Sau Khi Ta Chết, Phu Quân Tàn Bạo Của Ta Điên Cuồng Đồ Sát

Chương 14



Một thân hồng y, trường thương sáng loáng, oai phong lẫm liệt.

 

Bà mang thai tám tháng vẫn ra chiến trường, giữa doanh trại sinh hạ ra ta.

 

Khi ấy, Trưởng công chúa đã si mê Đại tướng quân đã lâu, liền xúi giục thánh thượng điều nữ tướng đến tiền tuyến nguy hiểm nhất.

 

Vừa sinh xong đã bị đẩy vào chốn nước sôi lửa bỏng, khó lòng mà sống sót.

 

Sau khi nữ tướng mất, ta cũng bị thất lạc giữa loạn quân.

 

Trưởng công chúa bèn dùng đứa con của mình với phu xe đánh tráo, nói là ta.

 

Còn hứa sẽ coi đứa bé như cốt nhục mà nuôi dưỡng.

 

Đại tướng quân ở tiền tuyến chưa kịp nhìn mặt vợ con, đã nghe tin thê tử c.h.ế.t trận.

 

Ông chưa từng thấy mặt con gái ruột, nên lời Trưởng công chúa nói, ông tin là thật.

 

Lại còn vô cùng cảm kích bà đã chăm sóc nữ nhi của ông.

 

Thế nên hồi kinh, ông liền cưới Trưởng công chúa.

 

Trưởng công chúa gả được người như ý, thánh thượng thì dùng cuộc hôn nhân ấy trói buộc Đại tướng quân.

 

Còn Lâm Niệm Dao – đứa con gái của một phu xe – thì một bước hóa thành kim chi ngọc diệp của phủ Trấn Quốc Đại tướng quân.

 

Miệng Trưởng công chúa nói không tranh với người chết.

 

Kỳ thực cả đời bà ta đều sống để tranh với một người đã khuất.

 

Bà ta không hề nhận ra chính mình đã dạy nữ nhi theo đúng hình mẫu của người nữ tướng ấy.

 

Chỉ tiếc, Lâm Niệm Dao của bà ta chỉ là thứ hàng nhái vụng về.

 

Bên ngoài thì hồng y trường thương, bên trong lại rỗng tuếch giả tạo.

 

Lâm Niệm Dao bị ảnh hưởng từ mẫu thân, cả đời sống trong tranh đoạt.

 

Thứ gì là của nàng ta, hay không phải của nàng ta, nàng ta đều muốn cướp về bằng được.

 

Cho nên nàng ta luôn có ác cảm và đố kỵ vô cớ với ta.

 

Cho dù ta c.h.ế.t rồi, nàng ta vẫn khắc cốt ghi tâm.

 

Hồng Trần Vô Định

Nàng ta không chịu nổi việc ta có bất kỳ điều gì hơn nàng ta.

 

Ta đẹp hơn nàng ta, nàng ta sau khi m.ổ b.ụ.n.g ta, lại cầm chính con d.a.o đó, từng chút từng chút cắt rách mặt ta.

 

Ta có giọng nói hay hơn nàng ta, nàng ta liền cắt lưỡi ta.

 

Đôi mắt ta đẹp hơn nàng ta, nàng ta liền móc mắt ta.

 

Ta nằm đó, m.á.u me đầy mình, mắt tối om, tai lại vang lên bao nhiêu âm thanh hỗn loạn.

 

Nhân thế ồn ào, thế gian xao động.

 

Ta nghe thấy chiếc trống bỏi từng cùng Tạ Chi Hành mua bị đ.â.m thủng.

 

Ta nghe thấy bài vị của bà nội bị bọn chúng giẫm vỡ.

 

Ta nghe thấy tiếng bọn chúng đánh c.h.ế.t con ch.ó nhỏ luôn ở bên ta.

 

Chú chó mà ta và Tạ Chi Hành cùng nhau nuôi dưỡng, bị đánh c.h.ế.t ngay bên tai ta.

 

Ta lần mò trong bóng tối, bò đến bên chân Lâm Niệm Dao.

 

Dùng đôi tay dập nát, m.á.u trộn nước dâu tím sẫm, siết lấy vạt áo nàng ta.

 

Ta bị đá văng ra.

 

Sau đó bật cười, cười trong vô thức.

 

Trong bóng tối, ta đập vỡ chum rượu trong viện.

 

Vừa cười nhẹ, vừa nhặt lên trống bỏi đã gãy, bài vị đã vỡ, nhẹ nhàng sờ lên đầu con ch.ó nhỏ.

