Sau Khi Ta Chết, Phu Quân Tàn Bạo Của Ta Điên Cuồng Đồ Sát

Chương 9



Tạ Chi Hành hỏi, giọng bình thản không mang theo cảm xúc:

 

"Không phải đã an bài cho ngươi một nơi tốt rồi sao?"

 

Uyên nương quỳ rạp xuống, dập đầu thật sâu:

 

"Uyên nương không muốn lấy chồng."

 

"Đa tạ công tử đã cho ta cơ hội báo thù. Uyên nương biết, ngài sẽ không để ả nữ nhân kia c.h.ế.t dưới tay ta. Nhưng ta đã thay tiểu muội xả được nỗi hận một phần rồi."

 

"Con người không thể sống cả đời chỉ để bị thù hận trói buộc."

 

"Ta biết, muội ấy luôn biết sự tồn tại của ta. Muội ấy lén đi theo dõi ta, ngày ngày cực khổ bán hoa dành dụm tiền để chuộc thân cho ta."

 

"Muội ấy luôn muốn được ngắm biển. Nhưng vì mãi dành dụm tiền nên chưa từng đi được."

 

"Uyên nương muốn đưa muội muội đến phương Nam xem biển."

 

Ngày trước ta từng nói với Tạ Chi Hành:

 

"Với người lương thiện, hãy lương thiện; với kẻ độc ác, hãy tuyệt tình. Lấy thiện đáp thiện, lấy bạo trị bạo."

 

Hắn đã làm tròn tất cả những gì có thể cho Uyên nương.

 

Hắn đưa cho nàng một khoản ngân lượng, một chiếc xe ngựa, cùng một bà tử lực lưỡng làm phu xe.

 

"Vậy thì đi đi."

 

Khi Uyên nương ôm hũ tro cốt của tiểu muội, biến mất nơi cuối trời, khi ấy, tuyết đầu mùa đã phủ trắng cả kinh thành.

 

Tạ Chi Hành đứng trên tường thành, bóng dáng cao lớn nhưng cô tịch, giữa tuyết trắng ngập trời lại trở nên mỏng manh đến lạ.

 

Hắn đưa tay ra, bàn tay gầy gò trắng muốt, hứng lấy một bông tuyết vừa rơi xuống.

 

Giọng nói mơ hồ: "Đông tới rồi."

 

Phải rồi, mùa đông đã đến.

 

Rất lâu về trước, Tần Tang cũng từng nói, nàng muốn đi Dĩnh Châu ngắm biển lam xanh thẳm.

 

Xuất phát từ mùa đông, đi chậm thôi, ghé thăm đó đây, khi xuân tới sẽ vừa đúng lúc tới nơi.

 

Uyên nương đã đưa tiểu muội rời đi.

 

Nhưng Tạ Chi Hành lại không thể đưa tiểu cô nương của hắn đi đâu cả.

 

Hắn vẫn còn nhiều người chưa g.i.ế.c xong.

 

Ta không đành lòng nhìn Tạ Chi Hành cô độc buồn bã như vậy, liền bay quanh hắn, chọn những bông tuyết đẹp nhất thổi vào mặt hắn trêu chọc, còn len lén móc ngón út của hắn nữa.

 

Móc ngoéo, trăm năm không đổi, Tần Tang sẽ luôn bên cạnh Tạ Chi Hành.

 

Cho dù chàng không nhìn thấy ta, không chạm được vào ta, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của ta.

 

19

 

Tạ Chi Hành cẩn thận tỉ mỉ cất kỹ cây trâm vàng và chiếc khóa bình an ấy.

Hồng Trần Vô Định

 

Không ai ngờ được, một vị tể tướng của một quốc gia, quyền khuynh triều dã, dưới một người, trên vạn người, thế mà trong nội thất thâm sâu nhất của thư phòng, nơi cất giữ nhiều cơ quan và ám khí ngầm bảo vệ tầng tầng lớp lớp…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lại không hề cất giấu bí tịch vô giá, cũng chẳng phải cơ mật triều chính, mà chỉ là một cây trâm cũ, một chiếc khóa nhỏ,một chiếc khăn che đầu thêu vụng, một phong thư chưa từng mở…

 

Vài món đồ lẻ tẻ vụn vặt chẳng đáng bao nhiêu.

