biển lửa.
Tạ Chi Hành vòng qua nửa thành, mua gói quế khô, cùng bao món lặt vặt, chỉ mong sớm gặp lại ta.
Thế nhưng vòng vo một hồi, thứ hắn gặp lại chỉ là t.h.i t.h.ể của ta.
Hắn xưa nay sợ cô độc, vậy mà lại ngồi một mình, trơ trọi giữa đống đổ nát c.h.ế.t chóc ấy suốt bấy nhiêu lâu.
Gương mặt tuấn mỹ phảng phất sắc mặt trắng bệnh, như thể chỉ một làn gió thổi qua cũng có thể tan vỡ.
Tim ta bỗng nhói lên một cái.
Ta muốn bước đến ôm lấy hắn, nhưng bàn tay trong suốt chỉ lướt xuyên qua bờ vai hắn.
Hắn không nhìn thấy ta, mà ta cũng chẳng thể chạm vào hắn.
Trái tim vừa nhói ấy, bỗng chốc trở nên trống rỗng vô cùng.
7
Hôm sau, Tạ Chi Hành thu nhặt thi thể, an táng hai chúng ta dưới gốc dâu trong sân.
Cây dâu ấy cũng bị lửa thiêu đến cháy rụi, chỉ còn lại những nhánh khô đen kịt, cong queo đổ gãy.