Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 53





Hai người dựa theo yêu cầu của Từ Lan, viết bài xin nghỉ đăng lên, thông báo điện thoại lập tức nổ tung.

Không phải tiếng chuông nhắc nhở của Weibo, 1 vạn năm trước Nhậm Khâm Minh đã tắt hết tất cả các loại thông báo của Weibo rồi.

Là thông báo có tin nhắn trong nhóm Wechat.

Bốn người còn lại của "19 ngày bên nhau" vẫn đang tham gia trao giải ở Đêm Hội Ánh Sao, thay phiên nhau gửi dấu chấm hỏi trong nhóm Wechat riêng của sáu người.

[Khương Kỳ Kỳ:? Mời hai anh giải thích một chút, hành động bây giờ của mình ý là gì.]

[Trịnh Thanh: Công khai trốn việc hở?]

[Lương Nghệ: Tôi tưởng tình hình nguy cấp cơ mà.]

[Tần Tư Gia: Chị cũng tưởng tình hình nguy cấp, không phải nói bạn cậu nhập viện, sắp không xong rồi ư, dấu chấm hỏi.jpg]

Nguyễn Tụng, Nhậm Khâm Minh xem mà không nhịn được cười.

Chả biết bọn họ truyền tai nhau thế nào mà lại thành Trần Nghiêm sắp tèo.

Lễ trao giải này cũng giống như cuộc họp thường niên của các công ty, hình thức quan trọng hơn nội dung, chỉ đẹp mà không thực tế, mấy thứ hào nhoáng chiếm quá nhiều thời gian.

Khương Kỳ Kỳ lần đầu tiên tham gia Đêm hội Ánh Sao vốn còn rất hưng phấn, kết quả mở đầu đã lên sân khấu nhận thưởng, sau đó chưa được bao lâu đã ngồi ngủ gật bên dưới.

Mỗi một phân đoạn, kịch bản lời dẫn MC chủ trì cầm đều siêu dài, tổng cộng có mười bảy nhóm khách mời đi thảm đỏ, ở giữa các lần trao giải đều muốn tạo cảm giác hồi hộp, cuối cùng còn phát một đoạn phim ngắn về các tác phẩm có liên quan.

Khương Kỳ Kỳ hối hận muốn chết, biết thế ban đầu cô đã không đi khắp nơi bắt chuyện với người quen mà ở lại canh chừng Nguyễn Tụng với Nhậm Khâm Minh rồi.

[Khương Kỳ Kỳ: Hai người trốn việc thì cứ trốn, nhưng quan trọng là tại sao trốn mà không mang theo bọn em chứ!!! Rơi lệ.jpg x3]

Trong cửa hàng tiện lợi, lúc Nguyễn Tụng nhận được tin nhắn này, cũng vừa lúc Nhậm Khâm Minh lấy nước nóng úp mì cho anh xong quay lại.

Nguyễn Tụng đưa tay chụp một bức ảnh hai bát mì không người lái trước mặt mình gửi vào trong nhóm, hỏi mọi người.

[Nguyễn Tụng: Kiểu này cũng muốn trốn cùng à?]

[Trịnh Thanh:?]

[Tần Tư Gia:??]

[Lương Nghệ:.]

[Khương Kỳ Kỳ:...]

Ngay lúc ảnh mì ăn liền được gửi lên, bốn người không nói thêm bất cứ một câu vô nghĩa nào, lập tức giải tán.

Người nào người nấy đều nghĩ thầm trong lòng, hai người không sao đấy chứ, vất vả lao lực chạy được ra ngoài một chuyến, ăn gì chả được, sao lại đi ăn mì tôm?

Chẳng thà chờ quay lại nhà gỗ ăn tiệc, đạo diễn Diêm chuẩn bị để khao bọn họ còn hơn.

Nhưng thật sự là, Nguyễn Tụng với Nhậm Khâm Minh đi đi về về cả một tối như thế, cả hai đều đã đói meo.

Ỷ bây giờ đã tối muộn, trời cao hoàng đế xa, không ai nhận ra bọn họ, hai người bèn trực tiếp chui vô một cửa hàng tiện lợi 24/24 trong hẻm nhỏ, chỉ có một ông bác đang trông quầy.

Lúc hai người bỏ khẩu trang xuông, ông bác kia cũng không nhận ra, cùng lắm chỉ là thấy bọn họ mặt mũi bọn họ đẹp trai, ăn mặc lại chỉnh chu nên nhìn nhiều thêm một cái, sau đó rất nhanh lại đeo kính lão lên tiếp tục đọc báo của mình.