 

Năm ấy, ta một mồi lửa thiêu trụi cả ngôi nhà cũ và thân xác mình, chẳng để lại bao nhiêu vết tích trên đời.

 

Chỉ còn vài món lặt vặt rơi rớt, đều được Tạ Chi Hành nâng niu gìn giữ như bảo vật.

 

Năm Lâm Niệm Dao trang điểm rực rỡ, mười dặm hồng trang, bước lên kiệu hoa xuất giá,

 

Nàng ta nét mặt vặn vẹo mà hỏi ta: "Ngươi có ghen tị không? Có hận không?"

 

Nhiều năm về trước, ta và Tạ Chi Hành thành thân quá đỗi đơn sơ: chỉ là một mảnh vải đỏ, may hai bộ hỷ phục, dán vài chữ hỷ, bày biện qua loa là thành thân.

 

Duy chỉ có một thứ là ta tự tay khâu lấy, là chiếc khăn hỷ vụng về xấu xí do ta vừa mới học nữ công, tự tay thêu lấy.

 

Nàng ta không biết rằng, dù tiệc rượu của nàng linh đình suốt ba ngày ba đêm, dù châu báu sáng lóa cả trời, dù hoàng thân quốc thích và quan lại quyền quý lui tới tấp nập, lưu danh sử sách…

 

Tất cả vẫn không ngăn được Tạ Chi Hành trong đêm tối, nắm chặt lấy chiếc khăn hỷ xấu xí kia, mà lặng lẽ ngồi suốt một đêm.

 

Một tay tàn nhẫn m.á.u lạnh trả thù, một tay ôm nỗi cô độc bi thương.

 

Ta có gì để mà ghen tị nàng ta?

 

Dẫu vật có quý đến đâu, cũng không sánh bằng chiếc khăn ta vụng về thêu tặng hắn.

 

Có lẽ chiếc khóa bình an ấy ta vẫn còn chút ấn tượng, ta lờ mờ nhớ rằng mình từng đi tìm nó.

 

Gắng sức hồi tưởng, rốt cuộc cũng lục lại được một vài mảnh ký ức.

 

Mùa đông năm Thành An thứ ba, khi ta bị Uyên nương cứu từ dòng băng lạnh, không lâu trước đó, ta cũng từng cứu một người.

 

Ấy là một tiểu cô nương, bị bọn thổ phỉ xé rách y phục, ghì chặt bên vệ đường, hoảng sợ gào khóc cầu cứu.

 

Ta liều mình thả ngựa, dẫn dụ đám người kia đi chỗ khác, rồi kéo tiểu cô nương bất tỉnh vì sợ hãi ấy về nhà.

 

Lúc ấy Tạ Chi Hành vắng nhà, ta liền cho nàng ngủ lại một đêm.

 

Tới khi trời tối đen như mực, nàng mới tỉnh lại.

 

Nhìn thấy bữa cơm ta để sẵn, nàng chê bai mà hất đổ xuống đất:

 

"Không có món nào ta thích cả, định hành hạ bổn tiểu thư sao?"

 

20

 

Ta cứu mạng nàng, vậy mà nàng lại vênh váo tự đắc, chê cái này, ghét cái kia.

 

Từ trong lời nói của nàng, ta đại khái đoán được vì sao nàng lại rơi vào tay bọn sơn tặc.

 

Thì ra là tiểu thư nhà quyền quý, lớn lên nơi khuê phòng, học được đôi ba chiêu mèo cào, cưỡi ngựa được vài bước.

 

Mặc áo ngắn tay kiểu cưỡi ngựa, khoác hồng y, tay cầm trường thương thêu tua đỏ, liền ảo tưởng mình là nữ hiệp, khác hẳn đám khuê nữ yểu điệu khác.

 

Thế là giấu giếm người nhà, nữ cải nam trang lén ra ngoài phiêu bạt.

 

Vừa đi ngang qua ổ cướp, đã bị người ta liếc mắt một cái nhìn thấu thân phận, trên người lại đầy vàng ngọc châu báu, thử hỏi kẻ làm cướp nào mà không nổi lòng tham.

 

Chẳng tốn chút công phu nào, chúng liền phá giải hết chiêu trò của nàng, bắt sống đem về.