Sau Khi Ta Chết, Phu Quân Tàn Bạo Của Ta Điên Cuồng Đồ Sát

Chương 10



Biết được đến đây, ta đã hối hận vì cứu nàng.

 

Cắn răng cho nàng nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau liền thúc giục rời đi.

 

Lúc ở lại thì chê nhà ta rách nát, khi bị đuổi đi thì lại trở mặt tức giận.

 

"Sao hả? Bổn quận... bổn tiểu thư đến ở nhà ngươi là phúc khí cho ngươi đó, ngươi vậy mà dám đuổi ta?"

 

Ta lười lý luận với nàng, đang định đóng cửa, nàng vô tình trông thấy chiếc khóa bình an trên bàn, sắc mặt chợt biến, hỏi gấp:

 

"Cái kia là gì? Ngươi lấy từ đâu ra?"

 

Ta từ trước đến nay không nói chuyện với kẻ ngu dốt, lạnh lùng đóng sầm cửa lại, mặc  nàng ta đứng ngoài giận dữ đập cửa.

 

Chiếc khóa bình an ấy là di vật song thân để lại, vàng bọc ngọc, viên phỉ thúy ở giữa trong vắt thuần tịnh, lấp lánh ánh lục.

 

Lớp vàng bọc ngoài do năm tháng ăn mòn nên đã ngả màu.

 

Ta và Tạ Chi Hành thành thân cũng đã lâu, nghĩ rằng tương lai sẽ có hài tử, liền định giữ lại chiếc khóa này cho đứa nhỏ, đợi có thời gian sẽ đem vào thành sửa sang lại.

 

Hôm ấy, ta đi vào thành bán rượu, tiện đường đem khóa bình an đi tu sửa đánh bóng.

 

Vừa trở về nhà, liền phát hiện căn nhà vốn sạch sẽ đã bị lục tung, y như bị kẻ trộm đột nhập.

 

Đang định chạy đi báo quan, vừa bước ra cửa chưa xa, liền đụng mặt cái kẻ xui xẻo ta từng cứu.

 

Thái độ của nàng ta thay đổi hẳn so với trước kia, giả vờ chân thành cảm tạ ơn cứu mạng, thân thiết mà nắm lấy tay ta.

 

Nói gì mà muốn báo đáp cho thật xứng đáng.

 

Bị ta tránh né cũng không giận, cứ nằng nặc bám lấy, kéo lôi mãi về phía bờ sông.

 

Đó là một con sông mùa đông đóng băng, bề mặt thì tĩnh lặng, bên dưới lại sóng ngầm dữ dội.

 

Nàng bỗng vươn tay đẩy mạnh.

 

Ta ngã nhào xuống sông, bị dòng nước ngầm cuốn trôi.

 

21

 

Ta suýt nữa c.h.ế.t đuối, may có người cứu lên.

 

Bởi vì ngâm mình quá lâu trong dòng nước lạnh giá, thân thể nhiễm hàn, đại phu nói từ nay khó mà mang thai được nữa.

 

Ta có phần thất vọng, nhưng cũng đành chấp nhận.

 

Người cứu ta là một kỹ nữ thanh lâu, ân cứu mạng, ta không có gì báo đáp,

 

Chỉ có thể đem hết những gì đáng giá còn lại dâng nàng, kể cả chiếc trâm vàng ta vẫn luôn mang theo, cùng với chiếc khóa bình an, dù sao sau này cũng không còn hy vọng có con nữa.

 

Sau khi trở về, Tạ Chi Hành ôm chặt lấy ta, giọng run rẩy hỏi ta đã đi đâu.

 

Hắn nói lúc về không thấy ta, tìm khắp nơi, suýt nữa hóa điên.

 

Ta kể lại hết mọi chuyện, càng nói càng hối hận.

 

Cứu nhầm một kẻ vong ân bội nghĩa, thật là xúi quẩy.

 

Đáng tiếc, ta không biết tên họ, thân phận, xuất thân của nàng, hoàn toàn mù mờ, chỉ có thể ngầm ghi món nợ m.á.u này, sau này rồi sẽ có ngày báo đáp.

 

Giờ đây, điều quan trọng nhất vẫn là kỳ điện thí của Tạ Chi Hành.