Từ sau khi hai người họ tốt nghiệp đại học, đã rất lâu rồi họ không cùng ngồi song song với nhau trên bàn nhỏ trước cửa kính thủy tinh của cửa hàng tiện lợi như vậy.

Nguyễn Tụng nhìn Nhậm Khâm Minh thuần thục thêm xúc xích xông khói, trứng kho tương vào trong cốc mì của anh, lại lấy dĩa cố định lại, thuận miệng trêu một câu: "Đừng nói là cậu thường xuyên ăn mì tôm thế này nhé."

Dù sao cũng có thể mua thức ăn ngoài, mì ăn liền là thứ mà ngay cả anh cũng hiếm khi đụng tới chứ đừng nói là Nhậm Khâm Minh.

Kết quả đối phương ngồi xuống bên cạnh anh, không phủ nhận: "Ừ."

Nguyễn Tụng rõ ràng không tin: "Đừng nói là cậu không nấu cơm nhé."

So với anh, Nhậm Khâm Minh chắc chắn không thuộc kiểu người lười biếng.

Nhậm Khâm Minh lại nói: "Vốn cơm cũng là nấu cho anh mà."

Ban đầu hắn học nấu cơm chính là vì Nguyễn Tụng, sau đó hai người chia tay, Nhậm Khâm Minh đương nhiên cũng sẽ không vào bếp làm gì nữa.

Người mình muốn nấu cơm cho không còn, thì còn nấu làm cái gì.

Nguyễn Tụng sửng sốt một chốc rồi rơi vào trầm mặc.

Nhậm Khâm Minh dường như không phát hiện ra, hỏi anh: "Có lạnh không? Lạnh thì khoác áo của em vào."

Vẫn ngốc nghếch y như ngày trước.

Nguyễn Tụng thấy hắn thực sự lấy áo khoác muốn khoác lên người mình, giống như đang nhìn thấy cảnh tượng quá khứ được tái hiện lại, tâm trí trong nháy mắt bị kéo về khoảnh khắc ấy.

Khi đó hai người cũng ngồi trong cửa hàng tiện lợi như thế này, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là làm cách nào để vượt quá khó khăn trước mắt.

Thường thường Nhậm Khâm Minh sẽ kể đi kể lại kế hoạch to lớn của hắn cho anh nghe.

Mà anh thì dè dặt hơn, chỉ nói viết kịch bản còn thú vị hơn so với trong tưởng tượng, sau này sẽ tiếp tục kiên trì, kiềm chế giữ niềm tự hào thực sự lại trong lòng.

Chỉ chớp mắt đã bảy, tám năm trôi qua.

Mục tiêu của Nhậm Khâm Minh không chỉ đã thực hiện được mà còn hoàn thành vượt mức đề ra, còn anh, nếu để Nguyễn Tụng nói, anh nhất định cũng sẽ nói mục tiêu của mình đã thực hiện được rồi, nhưng thực tế, sự kiêu ngạo ẩn chứa trong lòng lại nói rằng, anh vẫn còn thiếu rất nhiều.

Còn xa nữa mới tới được đích đến.

Sau đó những lúc như vậy, Nhậm Khâm Minh cũng sẽ giống như vừa nãy, cúi đầu đột nhiên hỏi anh có lạnh không.

Trước đây Nguyễn Tụng nghe vậy luôn cảm thấy mất hứng.

Chê Nhậm Khâm Minh không hiểu được khát vọng của anh lớn nhường nào, không biết trong lồng ngực tràn trề sức trẻ của anh mỗi ngày đều như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, làm sao có thể thấy lạnh.

Nhưng nhiều năm như vậy, một lần nữa nghe câu hỏi này, cảm thụ của Nguyễn Tụng lại hoàn toàn khác trước.

Anh không chỉ không cảm thấy phiền, mà còn lần đầu tiên chủ động nhận lấy áo khoác Nhậm Khâm Minh đưa sang, bọc kín bản thân rồi nghiêng đầu dựa vào trong ngực hắn: "Để tôi dựa một chút."

Cún ngốc thấy anh đột nhiên tỏ ra yếu đuổi, rõ ràng là được chiều mà sợ.

Rất nhanh đã đờ ra không dám nhúc nhích đóng vai cọc gỗ, ngoan ngoãn ôm lấy anh.

