Tạ Chi Hành lên tiếng xin đi tìm, trùng hợp khi ấy Trưởng công chúa muốn tiễn Thánh thượng rời phủ, thế là cùng nhau đi một lượt.
Kết quả là cả đoàn người, đúng lúc bắt gặp Quận chúa đang giằng co với một nam nhân lạ, rồi lại trượt chân rơi xuống hồ, người kia lập tức nhảy theo cứu nàng lên.
Y phục cả hai ướt sũng, dán sát vào thân thể, lại còn ôm nhau, quả là mất hết danh tiết.
Quận chúa vội đẩy nam nhân kia ra, nghĩ bụng chỉ cần không ai thấy thì có thể chối sạch.
Hồng Trần Vô Định
Nào ngờ vừa ngoảnh đầu lại, liền nhìn thấy Thánh thượng, phụ thân, mẫu thân và Tạ Chi Hành, tất cả đều đứng gần đó nhìn nàng chằm chằm.
Sắc mặt nàng ta tái mét.
Nàng ta cuống quýt giải thích là do đối phương cưỡng ép.
Nam nhân kia vẻ mặt tổn thương, lấy ra một xấp thư tay, trong đó toàn là lời thổ lộ thâm tình, nét chữ đúng là của nàng.
“Không phải Quận chúa nói vẫn còn thương ta sao?”
Bất kể nàng ta nói gì cũng vô ích.
Ai nấy đều biết, trước khi có Tạ Chi Hành, nam tử này từng được xưng là đệ nhất tài tử kinh thành, còn Quận chúa thì khi ấy tương tư người này đến mức ai ai cũng biết.
Vì vậy nàng ta vẫn còn vương vấn tình xưa, cũng chẳng có gì khó hiểu.
Nàng ta giải thích mãi không ai tin, nổi giận mà khóc òa, xé nát cả xấp thư.
"Ta đã bảo không phải ta viết! Ta cũng không hẹn hắn ra hồ!"
Trưởng công chúa thấy con gái khóc, lập tức thương tâm mà đứng ra bênh vực.
Bà ta nói chỉ là bọn trẻ con hồ đồ gây chuyện, bảo mọi người giải tán cho yên.
Trưởng công chúa đã lên tiếng, Thánh thượng đương nhiên cũng không tiện trách phạt nặng lời.
Cuối cùng Quận chúa không bị trách phạt, nam nhân kia cũng được thăng chức rồi điều ra khỏi kinh.
Duy chỉ có một hậu quả.
Tạ Chi Hành không còn sủng ái nàng ta nữa.
Đám thư kia dĩ nhiên không phải do nàng ta viết, mà là Tạ Chi Hành sai người giả mạo nét chữ và văn phong, gửi đến cho nam nhân ấy.
Thật ra nếu cẩn thận kiểm tra, vẫn có thể phát hiện điểm bất thường.
Nhưng nàng ta đã tự tay xé nát chứng cứ cuối cùng.
Tạ Chi Hành liền thuận thế mà bắt đầu lạnh nhạt.
12
Nâng càng cao, ngã càng đau.
Trước kia hắn cưng chiều nàng thế nào, thì bây giờ lại lạnh lùng gấp bội.
Quận chúa ngày ngày đợi trong khuê phòng, không thấy bóng dáng trượng phu.
Cho dù có gặp, hắn cũng lạnh nhạt như băng, xa cách đến đáng sợ.
Nàng đã quen với ánh mắt dịu dàng, bàn tay chăm sóc của hắn từng chút.
Giờ phút này, thái độ lãnh đạm ấy khiến nàng khó lòng chịu đựng.
Lại thêm mấy tiểu thư con nhà quyền quý vốn không ưa nàng từ bé, nay nghe phong thanh liền chớp lấy thời cơ giễu cợt:
“Sao thế? Bị phu quân bỏ rơi vì lén lút tư tình à? Quận chúa còn nhớ dáng vẻ đắc ý của mình ngày trước không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quận chúa càng thêm hoảng loạn, lo lắng không yên.
