Sau Khi Ta Chết, Phu Quân Tàn Bạo Của Ta Điên Cuồng Đồ Sát

Chương 7



Sau khi làm tiện thiếp, Lâm Niệm Dao vẫn chưa chấp nhận được sự thật, trong tiềm thức vẫn giữ dáng vẻ của một Quận chúa cao cao tại thượng.

 

Nàng không được gặp Tạ Chi Hành, trong lòng tức tối, liền đi tìm hắn, ai ngờ lại chạm mặt một nữ tử khác, thiếp thất xuất thân kỹ nữ tên là Uyên nương.

 

Nàng ta nhíu mày nhìn Uyên nương chắn đường, giọng lạnh lùng:

 

“Tránh ra. Hôm nay ta không rảnh để dạy dỗ ngươi!”

 

Uyên nương liếc nhìn nàng, bật cười duyên, nhẹ vuốt mái tóc, ngón tay khẽ lướt qua chiếc trâm vàng bên tóc mai, rồi chậm rãi buông xuống:

 

"Ôi, ta còn tưởng ai, hoá ra là ngươi à?"

 

Uyên nương bước đến gần, ý bảo nàng ta nhìn ra phía xa, nơi Tạ Chi Hành đang thong dong bước tới.

 

Nàng giơ tay, ngón tay sơn đỏ như son chỉ về phía hồ:

 

“Ngươi nói xem, nếu ta và ngươi cùng ngã xuống nước, Tạ công tử sẽ cứu ai trước nhỉ?”

 

Lâm Niệm Dao xuất thân cao quý, đã thấy qua không ít tiểu xảo kiểu tự ngã rồi đổ vạ.

 

Cho nên nàng ta nhếch môi cười nhạt, vừa mở miệng mỉa mai: 

 

“Mấy trò hạ đẳng không có chút giá trị này...”

 

Chưa nói dứt câu, đã bị Uyên nương giơ chân đá thẳng xuống nước.

 

Không biết nàng ta có còn nhớ không, lần đầu tiên gặp Uyên nương, nàng ta cũng từng đá nàng như vậy.

 

Lúc này đã vào đầu đông, mặt hồ đóng băng, lớp băng phong kín toàn bộ cành sen tàn.

 

Lâm Niệm Dao rơi xuống, vỡ băng, đập mình xuống hồ lạnh thấu xương, may mà nước cạn, chỉ sâu tới thắt lưng, không c.h.ế.t được.

 

Uyên nương cũng nhảy xuống theo, túm lấy tóc nàng, hung hăng ấn đầu nàng ta xuống đúng hố băng vừa bị nàng ta phá vỡ.

 

Nước lạnh quấn lấy tóc, trùm lên mặt.

 

Lâm Niệm Dao điên cuồng giãy giụa, nhưng Uyên nương ra tay tàn nhẫn, không để nàng ta ngoi lên chút nào.

 

Chờ đến khi nàng ta sắp tắt thở, Uyên nương mới kéo đầu nàng lên, chờ nàng gượng được một hơi, rồi lại nhấn xuống.

 

Lặp đi lặp lại, tàn khốc đến cực điểm.

 

“Trêu ngươi chút thôi. Ta biết bơi, còn ngươi sống hay c.h.ế.t chẳng liên quan đến ai. Dù nước có sâu hơn nữa, cũng chẳng cần công tử phải cứu đâu."

 

Uyên nương ghé sát vào tai nàng, nói nhỏ:

 

“Lâm đại tiểu thư, ngươi vẫn còn tưởng mình là kim chi ngọc diệp sao? Nhìn lại thân phận hiện tại đi, ngươi giờ là tiện thiếp, thân phận hèn mọn, chẳng khác gì nô tỳ. So với ta, còn chẳng bằng. Ta dù sao cũng là lương thiếp. Trên đường gặp nhau, chính ngươi mới là người phải né tránh, phải hành lễ với ta.”

 

Lâm Niệm Dao lạnh đến co giật, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

 

Cả đời nàng khinh thường kẻ hạ tiện, thế mà giờ đây lại bị một nữ tử xuất thân kỹ nữ dẫm nát dưới chân, còn bị người nàng khinh miệt nhất mỉa mai về thân phận.