Mì vừa mới ngâm, còn phải chờ một lúc nữa mới có thể mở nắp ăn được.

Nguyễn Tụng cảm nhận hơi nóng cuồn cuộn từ người phía trên không ngừng truyền khắp thân mình, bỗng dưng không đầu không đuôi nói: "Sếp của cậu, Vương Đoan ấy, không phải rất quý cậu à, cậu nói với ông ấy một tiếng, nhờ ông ấy giúp một tay chuyện đến trường của con trai chị Lan, coi như thưởng công tác tốt."

Cậu trả lời của Nhậm Khâm Minh nằm ngoài dự đoán của anh: "Đã nói rồi."

Nguyễn Tụng lập tức kinh ngạc ngước mặt lên nhìn hắn: "Cậu nói rồi á?"

Nhậm Khâm Minh bị anh nhìn chăm chú như vậy thì cười: "Nói từ sớm rồi, em ở trong mắt anh là kiểu không biết cách đối nhân xử thế, không biết điều như vậy à?"

Hắn vào nghề nhiều năm như vậy, người gặp được muôn hình muôn vẻ, dạng nào cũng có.

Người nào vì danh lợi nên mới tốt với hắn, người nào thực lòng muốn tốt cho hắn, cái này hắn vẫn có thể phân biệt được.

Trước đó, lúc Tiểu Lư nói cho hắn biết Từ Lan đang đau đầu chuyện trường lớp của con trai, hắn đã len lén liên lạc với Vương Đoan rồi.

Nhưng giờ phút này, Nguyễn Tụng dựa vào hắn, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Thật hay giả vậy, chó con nhà mình còn biết đạo lý đối nhân xử thế cơ à?"

"Thật mà, vừa rồi lúc đến thăm con trai chị Lan, cho dù anh không nhắc đến chuyện mua đồ, em cũng sẽ nói." Nhậm Khâm Minh giống như một đứa nhỏ, muốn chứng minh mình đã lớn, nhưng lại xui xẻo không tìm được chứng cớ.

Tự chuẩn bị phần phân tích nhân vật, khách sáo trò chuyện với tiền bối trong ngành, lén lút chủ động tìm quan hệ giúp đỡ.

Kỳ thực Nguyễn Tụng đã nhớ lại đủ loại chuyện Nhậm Khâm Minh làm mà mình thấy không quen, nhưng vẫn cố ý muốn trêu hắn: "Thật không?"

Nhậm Khâm Minh: "Thật mà!"

Nguyễn Tụng: "Vậy cậu dữ một tí cho anh xem nào."

Nhậm Khâm Minh: "?"

"Ban nãy đối với Phùng Luân không phải cậu hung dữ thuận tay lắm sao, cậu cũng dữ với anh một tí xem nào."

Mãi đến lúc này Nhậm Khâm Minh nhìn thấy vẻ trêu chọc trong đôi mắt Nguyễn Tụng, mới nhận ra mình bị anh đùa giỡn: "... Anh bắt nạt em."

Nguyễn Tụng cây ngay không sợ chết đừng, đưa tay nhéo má hắn: "Bắt nạt cậu thì làm sao, ai bảo cậu vô dụng."

"Vây thế nào mới là hữu dụng?"

"Cậu dữ với anh đi."

"..."

"Bảo cậu dữ với anh một tí cậu cũng không dữ được, dựa vào đâu mà cảm thấy mình hữu dụng thế."

"......"

Lần này Nhậm Khâm Minh không nói tiếng nào, trực tiếp giơ tay cù lên eo người trong lòng, Nguyễn Tụng bị hắn bất thình lình đánh lén, không kịp chuẩn bị, lập tức phá lên cười thành tiếng.

Bóng phản chiếu của hai người một trước một sau hắt lên cửa kính thủy tinh của cửa hàng tiện lợi, Nguyễn Tụng bị Nhậm Khâm Minh ghì chặt trong ngực, một bên chê hắn ấu trĩ, một bên không nhịn được cười.

...

Trong bệnh viện, Từ Lan ngồi cạnh trông con trai đang ngủ say, cẩn thận nhìn danh sách trong điện thoại.

Lời Nhậm Khâm Minh nói ban nãy, lúc gửi file danh sách này cho cô vẫn còn văng vẳng bên tai.

