Chỉ trong thời gian ngắn, Tạ Chi Hành đã âm thầm thu gom được một nhóm thế lực nhỏ, mà hoàn toàn không khiến ai nghi ngờ.
Hắn nửa cúi người, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, ánh mắt lướt qua đám người co rúm:
"Sợ ta sao?"
Bọn chúng vốn là tử sĩ, xưa nay chẳng biết sợ c.h.ế.t là gì, vậy mà chỉ một câu nhẹ nhàng kia lại khiến bọn chúng run như cầy sấy, lập tức quỳ rạp xuống cầu xin tha mạng.
Có thể thấy, thời gian bị hắn bắt giữ, chúng đã nếm đủ mọi cực hình.
Gương mặt Tạ Chi Hành vừa nãy còn ôn hòa, thoắt chốc lạnh lẽo như băng, đột ngột vung tay c.h.é.m phăng cánh tay của một tên.
Hắn lạnh nhạt nói: "Ta không thích kẻ nào cầu xin ta."
Kẻ kia lăn lộn dưới đất trong đau đớn tột cùng, những kẻ còn lại nín thở như chết, có tên sợ tới mức tiểu ra quần.
Tạ Chi Hành liếc nhìn Quận chúa đang lờ đờ say thuốc, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt vẫn vương ý xuân.
Hắn bình thản ra lệnh: "Hầu hạ nàng ta cho tốt."
Rồi quay người rời đi.
Đám người kia không dám chần chừ, lập tức lao đến.
Y như cái cách năm xưa Quận chúa muốn người khác đối xử với ta.
Y như cái c.h.ế.t tàn khốc mà nàng ta đã mang đến cho nữ tử vô tội năm nào.
Lấy đạo của người, hoàn trả cho người.
Mọi món nợ, hắn sẽ từng chút một, đòi lại hết.
10
Quận chúa bị giày vò đến thê thảm, lúc tỉnh lại, nhìn khắp thân thể bầm tím tơi tả, chỉ thấy mờ mịt hoang mang, chẳng thể nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Chi Hành đầy vẻ áy náy, tự tay nấu canh cho nàng, dịu dàng nói:
"Đêm qua, là ta đã quá mức kích động."
Quận chúa lập tức đỏ mặt, thẹn thùng rụt rè, bao nhiêu nghi hoặc trong lòng liền tan biến, vui vẻ uống canh, ăn bữa sáng.
Sau đó, Tạ Chi Hành càng lúc càng đối tốt với nàng, nàng nói thích món bánh phù dung, hắn mỗi ngày canh sáng sớm chạy đến đầu bên kia kinh thành mua cho nàng.
Hắn đích thân làm diều, vì nàng ta mà tìm đủ tay nghề thợ giỏi để trồng đầy loại hoa nàng thích trong hoa viên…
Mọi người đều hâm mộ Quận chúa cưới được một phu quân si tình, trong viện không có nổi một phòng thiếp, lại còn dịu dàng chiều chuộng nàng đến thế.
Quận chúa ngoài mặt mỉm cười đoan trang, trong lòng lại đắc ý vô cùng.
Chỉ là nàng ta không nhận ra, dù Tạ Chi Hành có đối xử tốt đến mấy, thì hắn lại cực kỳ sạch sẽ, trừ khi đêm đến, hai người tuyệt đối không có một chút đụng chạm, giữa họ luôn có một khoảng cách mơ hồ không thể chạm tới.
Còn đêm đến, nàng luôn ngủ mê man sau bữa tối, trong mơ hồ chỉ biết có người cùng mình chung chăn gối mỗi đêm, nhưng mọi chuyện đều không thể nhớ nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quận chúa đắm chìm trong ánh mắt si tình như nhấn chìm người khác của hắn, chẳng mảy may bận tâm đến những chi tiết nhỏ ấy.
