Trưởng công chúa và thân vương bị phế làm thứ dân, lập tức giam vào ngục.
Ngay cả Trấn Quốc Đại tướng quân nơi biên ải cũng bị liên lụy, cách chức bãi nhiệm..
Tạ Chi Hành chịu trách nhiệm thanh trừ dư đảng tạo phản.
Kinh thành m.á.u đổ thành sông.
Lần này, thánh thượng thực sự bị cơn giận làm cho bệnh tình ngày càng nặng.
Hồng Trần Vô Định
Lại thêm độc tố trong linh đan tích tụ lâu ngày, long thể càng thêm suy kiệt, một trận trọng bệnh không dậy nổi.
Triều đình trên dưới lục đục không yên.
Lúc này, Tạ Chi Hành lại noi theo cách làm của Trưởng công chúa năm xưa, bức vua thoái vị.
Bắt bướm bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.
Vẫn là lối đi săn quen thuộc, nhưng mang đậm vẻ giễu cợt châm biếm.
Hoàng thượng run rẩy bò dậy từ giường bệnh, đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Những cận thần trung thành sớm đã bị cuốn vào trận sóng gió trước đó, chẳng còn ai có thể dùng.
Hai tay ông ta run lẩy bẩy, suýt chút nữa tức giận mà thổ huyết.
Nhưng Tạ Chi Hành lại không cho ông ta chết.
Hắn nhất định bắt người cứu sống cho bằng được.
Sau đó, nhốt cùng một phòng với Trưởng công chúa và Lâm Niệm Dao.
Tạ Chi Hành ung dung thong thả chơi đùa với cây nỏ trong tay.
Sau lưng hắn, một đám gia nhân mang theo đủ loại hình cụ.
Giọng nói nhàn nhã như đang đàm luận tiết trời, thong thả bảo:
"Ba người các ngươi, chỉ được phép có một người sống sót."
Dứt lời, hắn tùy tay ném một con d.a.o găm vào trong ngục.
27
Lâm Niệm Dao từng ra tay hại ta, nhưng nào phải chỉ mình nàng, chẳng phải cũng nhờ Trưởng công chúa và thánh thượng dung túng mới có ngày hôm nay hay sao?
Cho nên, bọn họ cũng là kẻ có tội.
Tạ Chi Hành chỉ dùng một câu nói, liền khiến bọn họ tự tàn sát lẫn nhau.
Những kẻ trong ngục mắng nhiếc nhau, oán trách nhau, tranh giành con d.a.o găm để đ.â.m chém, từng nhát, từng nhát, xé nát cả thể diện và tôn nghiêm cuối cùng.
Bộ mặt xấu xí bày ra không sót chút nào.
Còn đâu dáng vẻ cao cao tại thượng thuở ban đầu.
Tạ Chi Hành đứng nhìn, trong mắt dần dần chỉ còn lại vẻ chán ngán.
Ngay vào lúc bọn họ sắp sửa c.h.ế.t dưới tay người thân ruột thịt, Tạ Chi Hành lại giương cung b.ắ.n mũi tên xuyên qua bàn tay từng người.
Ép bọn họ buông dao. Rồi để tất cả còn sống.
Chặt đứt gân cốt, biến họ thành nhân trệ.
Giam vào cùng một gian ngục tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Hắn cố ý giam chung một chỗ, để tiện cho bọn họ giày vò lẫn nhau.
Bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo.
Tạ Chi Hành người đầy mùi m.á.u tanh đi ra ngoài xem thử.
Chỉ thấy Tạ phủ đã bị một đội quân hắc y vây chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vị Đại tướng quân bị miễn chức kia, dù đã rút khỏi triều đình, nhưng vẫn có uy vọng trong quân.
Nghe tin thánh thượng gặp nạn nơi kinh thành, hắn vượt ngục dẫn quân hồi kinh cứu giá.
Thật đúng là kẻ trung quân mù quáng.