["Trương Kiều Ngữ nói chị thấy cái này sẽ hiểu ý của cô ta, coi như cô ta trả lại chị."]

Rõ ràng trên đường từ Đêm Hội Ánh Sao đến bệnh viện, Nguyễn Tụng đã nói lại chuyện năm đó cho Nhậm Khâm Minh.

Giống như những gì Khương Kỳ Kỳ kể cho họ lúc ở nhà hàng, chỉ có điều từ góc nhìn của Từ Lan có thể hoàn thiện bối cảnh nhân vật cũng các chi tiết nhỏ trong đó.

Trương Kiều Ngữ khác với với kiểu nửa chừng đổi nghề như Nhậm Khâm Minh, cô ta tốt nghiệp học viện nghệ thuật chuyên ngành diễn xuất.

Tuy hồi đi học có hơi ham chơi, thành tích không quá xuất sắc nhưng thắng ở chỗ có linh khí, một đôi mắt chỉ cần lên màn ảnh là người xem có thể nhìn thấy ánh sáng bên trong.

Lúc đó Từ Lan mà người đại diện át chủ bài, vừa nâng nổi mấy người mới trong công ty, liếc mắt một cái đã chọn trúng Trương Kiều Ngữ cũng là vì điểm này.

Cô chiêu mộ đối phương vào dưới trướng của mình, thề son sắt rằng Trương Kiều Ngữ không cần làm gì khác, chỉ cần chăm chỉ nghiêm túc đóng phim, nắm chắc tài nguyên mà cô giành được, nhất định sự nghiệp sẽ ngày càng đi lên.

Trương Kiều Ngữ tin, cũng làm theo.

Ban đầu mọi việc đúng là rất tốt, cô ta so với bất cứ nghệ sĩ nào Từ Lan từng dẫn dắt đều làm được tốt hơn, dẫn đến việc tài nguyên của công ty đổ dồn về phía Trương Kiều Ngữ, khiến người khác cảm thấy bất mãn.

Cố tình tính cách Trương Kiều Ngữ lại là kiểu khoa trương lộ liễu.

Vì nói chuyện quá thẳng thắn mà ngấm ngầm đắc tội với không ít người, bản thân lại không hề hay biết.

Từ Lan nói với cô ta vô số lần, để cô ta tém tém lại một chút, nhưng cô ta vẫn luôn không học được, luôn nói là biết tém tém lại thì không phải là Trương Kiều Ngữ cô, đóng phim cũng mất hết linh khí.

Đủ các loại nguyên nhân, trong công ty những nghệ sĩ khác từ lâu đã khó chịu với cô ta, nhưng ngại vì phong cách làm việc như sấm sét của Từ Lan nên vẫn không có ai dám giở trò.

Mãi cho đến khi Từ Lan cùng người chồng đã kết hôn với mình được ba năm, ngoài ý muốn có thai.

Sóng gió ập tới, tất cả yêu ma quỷ quái bắt đầu rục rà rục rịch, tất cả mọi người đều đánh hơi được có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn, chỉ có Từ lan và Trương Kiều Ngữ là không biết gì.

Thậm chí vì Trương Kiều Ngữ đã trong giai đoạn mấu chốt để nâng cao địa vị bản thân, Từ Lan còn từ chối kỳ nghỉ phép của công ty, bầu năm tháng vẫn giữ vững cương vị công tác, sắp xếp công việc cho Trương Kiều Ngữ.

Dựa theo kế hoạch, Từ Lan chỉ cần nghĩ cách để nhét Trương Kiều Ngữ vào một đoàn phim có chút danh tiếng là có thể bắt đầu nghỉ ngơi.

Vì bộ IP này rất hot, nhân vật cũng rất phù hợp với Trương Kiều Ngữ, Từ Lan tin tưởng 100%, quay xong bộ phim này, Trương Kiều Ngữ sẽ tiến thêm một bước nữa trong sự nghiệp diễn xuất.

Đồng thời cô cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, biết mình sẽ phải nỗ lực rất nhiều mới có thể thành công, kết quả mọi chuyện tiến triển còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng, ước mơ đạt được dễ như ăn bánh.

Nhưng quỹ đạo cuộc đời hai người họ thay đổi cũng chính vì bộ IP này.

Sắc sảo quá thì dễ bị nhắm vào, sau khi vào đoàn làm phim, Trương Kiều Ngữ bị gây khó dễ đủ đường, người nào cũng mặt nặng mày nhẹ với cô ta.