Nàng ta không hề hay biết, người cùng nàng ân ái mỗi đêm, vốn không phải là Tạ Chi Hành, mà là đám tử sĩ từng phục vụ nàng, những kẻ mà nay đã bị Tạ Chi Hành tra tấn đến phát điên.
Thật ra Tạ Chi Hành cũng chẳng làm gì to tát, chỉ là tính tình thất thường đến cực đoan, hôm trước còn nói ghét người khác cầu xin tha mạng, hôm sau đã tự tay đánh gãy chân tay người ta, từng chút một chặt đứt gân tay gân chân, sau đó ngây thơ hỏi:
"Sao không cầu xin ta? Ta là người dễ nói chuyện mà, nếu van xin sớm một chút, chẳng phải sẽ được tha sao?"
Hồng Trần Vô Định
Chẳng ai hiểu nổi hắn nghĩ gì.
Trong đám người ấy, ngày nào cũng có vài kẻ cụt tay gãy chân, thân thể đã đủ khổ, lại thêm sự hành hạ tâm lý tàn nhẫn, khiến bọn chúng bị dày vò cả thể xác lẫn tinh thần.
Cuối cùng cũng có kẻ bị ép đến điên loạn, kéo lê tấm thân tàn tật, bò bằng tay về phía tường, muốn tự sát.
Không may, chưa kịp c.h.ế.t thì đã bị Tạ Chi Hành ngăn lại.
Hắn yên lặng đứng trong góc tối theo dõi từ đầu đến cuối, chờ đến khi kẻ đó sắp tắt thở thì mới bước ra, lạnh lùng c.h.é.m nốt cánh tay còn lại, ném vào một cái chum, dùng sâm quý nấu thành canh giữ hắn sống dở c.h.ế.t dở.
Đó là… “nhân trệ”.
Khó trách trước đó Tạ Chi Hành chặt tay, cắt chân thì ra là để biến từng người thành nhân trệ, nhốt vào chum như heo sống bị thiến.
Ta nhìn cái chum ấy, thấy rất quen.
Hóa ra là những chum từng dùng để ủ rượu, những chiếc không bị đập vỡ, hắn đều giữ lại, sắp xếp gọn gàng trong căn phòng tối ẩm thấp này.
Từng tử sĩ bị biến thành nhân trệ, chum trống cũng ngày một ít đi.
Đợi đến khi người cuối cùng cũng bị nhốt vào chum, tức là những kẻ ấy đã không còn giá trị lợi dụng.
Tức là, cuộc sống ảo tưởng của Quận chúa cũng đến hồi kết.
Tức là, sắp đến lượt nàng ta.
Công tử tuấn mỹ ôn hòa như ngọc, gương mặt tựa thần tiên, đứng giữa bầy nửa người nửa xác, m.á.u tanh hôi thối tràn ngập khắp phòng, mà không dính lấy một giọt bẩn.
Tựa như thần tiên nơi chín tầng trời, áo trắng như tuyết, phong thái xuất trần.
Hắn vuốt ve sợi dây ngũ sắc mà năm xưa ta từng đan tặng, dây đã bạc màu cũ kỹ, hắn khe khẽ thì thầm:
"Tang Tang, đợi ta khi nào chất đầy hết những chum này..."
Ta lặng lẽ ở bên cạnh, chờ đợi thật lâu, mà cũng chẳng đợi được câu tiếp theo.
11
Những ngày tháng huy hoàng của Quận chúa đã gần đến hồi kết.
Chỉ là nàng ta còn chẳng hay biết gì.
Trong thọ yến của Trấn Quốc Đại Tướng Quân, Tạ Chi Hành dịu dàng chăm sóc nàng ta từng li từng tí, dáng vẻ ân ái tình thâm khiến Thánh thượng và Trưởng công chúa nhìn vào cũng cảm thấy hài lòng an tâm, mỉm cười mãn nguyện.
Giữa tiệc, Quận chúa mượn cớ rời đi, hồi lâu không quay lại.