“Tạ Chi Hành là nhân tài xuất thân hàn môn, tiền đồ vô lượng. Người như hắn, dễ khống chế, dễ thao túng. Con phải nắm thật chặt, đừng ngu xuẩn nữa. Nếu lại xảy ra chuyện như lần trước, đến Thánh thượng cũng chẳng cứu nổi con.”
Nói rồi, Trưởng công chúa lấy ra một gói bột, nói là thuốc trợ hứng, dặn nàng âm thầm bỏ vào thức ăn của Tạ Chi Hành.
Quận chúa làm theo, đích thân mang cơm tới thư phòng, tận mắt nhìn Tạ Chi Hành ăn hết sạch, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Nhưng nàng ta không hề hay biết, ngay từ đầu, chén bát của hai người đã bị tráo đổi.
Tạ Chi Hành dùng xong bữa thì rời phủ.
Hôm ấy trong phủ có yến tiệc, khách khứa đông đúc, theo lệ tiếp đãi thiện tâm, phủ mở cửa đón một số ăn mày, lưu dân, cho ở trong một tiểu viện tách biệt, bày ra mấy bàn thức ăn thừa từ tiệc chính.
Quận chúa ở thư phòng chờ mãi không thấy Tạ Chi Hành quay lại.
Đợi một hồi, nàng ta bắt đầu nóng bừng cả người, hô hấp rối loạn, ánh mắt mơ hồ, đầu óc mê man.
Trong cơn hoảng loạn, nàng ta lảo đảo rời khỏi thư phòng, vô thức bước về phía viện của đám lưu dân.
Chuyện xảy ra sau đó, trở thành cơn ác mộng cả đời mà nàng ta không thể nào quên.
14
Quận chúa bị bị một đám khách dự tiệc phát hiện.
Ban đầu bọn họ chỉ muốn đi bố thí chút ngân lượng cho đám ăn mày, xem như tích chút công đức.
Nào ngờ vừa mở cửa viện ra, trước mắt là Quận chúa nằm thoi thóp trên đất, thân thể bẩn thỉu, cảnh tượng dâm loạn không chịu nổi một ánh nhìn.
Từ hôm ấy, danh tiếng của Lâm An Quận chúa vang dội khắp Thịnh Kinh.
Tất nhiên, không phải là danh tiếng tốt đẹp gì.
Nàng đi đến đâu, cũng bị người ta nhìn chằm chằm với ánh mắt lạ lùng, chỉ trỏ bàn tán sau lưng.
Nàng bị thương nằm liệt giường suốt nửa tháng mới gượng dậy được, nhưng kể từ đó không còn dám bước chân ra khỏi viện.
Thế nhưng lời đồn vẫn không tha cho nàng.
Một hôm, nàng ta tình cờ nghe mấy nha hoàn tụ lại thì thào, nói về chuyện hôm đó:
"Cái loại nữ nhân dâm đãng vô độ như thế, còn xứng với Tạ đại nhân ư? Công tử như thần tiên, sao có thể để một kẻ hoen ố danh tiết như vậy làm chính thất?"
Cho dù nàng ta không hề tự nguyện, cho dù nàng ta mới là người bị hại, thì trong mắt người đời, lỗi vẫn là ở nàng ta.
Mọi người đều chỉ tin rằng, nàng ta dâm loạn đến mức dụ dỗ cả bọn ăn mày dơ bẩn.
Quận chúa phát điên.
Nàng ta xách trường thương, lao đến định đ.â.m c.h.ế.t mấy nha hoàn kia, mọi người hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Không đuổi kịp, nàng ta lại như một kẻ điên, cầm trường thương chạy ra phố, hễ thấy ăn mày là đâm, thấy lưu dân là giết.
Khắp phố náo loạn cả lên, quan binh lập tức kéo tới bắt nàng ta lại.
Vừa nhìn rõ, ai nấy đều sững sờ: “Lâm An Quận chúa? Sao lại là người?”
