Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 61



Lúc bảy người bước lên xe bảo mẫu, ngoài trời vẫn đổ mưa không ngớt.

Diêm Tùng Hàng bóp cổ tay, nói lại cách sắp xếp trò chơi trước đó cho bọn họ: "Vốn ban đầu bọn tôi có liên hệ với một trường tiểu học ở trên núi, dự định để mấy cậu đưa bọn trẻ đi tham gia hoạt động, nhân tiện chơi trò xé bảng tên trong trường, mọi người sẽ bốc thăm để chọn ra ba kẻ phản bội, ba trung thần với một nhà vua, sau đó tìm manh mối để suy đoán thân phận của nhau."

Bảng tên của trung thần màu xanh lá, của kẻ phản bội là màu đỏ, nhưng ban đầu đều sẽ bị che lại bằng bảng tên trắng bình thường.

*Cái này các cô có thể xem running man đời đầu để rõ hơn nè.

Nhiệm vụ của trung thần là bảo vệ nhà vua, không để nhóm phản bội xé được bảng tên nhà vua. Nhiệm vụ của nhóm phản bội lại là loại bỏ tất cả mọi người, xé toàn bộ bảng tên của trung thần và nhà vua.

Vì mọi người không thể trực tiếp nói rõ thân phận của mình ra, nên tất cả đều dựa trên phán đoán cá nhân.

Một khi quyết định xé bảng tên của đối phương xuống, nếu là người thuộc phe đối lập thì không sao, chỉ có người bị xé bảng tên là mất quyền thi đấu, nhưng nếu xé xuống xong lại phát hiện đối phương là người phe mình, vậy cả hai người sẽ cùng lúc bị loại, phe mình trong nháy mắt tổn thất hai thành viên, cho nên phải quyết định thật thận trọng.

Vốn đã sắp xếp xong hết bối cảnh trò chơi rồi, vừa có thể kiểm tra trí tuệ, vừa thử thách độ tín nhiệm lẫn nhau, lại có thể thấy tất cả thành viên chia bè chia phái, ly gián giây xích mích các kiểu, vậy mà lại bị cơn mưa lớn này phá hủy.

Lương Nghệ là người đầu tiên đưa ra thắc mắc: "Nhưng muốn tìm một địa điểm trong nhà để chơi trò này đâu có khó, trên núi không có, nhưng dưới núi nhất định không thiếu, chơi xé bảng tên thì tùy tiện tìm một trung tâm thương mại cỡ lớn là được mà."

"Cái đó không sai." Diêm Tùng Hàng gãi gãi đầu, "Chủ yếu vẫn là mấy đứa trẻ đang học trong trường tiểu học kia cơ, tôi muốn để mọi người giới thiệu một chút về hoàn cảnh học tập ở đây."

Kế hoạch ban đầu là thông qua quá trình đuổi bắt trong trò chơi để giới thiệu về ngôi trường, nói không chừng còn có thể nhờ mấy đứa nhỏ dẫn các thành viên đi tới nơi bọn chúng hay chơi đùa và ẩn náu.

Nếu không, chơi xé bảng tên thì có ích gì, tùy tiện chương trình giải trí nào chả làm được.

[Cho nên ngoài miệng đạo diễn Diêm nhà ta không nói, nhưng trong lòng lại có một tình yêu lớn lao, doge.jpg]

[Theo dõi từ năm mùa trước của chương trình là có thể nhìn ra rồi, kỳ ghi hình ở đảo nhỏ nước ngoài nhắc đến vấn đề ô nhiễm và bảo vệ môi trường, kỳ ghi hình ở bờ biển nhắc đến cuộc sống của lính biên phòng, kỳ ghi hình trong biệt thự sang trọng nhắc đến vấn đề chênh lệch giàu nghèo, kỳ này lại nói đến những ngôi làng miền núi.]

[Đúng vậy, đạo diễn Diêm cũng không cố ý đề cao quan điểm nào, chỉ nhắc một cách ẩn ý trong chương trình, để khán giả tự mình cảm nhận.]

[Tui nói này, sao tự nhiên mọi người thảo luận về dàn ý chương trình nghiêm túc dữ vậy, lẽ nào ở đây chỉ còn mình tui vẫn đang cười trên sự đau khổ của người khác thôi à??? Mọi người như vậy trông tui sẽ ngố lắm.]

