Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 62



Trước khi bắt đầu, nhân viên công tác đã viết tên lên trang phục bảo hộ của các thành viên, để khán giả thuận tiện phân biệt.

Dựa theo tính toán của ekip chương trình, để tránh các thành viên và khách mời bị vấp ngã, mỗi người đều sẽ được nhân viên chương trình nắm tay dẫn đi, hướng dẫn họ đến địa điểm xuất phát tương ứng.

Những người khác đều không có vấn đề gì, trừ Nhậm Khâm Minh.

Nhân viên chương trình vừa đưa tay ra muốn dắt người đi, đã bị Nhậm Khâm Minh gạt sang một bên.

Y biết Nhậm Khâm Minh nhát gan nên hết sức thông cảm, lúc không nhìn thấy gì thần kinh chắc cũng nhạy cảm hơn, bèn đưa tay nắm lại lần nữa, xong lại bị hất ra.

"?"

Nhân viên chương trình cũng đang mặc đồ phòng hộ, bèn bất chấp mưa gió ghé vào tai Nhậm Khâm Minh nói thẳng: "Thầy Nhậm, tôi phải dắt anh và thầy Nguyễn đến điểm xuất phát!"

Mũ phòng hộ đang bị dán băng keo đen, Nhậm Khâm Minh hơi dừng lại một chút, dường như đang tiêu hóa ý của nhân viên chương trình, sau đó gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Nhưng biết thì biết, nhân viên vẫn không thể đụng tới tay hắn.

Thậm chí lần này vừa mới định đưa tay qua đã bị Nhậm Khâm Minh phản xạ có điều kiện, hất ra nhanh chư chảo chớp.

"..."

Bản thân Nhậm Khâm Minh cũng bị phản ứng của mình làm cho cạn lời.

Nhân viên chương trình kiên nhẫn hỏi: "Thầy Nhậm?"

Nhậm Khâm Minh mất tự nhiên hắng giọng một cái, giọng nói lạnh lẽo nặng nề xuyên thấu qua micro được lắp bên trong mặt nạ phòng hộ truyền ra ngoài: "... Tôi hơi căng thẳng, cậu lại đây đi."

Nhưng nhân viên chương trình lúc này lại nghĩ thầm trong bụng, giờ mà còn tới nữa thì y chính là thằng ngu, bèn dứt khoát nắm lấy tay Nguyễn Tụng, kín đáo đưa qua cho Nhậm Khâm Minh.

Sau đó đúng như dự đoán, Nhậm Khâm Minh lúc này không chỉ không hất ra mà còn nắm chặt lấy, chưa đến hai giây đã gọi chính xác tên chủ nhân bàn tay mình đang nắm: "Anh Tụng?"

Nhân viên chương trình: "......"

Cho dù chương trình có thể cố tình làm vậy, mà thái độ cư xử của Nhậm Khâm Minh với Nguyễn Tụng cường điệu đến mức nào nhân dân cả nước đều biết cả, nhưng y vẫn bị cách đối đãi một trời một vực này làm cho tổn thưởng, giận không nhịn được quay người đi về phía trước mấy bước.

[Ha ha ha ha ha ha, anh giai nhỏ dỗi rồi.]

[Chó cỏ của nhà mình đúng là số dzách, cách qua lớp áo phòng hộ rồi mà vẫn có thể nhận ra tay của thầy Nguyễn, ha ha ha ha ha.]

[Anh giai nhân viên chương trình: Ông nếu muốn cầm tay thầy Nguyễn thì ngay từ đầu cứ nói luôn với tôi một câu đi xem nào, tức giận mặt đỏ bừng.jpg]

Chờ đến khi cả bảy người đã được dẫn tới địa điểm xuất phát của mình thì đã hơn mười phút sau.

Mọi người đoán, ekip chương trình ít nhất cũng sẽ giúp mình bóc băng keo đen trên mặt nạ phòng hộ ra, kết quả ekip lại không làm gì.

Nhân viên chương trình dẫn họ đến nơi thì lập tức ném người lại, đóng cửa sắt phía sau "Rầm rầm rầm" rồi dùng dây xích khóa thật kỹ.