 

Mà người nàng yêu thương khắc cốt ghi tâm – Tạ Chi Hành, lại đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn tất cả, dửng dưng không một chút biểu cảm.

 

Rất nhiều năm trước, nàng ta từng dựa vào thân phận ép ta, ép ta nhường vị trí chính thất, nói giữ ta lại làm thiếp là đã ban ơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nay cảnh ngộ lại âm thầm đảo ngược.

 

Cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu đả kích, cuối cùng Lâm Niệm Dao hôn mê bất tỉnh.

 

Uyên nương vẫn chưa hả giận, còn muốn tiếp tục nhấn nàng ta xuống nước.

 

Tạ Chi Hành lúc này mới cất tiếng, giọng bình thản: “Đừng để c.h.ế.t người.”

Hồng Trần Vô Định

 

Uyên nương dừng tay, lôi nàng lên bờ, ném nàng xuống nền đất lạnh, để mặc nàng run rẩy trong gió đông buốt giá.

 

Hại người một ngàn, tự tổn hại tám trăm, Uyên nương cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên sự hả hê.

 

Lâm Niệm Dao không hề biết, hôm nay nàng đã hai lần thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

 

Một lần là lúc Uyên nương suýt dùng trâm vàng cắm thẳng vào cổ nàng.

 

Một lần là khi nàng sắp c.h.ế.t chìm trong hố băng.

 

16

 

Lâm Niệm Dao vốn đã quen thói ngạo mạn, xưa nay coi mạng người như cỏ rác, ngoài ta ra, nàng ta chưa từng nhớ nổi mình đã hại bao nhiêu người, làm bao nhiêu việc ác.

 

Nàng ta không nhớ, cô gái năm xưa bị nàng ta bắt về, sai người làm nhục đến chết, dùng để hạ nhục thanh danh của ta.

 

Chỉ là một cô nhi, không có người thân, Lâm Niệm Dao chưa từng sợ sẽ bị truy cứu.

 

Nhưng nàng ta không biết, nữ tử ấy đâu phải hoàn toàn không có người thân, nàng còn có một tỷ tỷ, làm kỹ nữ trong thanh lâu, nhiều năm không dám nhận lại người thân.

 

Không dám nhận, về sau cũng không còn cơ hội nhận lại nữa.

 

Dưới một góc độ nào đó, cô gái ấy cũng là bị liên lụy vì ta.

 

Cho nên, Tạ Chi Hành đã chôn cất nàng, tìm đến người thân duy nhất ấy, đưa một khoản bạc lớn, và trao cho Uyên nương cơ hội trả thù tận tay.

 

Nếu là ta còn sống, ta cũng sẽ làm vậy.

 

Thế nên, hắn cũng làm vậy.

 

Không phải vì hắn có lòng thương xót, mà bởi vì hắn nguyện ý làm bất cứ điều gì, chỉ cần ta sẽ thích.

 

Những ngày qua hắn ở lại phòng của Uyên nương, cũng chỉ là diễn một vở kịch cho Lâm Niệm Dao xem, để nàng ta gào khóc trong đố kỵ, ngã vào vực sâu tuyệt vọng.

 

Uyên nương mỗi ngày thay đổi cách tra tấn Lâm Niệm Dao, trong nội viện có bao nhiêu loại thủ đoạn độc địa, nàng đều đem ra dùng. 

 

Lâm Niệm Dao vừa đau vừa hận, nhưng lại không thể nói ra, chỉ càng lúc càng sợ hãi.

 

Nàng nghĩ muốn về phủ Trưởng công chúa lánh nạn, mới phát hiện ra nàng đã bị giam lỏng.

 

Thị vệ trong phủ ngăn không cho nàng ra ngoài.

 

Muốn truyền thư cầu cứu, nhưng những người thân cận từng tín nhiệm đều đã âm thầm bị điều đi, không ai còn ở bên cạnh nàng ta.

 

Trong phủ đệ thâm sâu, không có người thân tín, không còn quyền thế, nàng ta cũng chẳng khác gì một phụ nhân yếu đuối không có chốn nương thân.

 

Võ công nàng ta từng vỗ n.g.ự.c khoe khoang, trường thương từng múa oai phong giờ chỉ còn là trò cười.