 

Không ngờ được, sau buổi lễ vinh quy của hắn, trên phố ta lại gặp được nữ nhân ấy cùng với cha mẹ và người thân của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thì ra, nàng ta là Lâm An Quận chúa.

 

Mối thù năm ấy e là khó trả rồi.

 

Ta càng không ngờ rằng, nàng lại để mắt tới Tạ Chi Hành, điên cuồng tìm mọi cách gây sự, xông vào nhà ta tra khảo, đánh đập, ép ta phải trốn sang tổ trạch, nàng ta cũng truy đến tận nơi, nhất quyết muốn g.i.ế.c ta cho bằng được.

 

Có lẽ vì chuyện nàng suýt bị thổ phỉ làm nhục, lại bị ta bắt gặp, thành ra ôm hận trong lòng.

 

Nàng dẫn theo một đám thổ phỉ, muốn nhục mạ ta thê thảm hơn cả nàng năm ấy, mới chịu thôi.

 

Nhưng trước đó, nàng muốn tự tay tra tấn ta một phen.

 

Nàng ta đánh ta túi bụi, đá ta loạng choạng, ta theo bản năng ôm lấy bụng dưới.

 

Đúng vậy, ta đã mang thai.

 

Y phục rộng che thân, nên không ai nhận ra.

 

Trong bụng ta hiện giờ, là một sinh linh bé nhỏ mong manh.

 

Đại phu từng nói ta rất khó mang thai lần nữa, ta vốn đã không còn hy vọng.

 

Chẳng ngờ lần này lại có tin mừng, ta hân hoan đến mức kéo khóe môi Tạ Chi Hành, bắt hắn phải cười.

 

Hắn không hiểu cảm giác vui sướng khi sắp làm phụ thân, chỉ thấy ta sẽ cực nhọc.

 

Nhưng ta muốn hắn cười, hắn liền cười, đuôi mắt cong cong, dung mạo tuấn tú càng thêm mê người.

 

Có lẽ đây sẽ là đứa con duy nhất trong đời ta.

 

Ta trân trọng nó hết mực, vì con mà tự tay học học may vá, tự tay làm bao nhiêu bộ y sam cho con.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta thích, Tạ Chi Hành cũng thích.

 

Ta chờ mong, hắn cũng chờ mong.

 

Hắn còn học theo ta, cùng ta chuẩn bị mọi thứ, đặt cả hy vọng và yêu thương vào đứa trẻ ấy.

 

Đây là hài tử được kỳ vọng nhất, là cốt nhục của ta và Tạ Chi Hành, tương lai nhất định tài đức vẹn toàn, phong tư tuyệt thế, mai này cưỡi ngựa giữa trường an, là rồng phượng giữa loài người.

 

Nhưng Lâm Niệm Dao lại phát hiện bụng ta đã hơi nhô lên,

 

Ánh mắt nàng bỗng chốc vặn vẹo, hung hiểm, hỏi: "Ngươi và Tạ lang có con rồi ư?"

 

Nàng ta siết lấy cổ ta, điên cuồng đạp lên bụng dưới của ta: "Tiện nhân!"

 

Nàng ta tự tay cầm dao, mổ phanh bụng ta, giữa lúc ta giãy dụa khóc lóc, nàng móc lấy thai nhi đã thành hình.

 

Ngay trước mắt ta, ném xuống cho đàn chó hoang cắn nuốt.

 

22

 

Giờ đây, Lâm Niệm Dao cũng đã mang thai.

 

Tạ Chi Hành bỗng nhiên đổi tính, bắt đầu đối xử tử tế với nàng.

 

Cho nàng dọn vào một viện lớn, bày đầy hạ nhân hầu hạ, lại còn liên tục đưa vào các loại trân dược bổ phẩm, không tiếc công sức chu cấp.

 

Lâm Niệm Dao cảm động đến mức mê mẩn tâm trí, mãi không hiểu vì sao.

 

Ngay cả đám hạ nhân trong phủ cũng không hiểu nổi.

 

Ai ai cũng biết rõ: Lâm Niệm Dao mang thai dã chủng của kẻ ăn mày, chuyện này trong phủ coi như là bí mật công khai.