[Không không không, còn Mị nữa nè, cả người Chó cỏ đâu đâu cũng có thể cắt ra làm emo được ý, từ lúc lên xe đã ôm chặt lấy eo thầy Nguyễn, không chịu buông ra kìa, ha ha ha ha ha.]

Rừng sâu núi thẳm, mưa to gió lớn, bệnh viện bỏ hoang...

Mấy từ khóa này để chung một chỗ khiến người ta không khỏi liên tưởng.

Lúc mới lên xe, mọi người còn có tâm trạng trêu chọc Nhậm Khâm Minh, lấy hắn ra chọc cười.

Nhưng theo tiếng mưa đập lên nóc xe, cửa sổ xe càng lúc càng lớn, Diêm Tùng Hàng bắt đầu giải thích về nhiệm vụ được bố trí lâm thời này: "Bệnh viện mà chúng tôi mới tìm được này, hoàn toàn không có đánh dấu trên bản đồ, là bọn tôi đi thăm dò khắp nơi, trong lúc vô tình đi ngang qua mới phát hiện, là một bệnh viện tôn giáo cũ, bọn tôi tra tư liệu mới biết, bệnh viện này do người nước ngoài đến đây truyền giáo xây dựng nên từ mấy thế kỳ trước, nhưng không được mấy năm đã phải bỏ hoang, mọi người đoán xem là tại sao?"

Sáu người không hẹn mà cùng đưa tầm mắt nhìn về người thứ bảy, có trình độ văn hóa cao nhất trong cả đám, Nguyễn Tụng.

Trên vai Nguyễn Tụng lúc này còn đang thồ một chó tai cụp, gan nhỏ như mắt muỗi, anh trực tiếp ngửa người ra sau: "Nói ra chắc mọi người không tin, trước đây tôi học chuyên khoa học tự nhiên."

Hồi đó không thực hành mô hình thi kết hợp khoa học tự nhiên và khoa học xã hội 3+3 [1].

Kể từ hồi lớp 10 phân ban xong, anh chưa từng học một tiết lịch sử nào, cho nên cũng đừng hi vọng anh giống như thần tiên, cái gì cũng biết, trả lời được câu hỏi này.

Diêm Tùng Hàng thấy mình khơi đủ sự tò mò của mọi người rồi, bèn nhả đáp án ra: "Bệnh đậu mùa."

Trong lúc tất cả mọi người còn đang bận sửng sốt vì danh từ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, Nguyễn Tụng đã nhớ ra, nói: "Bệnh đầu mùa à, vậy cũng đúng, đây là một bệnh truyền nhiễm rất dễ lây lan, ở một số nơi còn được gọi là "Bệnh mặt rỗ". Bệnh này do virus đậu mùa gây ra, những người may mắn khỏi bệnh sẽ có các nốt sẹo rỗ đặc trưng trên da, nhất là vùng mặt. Vào thời Trung cổ ở châu Âu, cứ năm người thì lại có một người bị sẹo rỗ trên mặt, bệnh này lây rất nhanh, tỷ lệ tử vong cao. Năm đó Khang Hi sống sót sau khi mắc căn bệnh này nên được xưng tụng là "Người được các vị thần che chở", thuận lợi kế thừa ngôi vị. Bởi vì trước đây khi chưa tìm ra phương pháp điều trị, người mắc bệnh cơ bản chỉ có thể nghe theo số trời, sau ba đến năm ngày sẽ tử vong. Đến thế kỷ 18, chỉ tính riêng ở châu Âu đã có đến 150 triệu người chết vì bệnh đậu mùa, ở châu Á hàng năm cũng có khoảng 800 nghìn người chết, thậm chí sau một đợt dịch bùng phát, 3 triệu người Anh-điêng* cũng gần như bị tuyệt chủng. Căn bệnh này hoành hành suốt 3000 năm, nhưng bây giờ đã bị tiêu diệt, đây cũng là căn bệnh truyền nhiễm duy nhất bị tiêu diệt hoàn toàn trong lịch sử loài người."

*Người Anh-điêng dùng để chỉ chung các dân tộc bản địa ở châu Mỹ, bên mình còn hay gọi là người da đỏ. (P.s: Tôi đọc trên wikipedia thì còn một bệnh nữa đã bị tiêu diệt hoàn toàn là dịch tả trâu bò cơ. Chắc tại bệnh tả kia không chết nhiều bằng đậu mùa.)