Cô ta diễn, đạo diễn vô cớ hô cắt, thiết bị quay chụp đều nhằm đúng lúc cô ta đang quay thì gặp sự cố, biên kịch lâm thời thêm mấy cảnh vừa nhìn đã biết là sẽ không được duyệt bắt cô ta quay, thành ra diễn viên đóng cùng cũng cảm thấy bất mãn với Trương Kiều Ngữ.

Mẫu thuẫn cứ vậy mà tích lũy, Trương Kiều Ngữ cũng biết Từ Lan bụng mang dạ chửa, giúp cô ta tranh thủ được cơ hội này không dễ dàng gì.

Cho nên cô ta vẫn luôn cố kiềm chế tình tĩnh, nhẫn nhục chịu đựng, có thể nhịn được thì nhịn, chỉ cần chờ đến khi quay song, phim được phát sóng là tốt rồi.

Mãi đến tận khi đoàn làm phim sắp xếp quay cảnh giường chiếu.

Thông thường những cảnh quay như vậy, đoàn làm phim sẽ lịch sự dọn sạch hiện trường cho diễn viên, chỉ chừa lại nhân viên quay chụp cần thiết có mặt.

Nhưng lần đó đạo diễn không chỉ không nói rõ, ngoài quay phim ra còn ngầm cho phép rất nhiều người dùng điện thoại quay lại cảnh riêng tư của Trương Kiều Ngữ.

Chuyện đó không ảnh hưởng đến việc đóng phim, Trương Kiều Ngữ cũng nghiến răng chịu đựng.

Kết quả nam diễn viên đối diễn cùng cô ta cũng cố ý khiến cô ta phải khó xử, không làm theo yêu cầu của kịch bản mà dùng sức xé quần áo của cô ta.

Trương Kiều Ngữ cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, lập tức hô ngừng, nổi giận với nam diễn viên kia.

Theo lý mà nói, cô ta cảm thấy tất cả mọi người sẽ răn dạy nam diễn viên kia không đúng, nhưng tình hình thực tế lại là tất cả mọi người đều quay sang chỉ trích cô ta, nói cô ta không chuyên nghiệp, chỉ có chút chuyện như vậy mà cũng không chịu được.

Đạo diễn thậm chí còn nói: "Diễn viên nào mà không đóng cảnh thân mật chứ, chỉ có cô là quý giá chắc? Diễn được thì diễn, không diễn được thì cút đi!"

Trương Kiều Ngữ giận điên lên.

Nhân viên công tác trong đoàn phim ở bên cạnh người nào người nấy đều nhìn cô ta, che miệng cười trộm, dường như cảm thấy cô ta chỉ là trò hề.

Trong lòng đầy bất bình, cô ta gọi điện thoại cho Từ Lan, nói mình không muốn diễn nữa, cơ hội lần này cô ta không cần, lần sau tính tiếp.

Từ Lan không biết đầu đuôi câu chuyện đương nhiên sẽ trách mắng cô ta.

Trương Kiều Ngữ nói ở trong điện thoại, ở đây ai cũng cố ý nhắm vào mình.

Từ Lan cũng chỉ nghĩ là bản thân cô ta tính tình nóng nảy, dễ tự ái, bảo cô ta nhịn một chút, trở về cô sẽ nghĩ cách điều hòa quan hệ ở chỗ đoàn làm phim, cố hết sức để chăm sóc cô ta.

Từ Lan nói thì nói như thế, nhưng Trương Kiều Ngữ biết thực ra Từ Lan không tin cô ta.

Giống như cọng rơm cuối cùng đè ngã con lạc đà, môi trường áp lực cao kéo dài từ ngày này sang ngày khác trong đoàn làm phim cuối cùng khiến cô ta suy sụp, gần như buông thả bản thân để đóng nốt cho xong vai diễn.

Đã vậy, đến cuối cùng, đoàn làm phim còn bắt nữ chính như cô ta phải ra ngoài "Tiếp rượu".

Thiện ác thay đổi chỉ trong một suy nghĩ.

Trương Kiều Ngữ đi theo đúng như bọn họ muốn, nhưng cũng lôi toàn bộ đoàn làm phim cùng với chính bản thân mình xuống địa ngục.