Nàng ta đành cầu đến Trưởng công chúa, rồi tới Thánh thượng, hy vọng họ lên tiếng với Tạ Chi Hành, để hắn trở lại như trước.
Nhưng trong mắt người ngoài, lỗi là ở nàng ta.
Tạ Chi Hành bị tổn thương, nay hờ hững cũng là điều dễ hiểu.
Không ai có thể trách hắn.
Thánh thượng và Trưởng công chúa cũng khó lòng can thiệp, chỉ có thể dỗ dành:
“Yên tâm đi, Tạ Chi Hành bận rộn quốc sự, thường xuyên phải đi công vụ xa nhà, không phải cố ý lạnh nhạt con đâu.”
Quận chúa cầu xin vô ích, chỉ đành giam mình trong viện, ngóng trông trượng phu trở về.
Nàng ta sai người bày sẵn một bàn tiệc rượu, giả vờ nói là tự mình nấu nướng cả ngày, muốn dịu dàng nghênh đón hắn trở về, hy vọng lấy lòng hắn một phen.
Nhưng nàng chờ mãi, đến khi Tạ Chi Hành trở về, lại phát hiện…
Bên cạnh hắn, là một nữ tử yểu điệu phong tình.
Tạ Chi Hành vừa từ phương Nam trở về, dẫn theo một kỹ nữ thanh lâu, thản nhiên tuyên bố muốn nạp làm thiếp.
13
Quận chúa không thể tin nổi.
Sắc mặt nàng ta xanh mét vì giận, lập tức đá văng nữ tử kia, tát nàng liên tiếp mấy cái, mắng mỏ không ngừng, còn lớn tiếng hạ lệnh cho ma ma mang người đến đánh c.h.ế.t tiện nhân ấy.
Nữ tử kia dáng vẻ yếu đuối đáng thương, run rẩy ngước nhìn về phía Tạ Chi Hành cầu cứu.
Tạ Chi Hành bước lên trước, lạnh mặt chắn trước người nàng ta, khóe môi cong lên một nụ cười giễu cợt:
“Lâm An Quận chúa, ngươi có thể cùng nam nhân khác tư tình, còn bản quan thì không thể nạp thiếp sao?”
Một câu, dập tắt khí thế hung hăng của nàng ta.
Nàng ta nhất thời nghẹn lời, không đáp nổi.
Sau khi thiếp thất được an trí trong phủ, Tạ Chi Hành đêm nào cũng ở lại trong phòng nàng, không hề ghé qua viện của Quận chúa dù chỉ một bước.
Quận chúa tức đến đỏ mắt, lại chạy tới Trưởng công chúa khóc lóc cầu xin.
Nhưng Trưởng công chúa chỉ nhàn nhạt phẩy tay: “Nam nhân ai chẳng tam thê tứ thiếp?”
Quận chúa không cam tâm, nghẹn ngào phản bác:
“Nhưng tại sao? Tại sao khi Tần Tang còn sống, trong lòng trong mắt Tạ lang đều chỉ có một mình nàng ta?”
“Ngay cả một phòng thiếp hắn cũng không nhận. Vậy mà đến lượt ta, lại bị đối xử chẳng khác gì bao nữ nhân bình thường khác?”
Ta đã c.h.ế.t bao lâu rồi?
Tạ Chi Hành cũng lâu lắm rồi chưa từng nhắc tới ta, cũng chưa một lần quay lại ngôi làng nhỏ năm xưa.
Chắc giờ trên mộ ta, cỏ cũng mọc đầy rồi.
Vậy mà nàng ta vẫn còn ghen tỵ với người đã chết?
Trưởng công chúa thấy con gái vẫn còn quá cố chấp, liền trầm giọng:
“Dao Nhi, Tần Tang đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Một kẻ đã chết, còn có thể gây được sóng gió gì chứ? Con chẳng cần phải để tâm đến nàng ta nữa.”
“Việc con cần làm, là sớm sinh cho Tạ Chi Hành một đứa con trai nối dõi, giữ vững địa vị. Con thân phận tôn quý, lại có huyết mạch bên mình, cho dù hắn có nạp bao nhiêu thiếp, cũng chẳng ai lung lay được vị trí chính thê của con.”