Nguyễn Tụng nói ra tất cả những gì mình biết về căn bệnh đậu mùa này xong thì phát hiện cả xe không ai lên tiếng, người nào người nấy háo hức nhìn anh.

Nguyễn Tụng cũng nhìn bọn họ: "Tôi nói sai cái gì à?"

Tất cả mọi người: "... Đây là chuyên khoa học tự nhiên mà cậu nói đáy hả?"

Nguyễn Tụng hơi dừng lại: "Mọi người không lên lớp môn sinh học à?"

"......"

Không ai chấp nhận lý do này, nghe qua với nhớ kỹ, lại còn nhớ rõ ràng như thế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nguyễn Tụng đành phải đổi giọng: "Dù sao tôi cũng là biên kịch, vẫn cần biết một vài kiến thức ở nhiều phương diện khác nhau."

[Ha ha ha ha ha ha, không cần biết như nào, nghe cũng hợp lý đấy.]

[Thầy Nguyễn: "Tôi chuyên khoa học tự nhiên".]

Có phân đoạn phổ cập kiến thức này của Nguyễn Tụng, thẻ thông tin trong tay Diêm Tùng Hàng trực tiếp bớt đi vài tấm phải đọc: "Nói chung chính là vì nguyên nhân này là bệnh viện bị bỏ hoang mấy thế kỷ."

Vốn mọi người đều nghĩ bệnh đầu mùa cũng không làm sao, lâu như vậy rồi, làm gì còn thứ gì lây dính mầm bệnh sót lại được.

Kết quả Tạ Lĩnh Hy bất thình lình cho một câu: "Vậy có ai mai táng thi thế cho người bệnh ở đó không, đừng nói bên trong vẫn còn hài cốt của người chết nhé?"

[?????]

Người trong xe nháy mắt nổi hết da gà da vịt, ai cũng xoa xoa cánh tay, trừng mắt lườm Diêm Tùng Hàng: "Không thể nào!! Mọi người nếu muốn bố trí địa điểm, nhất định đã vào trong kiểm tra rồi!!!"

Trên trời lại xẹt xuống một tia chớp kèm theo cả tiếng sấm.

Diêm Tùng Hàng không biết là nói thật hay vẫn đang giỡn, toét miệng cười khoe ra cả hàm trăng trắng: "Dù sao bệnh viện cũng khá lớn, mà số lượng nhân viên của chương trình lại có hạn, thời gian cũng không có nhiều, chỉ có thể đảm bảo những nơi bọn tôi đi qua không có, về phần những chỗ khác có hay là không..."

Nguyễn Tụng còn chưa đợi nghe được nốt câu sau, đã cảm thấy cánh tay Nhậm Khâm Minh đang quấn quanh eo mình đột nhiên siết chặt lại.

Khương Kỳ Kỳ bắt đầu hét lên, túm lấy gối dựa lưng của mình điên cuồng tấn công Diêm Tùng Hàng.

Sau một hồi oanh tạc, Diêm Tùng Hàng ôm đầu không biết trốn đi đâu, vội vàng nói thật để giữ mạng: "Không khoa trương như vậy đâu, khu vực bọn tôi đặt manh mối đều đã được kiểm tra, gần như đã đi hết 90% bệnh viện rồi."

Khương Kỳ Kỳ lúc này mới thở ra một hơi, thoáng dừng lại.

Nhưng Diêm Tùng Hàng lại nói thêm: "Manh mối đều được giấu trong chăn ga trên giường, buồng ngăn trong cùng của nhà vệ sinh nằm ở sâu nhất, hay trong tủ quần áo gỗ cao hơn đầu người gì đó... Mọi người chỉ cần để ý trông chỗ nào đáng sợ thì vào đó tìm là được, đừng đi mấy chỗ trông an toàn thì sẽ không gặp phải cái gì đâu."

Lần này chọc điên cả Trịnh Thanh và Tần Tư Gia luôn.

Cả đám nghe Diêm Tùng Hàng tỉ mỉ miêu tả xong, trong đầu lập tức hiện lên các thể loại bối cảnh của phim kinh dị, nào là trường học ma, thôn làng hẻo lánh không bóng người, bệnh viện bị bỏ hoang, kinh nghiệm xem phim ma nhiều năm tích lũy đều bùng nổ vào giờ phút này.