Từ Lan hoàn toàn không thể tìm được từ để hình dung nỗi khiếp sợ của bản thân khi nghe nói bộ phim này bị chặn kiểm duyệt, không cho phát sóng, toàn bộ sự nỗ lực của đoàn làm phim trong suốt mấy tháng đều uổng phí, cơ hội một bước lên trời của Trương Kiều Ngữ cũng bay biến.

Mà chờ đến lúc cô mang thai đến tháng thứ bảy, thứ tám tìm gặp Trương Kiều Ngữ, Trương Kiều Ngữ lại lạnh mặt thờ ơ nói ra tất cả, phim bị trả về là do cô ta tỉ tê bên gối, thì làm sao?

Nếu trong tay có tiền có quyền là có thể muốn làm gì thì làm đó, vậy cô ta muốn "Quan lớn cấp cao" kia ép ngược trở lại, dù sao cái giới này cũng mục nát từ lâu rồi.

Tiếp sau đó, Trương Kiều Ngữ hủy hợp đồng với công ty quản lý, cũng không cần Từ Lan làm người đại diện cho mình nữa.

Về phần sự kiện tòm tem chồng người trong lúc Từ Lan mang thai kia, hoàn toàn không phải do Trương Kiều Ngữ làm, mà là do chính chồng cũ của Từ Lan lén lút tìm Trương Kiều Ngữ làm trò.

Vốn Trương Kiều Ngữ không định phản ứng lại gã.

Nhưng chồng trước của Từ Lan lúc đó đại khái còn chưa biết chuyện cô ta đã hủy hợp đồng, lừa cô ta nói là, nghệ sĩ nào Từ Lan từng dẫn dắt đều ngủ với gã, chỉ cần ngủ với gã, gã có thể nói bóng gió với Từ Lan để Từ Lan đối xử với bọn họ tốt hơn một chút.

Lúc đó Trương Kiều Ngữ thực sự cảm thấy được đàn ông trên đời này, con mẹ nó gã nào gã nấy đều chó má y như nhau, không làm thì thôi, đã làm thì dứt khoát quậy cho bọn họ phải ly hôn cho trót.

Ban đầu Từ Lan không biết chuyện, tưởng Trương Kiều Ngữ thực sự tòm tem với chống mình, suýt chút nữa sinh non.

Những người đại diện lâu năm khác trong giới nhìn cô đã khó chịu từ lâu cũng chọc tay vào lúc này, trực tiếp tát chậu nước bẩn Trương Kiều Ngữ đu bám kim chủ lên người cô, nói là do cô sai khiến, bắt tay với nhau khiển trách, buộc cô phải rời khỏi giới.

Chuyện đến nước này, thực sự khó mà phân biệt ai đúng ai sai.

Nhiều năm như vậy, Trương Kiều Ngữ chỉ vào đúng hôm đầy tháng của con trai Từ Lan, nhét một bao lì xì qua khe cửa nhà cô, không để lại tên họ, những không hiểu sao Từ Lan cảm thấy đó nhất định là cô ta.

Sau chuyện đó, hai người vẫn chưa lần nào gặp mặt trực tiếp.

Giờ nhận được phần danh sách này, Từ Lan thực ra có thể đoán được Trương Kiều Ngữ định làm gì.

Lật xem file danh sách đến cuối cùng, cô nhìn thấy một dãy số kèm theo mấy chữ cái viết tắt TKN, bên cạnh không thấy có ghi chú giải thích nào nữa.

Ban đầu Từ Lan không hiểu cái này là ý gì.

Nhưng ngay lúc cô định tắt file danh sách đi, trong lòng đột nhiên lóe lên một linh cảm, vội mở Wechat ra, ấn vào ô tìm kiếm bạn bè.

Trời mới biết, lúc Từ Lan gõ chữ, tay cô run như thế nào.

Ấn nút tìm kiếm, thực sự tìm được, avatar số Wechat hiện lên chính là ảnh thảm đỏ của Trương Kiều Ngữ.

Từ Lan ấn thêm bạn.

Tốc độ chấp nhận lời mời của bên kia nhanh hơn Từ Lan tưởng rất nhiều, gần như cô vừa gửi lời mời kết bạn, bên kia đã đồng ý luôn.

Trong khung tán gẫu trước mặt bật ra một câu.

[TKN: Chậm chết được.]

Trương Kiều Ngữ gửi câu này đi xong, lập tức mở cài đặt Wechat chặn phần kết bạn.

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lại có thể một cặp CP kỳ lạ rồi. (??? Tôi đùa đấy)

- --

Trứng kho tương

chapter content