 

Để cho lưỡi lửa và khói đen nuốt chửng lấy thân mình.

 

Hôm ấy, nàng ta mặc váy trắng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước kia bắt chước mẹ ta.

 

Bây giờ lại bắt chước ta.

 

Váy trắng dễ lấm bẩn lắm, đồ ngu xuẩn.

 

29

 

Ta lưu lại trên vạt váy của Lâm Niệm Dao một dấu vết.

 

Thực ra là một ám hiệu, chỉ có ta và Tạ Chi Hành mới hiểu được.

 

Ta biết, Tạ Chi Hành nhất định sẽ tìm ra kẻ sát hại ta và chú chó nhỏ.

 

Dấu vết ấy, chẳng phải để dẫn đường, mà là lời hẹn ước giữa hai người chúng ta từ thuở nhỏ.

 

Tạ Chi Hành thuở ấy, trong mắt chỉ có sát khí.

 

Hắn không hiểu g.i.ế.c người là điều thiên hạ không dung.

 

Hắn không phân rõ thiện ác, chẳng biết ai đáng sống, ai đáng chết.

 

Mỗi lần hoang mang lo sợ, sợ rằng g.i.ế.c nhầm người tốt mà khiến ta không vui, ta sẽ vẽ vào lòng bàn tay hắn một dấu hiệu.

 

Ý nghĩa rất đơn giản.

 

"Giết."

 

Lâm Niệm Dao gấp gáp muốn g.i.ế.c ta, chẳng qua cũng chỉ là vì chịu mệnh lệnh của Trưởng công chúa, muốn nhanh chóng diệt khẩu, không để ta có cơ hội nhận lại phụ thân?

 

Nhưng ta nào phải hạng dễ bắt nạt, đến phút cuối cùng vẫn lưu lại một dấu vết.

 

Tạ Chi Hành giỏi đánh cờ, là do ta dạy hắn.

 

Thế nhưng, hắn lại không dựa vào Đại tướng quân, mà tự mình từ bước một leo lên quyền thế.

 

Mãi đến sau cùng, hắn mới đưa lá thư ấy ra.

 

Không ai biết ta viết gì trong thư.

 

Chỉ vỏn vẹn vài câu ngắn ngủi, lại khiến lòng người chấn động.

 

Đại tướng quân xem xong, liền quỳ sụp xuống đất, khóc rống lên như một đứa trẻ.

 

Hối hận vì mình đã bị lừa, giận dữ rút đao, muốn c.h.é.m sạch lũ người kia.

 

Tạ Chi Hành không ngăn cản.

 

Hắn cứ thế lặng lẽ đứng nhìn.

 

Nhìn Trưởng công chúa bị người trong lòng tự tay g.i.ế.c chết.

 

Nhìn Thánh thượng bị vị thần tử trung thành nhất tự tay đoạt mạng.

 

Đến lượt Lâm Niệm Dao, Tạ Chi Hành chậm rãi mở miệng: "Người này, vẫn chưa thể chết.”

 

Giọng nói không mang cảm xúc, nhưng Lâm Niệm Dao nghe xong lại run rẩy, sợ hãi đến thất thần, gào khóc van xin Đại tướng quân g.i.ế.c mình, cầu được c.h.ế.t nhanh một chút.

 

Tạ Chi Hành khẽ cong môi: "Muốn c.h.ế.t à? Đâu có dễ dàng vậy."

 

Ta c.h.ế.t quá thê thảm.

 

Cho nên Tạ Chi Hành mới dùng thủ đoạn cực đoan tàn độc nhất để báo thù.

 

Khiến bọn họ từng kẻ từng kẻ một trở thành nhân trệ.

 

Nhưng riêng Lâm Niệm Dao, vẫn còn chưa đủ.

 

Nàng ta sợ hãi đến cùng cực, vừa khóc lóc vừa cầu xin tha mạng.

 

Nhưng đâu phải nàng ta biết hối hận.

 

Chỉ là sợ hãi mà thôi.

 

Việc cuối cùng khiến nàng ta hối hận trong đời này, chính là hại c.h.ế.t ta.

 

Để rồi chọc phải một con ch.ó điên, khiến nàng ta hối hận đến tận xương tủy.

 

Tạ Chi Hành đích thân hủy dung nàng ta, móc lưỡi nàng ta, nhưng giữ lại đôi mắt.

 

Rồi ném nàng ra giữa phố chợ đông người, mặc người dòm ngó, nhục mạ.