Trong xe vang lên toàn tiếng rên rỉ thút thít.

Nhậm Khâm Minh thân là người sợ ma nhất ở đây, tuy không phát ra tiếng động nào, nhưng Nguyễn Tụng có cảm giác eo mình sắp bị hắn ghìm gãy làm đôi.

Trái lại Tạ Lĩnh Hy hoàn toàn không có cảm giác gì, mọi người càng la hét hoảng sợ, y trông lại càng vui vẻ, cười tươi hơn hoa, rặt một bộ xem trò vui không sợ lớn chuyện.

...

Lúc xe bảo mẫu đi tới nơi thì đã là bảy rưỡi tối.

Mưa vẫn nặng hạt.

Xuyên qua cửa sổ xe, đoàn người nhìn địa điểm thực hiện nhiệm vụ hôm nay, da đầu không khỏi tê dại.

Trước mặt là một khoảnh đất trống rộng rãi được bao quanh bởi những ngọn núi, bên ngoài được bao quanh với tường vây và hàng rào sắt đã rỉ sét, sơn tróc loang lổ. Trong sân, cỏ dại rậm rạp, dây leo mọc um tùm, chớp lóe bất thình lình trên bầu trời như đánh thẳng vào cây thánh giá được dựng ở nóc nhà gần nhất, những tòa nhà được xây theo phong cách kiến trúc tôn giáo châu Âu trông hoang tàn đổ nát, quả thực chính là cảnh mở màn bộ phim ma họ mới xem hồi chiều.

Diêm Tùng Hàng nói nhiệm vụ của bọn họ chính là tìm chiếc chìa khóa có thể mở dây xích ở cổng chính của bệnh viện.

Ekip chương trình giấu tổng cộng 4 chiếc chìa khóa, nhưng chìa khóa thật có thể mở được cửa chỉ có suy nhất một cái, cho nên để đảm bảo, tốt nhất là bọn họ tìm được hết cả bốn cái.

Nói cách khác, bọn họ không những phải đi vào trong, mà còn phải lật từng ngóc ngách lên tìm kiếm, xỏ xỉnh nào cũng không được bỏ qua, không thể nhắm tịt mắt tịt mũi lại chạy mà xong.

Khương Kỳ Kỳ thực sự cảm thấy mình sắp muốn khóc đến nơi, bắt đầu rối rít xin lỗi Nhậm Khâm Minh: "Xinh lỗi anh Khâm Minh, đáng nhẽ em không nên cười anh, hức hức hức."

"Đây không phải vấn đề có cười hay không cười, đây đã hoàn toàn vượt qua phạm vi có sợ ma hay không rồi!" Trịnh Thanh víu cửa sổ xe nhìn ra, cũng không nhịn được há hốc mồm.

Nhiệm vụ này cũng giống như đi qua cầu kính hay trượt ván xuống núi trước đó, trừ khi là lá gan đặc biệt lớn, nếu không ai cũng sẽ thấy sợ.

Tạ Lĩnh Hy không chút sợ hãi, cười với mọi người: "Mọi người trước đây chưa từng chơi thoát khỏi mật thất kinh dị hay nhà ma à, cảm giác cũng giống vậy thôi, chơi mấy trò này cần phải xây dựng được bầu không khí, trước khi bắt đầu còn có thể cho người chơi xem một đoạn phim ngắn giới thiệu về bối cảnh."

Mọi người lại bắt đầu nổi da gà.

Vừa định nói vào bệnh viện thì để Tạ Lĩnh Hy dẫn đội, mọi người cùng nhau ôm đùi y thì Diêm Tùng Hàng đã trừng mắt nói chen vào: "Vì bệnh viện này có rất nhiều cửa ngách, rải rác mỗi nơi một cái, nên bảy người các cậu sẽ chia thành bốn đội, mỗi đội hai người, xuất phát từ những cửa ngách khác nhau, riêng Tạ Lĩnh Hy là khách mời cho nên một mình một đội."

Tần Tư Gia vội nói: "Vậy bọn tôi có thể đứng yên tại chỗ, chờ cậu ấy tới tìm từng đội một!"