Bị nhận ra, nàng ta lập tức như rơi vào hầm băng, ôm mặt ngồi sụp xuống đất, gào khóc thảm thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ta có lẽ đã quên rồi, tất cả những nhục nhã, tổn thương, phỉ báng nàng gánh chịu hôm nay, đều giống hệt những gì nàng ta từng dùng để đối xử với ta năm xưa.
Mấy nha hoàn kia, là Tạ Chi Hành cố ý sắp đặt.
Thuốc bị tráo, đám ăn mày tụ tập, và cả đám khách đúng lúc kéo tới, đều là do Tạ Chi Hành bày ra.
Hắn lạnh lùng đứng nhìn Trưởng công chúa dẫn Quận chúa từ ngục trở về, đưa tới trước Tạ phủ.
Nhưng vệ binh canh cổng chặn lại, không cho họ bước vào.
Trưởng công chúa mặt biến sắc: “Các ngươi… là có ý gì?”
Tạ Chi Hành từ trong phủ chậm rãi bước ra, thản nhiên ném ra một tờ giấy, giọng lạnh như băng:
“Xin mời về phủ. Từ nay về sau, giữa ta và nàng không còn liên quan gì nữa.”
Quận chúa nhặt lấy tờ giấy, sắc mặt tái nhợt.
Hồng Trần Vô Định
Đó là một tờ hưu thư.
Nàng ta sống c.h.ế.t không chịu rời đi, vừa khóc vừa gào rằng chuyện kia là có người hãm hại, rằng nàng bị hạ thuốc, nàng vô tội, hôn sự do Thánh thượng ban, sao có thể tùy tiện bị ruồng bỏ?
Chuyện rầm rộ đến mức kinh động cả Thánh thượng, Thánh thượng tưởng nàng ta thật sự bị hại, lập tức phái người tra xét.
Kết quả, thuốc là do chính nàng hạ, người đưa thuốc là Trưởng công chúa.
Hoàng tộc mất hết thể diện.
Thánh thượng nổi giận, lập tức thu hồi phong hiệu Lâm An Quận chúa, Trưởng công chúa cũng bị khiển trách nghiêm khắc.
Từ đó, không còn ai chống lưng cho nàng nữa.
Nàng bị Tạ phủ đuổi ra khỏi cửa.
Lâm Niệm Dao không cam lòng, khóc lóc van xin, bám lấy không rời.
Tạ Chi Hành nhìn nàng ta, chợt nở nụ cười nhẹ, nhưng trong đáy mắt là băng lạnh thấu xương:
“Đã không muốn đi. Vậy thì ở lại làm tiện thiếp cũng được.”
15
Đường đường là Đại tiểu thư dòng chính của phủ Trấn Quốc Đại Tướng Quân, nữ nhi của Trưởng công chúa, cháu ngoại mà Thánh thượng sủng ái nhất.
Dù bị phế bỏ tước vị thì vẫn là một quý nữ xuất thân thế gia hiển hách.
Vậy mà nay lại cam tâm tình nguyện làm tiện thiếp cho một vị quan văn chẳng có bối cảnh gì, không gia thế.
Trước kia, chuyện như thế chỉ nằm mơ thôi cũng chẳng dám nghĩ đến.
Vậy mà giờ đây, Lâm Niệm Dao lại gật đầu đồng ý, hơn nữa còn cảm thấy may mắn, biết ơn, vì Tạ Chi Hành vẫn chịu nhận nàng ta.
Còn những người từng chống lưng cho nàng ta thì sao?
Không ai cảm thấy điều đó có gì sai.
Bởi trong mắt họ, nàng tự chuốc lấy, sống c.h.ế.t muốn làm tiện thiếp, chẳng thể trách Tạ Chi Hành được, trái lại còn trách nàng ta không ra gì.
Không một ai nhận ra, nguy hiểm như nước nóng đun ếch, đã gần sát bên mà vẫn cứ cho rằng Tạ Chi Hành là người ôn hòa, độ lượng, dịu dàng hiếm có.