Chẳng trách trong tay nắm nhiều binh quyền, lại được lòng quân sĩ như thế, mà thánh thượng cũng dám nói phế là phế, chẳng hề lo sẽ bị tạo phản.
Lưỡi đao bao quanh cổ Tạ Chi Hành.
Hắn vẫn một dáng vẻ thản nhiên như mây gió, đầy vẻ mệt mỏi chán chường.
Đại tướng quân ép hắn giao trả thánh thượng.
Tạ Chi Hành bèn dẫn hắn đi tới căn mật thất.
Khi thấy bộ dạng thê thảm của thánh thượng, Đại tướng quân giận dữ đến đỏ cả mắt, suýt nữa rút kiếm c.h.é.m gian thần trước mặt.
Nào ngờ kẻ gian thần ấy lại đưa cho hắn một phong thư.
Đại tướng quân khựng lại.
28
Ta từ nhỏ không cha không mẹ, được một bà lão sống bằng nghề ủ rượu dâu tằm nhặt về nuôi lớn.
Khi bà nhặt được ta, trên cổ ta đeo một chiếc khóa bình an, tay đeo một vòng ngọc.
Thoạt nhìn là cùng một khối ngọc được chạm ra, hẳn là vật của nhà phú quý mới dùng được.
Bà nghèo khó, bán chiếc vòng ngọc ấy đi, đổi lấy một cây trâm vàng cùng mấy lượng bạc, gắng gượng nuôi lớn ta, một đứa nhỏ thân thể yếu ớt, bệnh tật triền miên.
Bà dặn ta giữ kỹ chiếc khóa bình an còn lại, biết đâu sau này người thân sẽ tìm đến.
Ta không để tâm, vẫn luôn cho rằng bọn họ đã c.h.ế.t cả rồi.
Mãi đến khi ta cứu một người, nàng ta trông thấy chiếc khóa bình an trên cổ ta, nhân lúc ta vắng nhà, đã lục tung cả nơi ở, hiển nhiên là đang tìm thứ đó.
Cho đến ngày ta bị áp giải đi diễu phố, nhìn thấy Lâm Niệm Dao cùng cha mẹ nàng trên đường diễu phố.
Ta nhìn thấy trên tay Đại tướng quân đeo một chiếc nhẫn mã não, chất ngọc giống hệt chiếc khóa bình an ta từng có.
Mà Lâm Niệm Dao và ông lại chẳng có chút giống nhau nào.
Ngược lại, giữa ta và ông ấy, lại có vài phần giống nhau.
Còn Lâm Niệm Dao, trông chẳng khác gì được khắc ra từ cùng một khuôn với Trưởng công chúa.
Trong lòng ta mơ hồ đã có suy đoán.
Vì vậy ta muốn tìm lại chiếc khóa bình an kia để xác nhận.
Nhưng nữ tử đã cứu ta năm ấy nay chẳng còn ở kỹ viện cũ, việc tìm lại càng khó khăn hơn.
Thật ra chỉ từ những manh mối vụn vặt ấy, ta đã đoán được phần nào.
Đại tướng quân kia, hẳn là phụ thân ta.
Hôm Lâm Niệm Dao phái người tàn sát cả thôn, ta biết mình e rằng sẽ phải chết.
Nên trong thời khắc cuối cùng, ta để lại cho ông ấy một phong thư.
Không ai biết ta đã viết gì trong thư.
Ta không có tình cảm gì với cha mẹ ruột.
Phong thư ấy, là thanh đao ta để lại cho Tạ Chi Hành.
Đại tướng quân nắm trong tay mấy chục vạn binh mã, nếu có sự hậu thuẫn của ông, sau này Tạ Chi Hành ở triều đình cũng có thể như cá gặp nước, thăng quan tiến chức thuận buồm xuôi gió.
Sau khi ta chết, thế lực dưới tay Tạ Chi Hành ngày càng nhiều, cuối cùng tra ra được thân thế của ta.
Nguyên phối của Đại tướng quân là một nữ tướng chân chính.