"Vậy không được, không chia nhau ra hành động thì không thể kịp được." Diêm Tùng Hàng là tay già đời, sao có chuyện chừa lại lỗ thủng lớn như vậy có các thành viên được, "Mọi người nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trong một tiếng rưỡi, quá thời gian sẽ tính là nhiệm vụ thất bại, đến lúc đó bày người sẽ được sắp xếp vào một nhà vệ sinh riêng, ngồi đủ nửa tiếng mới được đi ra."

"A a a a a a!!" Khương Kỳ Kỳ dựng hết cả tóc gáy, lại bắt đầu lấy gối đánh người.

Sau đó ekip chương trình cấp cho mỗi người một túi đồ dùng nhỏ đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước.

Trong túi có đèn pin cầm tay, máy đếm giờ, nước khoáng, băng urgo cá nhân cùng một vài vật dụng khẩn cấp, thậm chí còn có cả cục sạc dự phòng, đảm bảo điện thoại di động của mọi người đều có thể kết nối bình thường.

Nhưng thần kỳ nhất vẫn là trang phục phòng hộ, không biết Diêm Tùng Hàng đào đâu ra trong thời gian ngắn như vậy!

Mỗi người một bộ, mặt nạ phía trước là một tấm mica trong suốt bịt kín, bảo là để tránh cho mọi người dính phải mạng nhện hay hít phải bụi bẩn mà bị sặc, trang phục phòng hộ này còn chống thấm nước, có thể để đi mưa.

Tâm trạng căng thẳng của mọi người rốt cuộc cũng được giải tỏa đôi chút, dù sao thêm một lớp "Áo phòng hộ" như vậy trên người cũng có tác dụng ngăn cách, cảm giác an toàn hơn không ít.

Khi cửa xe mở ra, tiếng mưa rơi ầm ầm bên tai lập tức trở nên rõ ràng hơn.

Đoàn người thay trang phục phòng hộ, đeo túi nhỏ lên lưng rồi lần lượt bước xuống khỏi xe, chỉ là lúc ngửa đầu nhìn nhưng tòa nhà đổ nát kia vẫn không khỏi thấy run chân, Nhậm Khâm Minh mặc đồ phòng hộ rồi mà vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay Nguyễn Tụng, chỉ sợ mình để lạc mất anh.

Nhân viên chương trình chuẩn bị đưa bọn họ đến điểm xuất phát của từng nhóm đã vào vị trí.

Khán giả vốn tưởng đây chỉ là một trỏ chơi tìm đồ vật bình thường.

Kết quả Diêm Tùng hàng ngồi trong xe, nhìn các thành viên rời đi chợt nở một nụ cười đầy bí hiểm, nói: "Lúc tìm chìa khóa phải cẩn thận "Quỷ" ở bên trong nhé, có thể nó sẽ cản trở mọi người qua cửa đấy."

[?????]

Tất cả mọi người vừa định quay lại xe tra hỏi Diêm Tùng Hàng.

Thì nhân viên chương trình đã lấy ra một cuộc băng dính lớn màu đen, xoẹt xoẹt hai phát dán lên phần mica trên trang phục phòng hộ.

Tầm mắt nhất thời chìm vào bóng tối.

___________________________

[1] Kỳ thi tuyển sinh ĐH của Trung Quốc thường được gọi là Gaokao (Cao khảo) là kỳ thi thống nhất trong cả nước do Bộ GD chủ trì. Với số lượng thí sinh hàng năm lên tới gần 10 triệu người, đây được coi là kỳ thi đông và khắc nghiệt nhất thế giới.

Kỳ thi Cao khảo của Trung Quốc thường được tổ chức mỗi năm một lần. Trước năm 2003, kỳ thi ĐH diễn ra trong tháng 7. Từ năm 2003 tới nay, kỳ thi này được tổ chức trong tháng 6, thường là ngày 7/6.

Các môn thi ĐH của Trung Quốc được tổ chức theo phương án "3+X". Theo đó, các thí sinh tham gia kỳ thi sẽ có 3 môn thi bắt buộc, gồm: Toán, Ngữ văn, Ngoại ngữ. Ngoài ra, thí sinh dựa trên định hướng học tập cũng như năng lực của mình có thể chọn 1 trong hai bài thi tổng hợp: Khoa học tự nhiên (Lí khoa) và Khoa học xã hội (Văn khoa).

Bài thi Khoa học tự nhiên gồm các môn Vật lí, Hóa học và Sinh học. Bài thi Khoa học xã hội bao gồm Chính trị, Lịch sử và Địa lí.

Mặc dù đây là kỳ thi thống nhất cả nước, song từ năm 2001, một số tỉnh và khu vực vẫn lựa chọn ra đề thi riêng. Vài năm trở lại đây, nhiều tỉnh lại quay lại sử dụng đề thi chung của Bộ GD Trung Quốc. Tới kỳ thi năm ngoái - 2016, chỉ có 5 tỉnh tổ chức ra đề thi riêng, gồm: Bắc Kinh, Thượng Hải, Thiên Tân, Giang Tô và Chiết Giang.

Các tỉnh, thành tổ chức ra đề thi riêng vẫn phải căn cứ trên phạm vi nội dung do Bộ GD quy định. Về môn thi vẫn theo dạng thức 3+X, tuy nhiên, ở một số tỉnh thành, môn tự chọn có thể một môn đơn lẻ trong 6 môn chứ không thi bài thi tổng hợp.

Về hình thức thi, ngoại trừ môn Ngữ văn thi theo hình thức tự luận, các bài thi khác của kỳ thi Cao khảo là dạng đề thi kết hợp giữa tự luận và trắc nghiệm, trong đó phần lớn là dạng thức thi trắc nghiệm.

Đối với bài thi môn Toán, đề thi được phân làm 2 loại, một loại cho những người thi các môn tự nhiên và một loại cho những người thi các môn khoa học xã hội. Cả hai loại đề thi tương đối giống nhau, chỉ khác biệt tại một số nội dung câu hỏi.

Đề thi môn Toán được thiết kế với điểm tối đa là 150 điểm, trong đó có 12 câu trắc nghiệm (60 điểm), 4 câu điền vào ô trống (20 điểm), 5 câu hỏi bắt buộc (60 điểm) và 3 câu hỏi tự chọn (chọn 1 trong 3), mỗi câu 10 điểm.

Bài thi Khoa học tự nhiên được thiết kế với điểm tối đa là 300 điểm, trong đó, môn Vật lí 110 điểm, môn Hóa học 110 điểm và môn Sinh vật 90 điểm. Thời gian thi là 150 phút.

Đề thi bao gồm 21 câu trắc nghiệm, bao gồm 6 câu thuộc môn Sinh vật, 7 câu thuộc môn Hóa học và 8 câu thuộc môn Vật lí.

Phần thi tự luận gồm có 11 câu bắt buộc, gồm 4 câu Vật lí, 3 câu Hóa học và 4 câu Sinh vật.

Phần thi tự chọn gồm 8 câu, thí sinh chọn 1 trong 3 môn để làm, gồm 3 câu thuộc môn Vật lí, 3 câu thuộc môn Hóa học và 2 câu thuộc môn Sinh vật.

Bài thi Khoa học xã hội cũng được thiết kế với tổng điểm tối đa là 300 điểm, bao gồm 35 câu hỏi trắc nghiệm (11 câu Địa lý, 12 câu Chính trị và 12 câu Lịch sử).

Phần thi tự luận gồm 6 câu bắt buộc, trong đó có 2 câu Địa lý, 3 câu Chính trị và 2 câu Lịch sử.

Phần câu hỏi tự chọn có 6 câu, gồm 3 câu Địa lý, 3 câu Địa lý. Mỗi môn thí sinh được chọn 1 câu hỏi để trả lời, trong đó câu hỏi Địa lý được 10 điểm, câu hỏi Lịch sử được 15 điểm, tổng cộng là 25 điểm.

Các câu hỏi tự luận trong các đề thi thuộc 2 môn Khoa học xã hội đều là những câu hỏi ngắn hoặc dạng điền vào chỗ trống, không đòi hỏi phải trình bày dài.

Phương án thi này của Trung Quốc được công bố vào cuối năm 1998. Tới năm 1999, Quảng Đông là tỉnh đầu tiên thí điểm phương án này. Năm 2000 có thêm 4 tỉnh tham gia thí điểm. Tới năm 2002, sau 3 năm thí điểm, phương án thi này được áp dụng đại trà từ năm 2002 và duy trì tới hiện tại, kéo dài 14 năm.