Dây xích cồng kềnh ma sát với cánh cửa đã rỉ sét phát ra âm thanh chói tai.

Trái tim trong lồng ngực Nhậm Khâm Minh dường như bị bàn tay nào đó siết chặt, toàn thân chỗ nào cũng thấy khó chịu.

Trong bệnh viện ngoài bọn họ ra không có camera man nào ở lại, phòng phát sóng trực tiếp cũng bị chia thành bốn ô nhỏ, màn hình một mảnh tăm tối.

Vì vậy cửa ải đầu tiên họ cần vượt qua, chính là trong tình huống không nhìn thấy gì, mò mẫm lần sờ hỗ trợ xé băng dính trên mặt nạ phòng hộ của đối phương xuống.

May mà lúc dán băng dính nhân viên chương trình làm không quá tuyệt tình, góc phía trên bên trái của dải băng dính có một chỗ hở ra, tiện để làm chỗ "Ra tay".

Tạ Lĩnh Hy là người đầu tiên được dắt tới nơi, đương nhiên cũng là người đầu tiên tự xé băng dính của mình xuống.

Tiếp theo lần lượt là Tần Tư Gia, Trịnh Thanh, Nhậm Khâm Minh, Nguyễn Tụng... Lúc mọi người nhìn rõ cảnh tượng trước mắt mình thì đều kinh ngạc thốt lên.

Cùng lúc đó, các máy quay ekip chương trình lắp đặt tại bệnh viện bỏ hoang này cũng được đồng thời được kích hoạt.

Theo hành động của các thành viên, khán giả thông qua các màn hình nhỏ, dùng góc nhìn của thượng đế để xem toàn cảnh, có thể thấy rõ ràng xung quanh mỗi điểm xuất phát có cái gì.

Bên phía bốn người Tần Tư Gia, Trịnh Thanh, Khương Kỳ Kỳ, Lương Nghệ thì vẫn còn ổn, chỉ có hai hành lang dài dẫn đến đại sảnh hoặc dãy phòng bệnh nào đó.

Tạ Lĩnh Hy thì lại đứng ở chỗ cửa sau của bệnh viện, trước mặt ngoài trừ mấy băng ghế dài cũ nát ra thì bên trái bên phải đều là cầu thang dẫn lên trên tầng, bên trên tối đen thùi lùi không chút ánh sáng, thoạt nhìn vô cùng âm u.

Nhưng nếu nói đề độ kích thích, thì vẫn là bên Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh kích thích nhất.

Hai người xé băng dính xuống, khu bình luận công khai vừa nhìn thấy toàn cảnh trước mặt họ thì màn hình lập tức tràn ngập mấy chữ "Cái đậu má".

Gần như vừa "Thấy lại được ánh sáng" xong, trong nháy mắt Nhậm Khâm Minh đã hít vào một hơi đầy thảng thốt, lôi Nguyễn Tụng nhanh chóng lùi lại, "Ầm" một tiếng dán chặt lưng vào cánh cửa sắt mới bị nhân viên chương trình khóa lại ban nãy.

Sau đó mây đen bên ngoài cửa sổ kéo đến, ống kính lại một lần nữa tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.

Có người chậm chân, vào phòng phát trực tiếp muộn, không kịp nhìn rõ khung cảnh bên phía hai người họ là thế nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm khu bình luận đầy hiếu kỳ.

Phải mãi vài giây sau, khi mây đen bên ngoài cửa sổ bị gió thổi tan, trong phòng mới một lần nữa sáng lên.

Hóa ra điểm xuất phát của Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh không có cái gì quá đáng sợ cả, chỉ là một căn phòng, hai bên tường xếp đầy giường bệnh.

Giường là kiểu cũ ngày xưa, khung sắt kèm ván giường được làm bằng gỗ, lớp sơn trắng ở khung giường đã bị rỉ sét ăn mòn, bong tróc loang lổ, giữa mỗi giường còn được ngăn cách với nhau bằng những tấm màn che chống muỗi treo cao.

Mưa gió từ cửa sổ thủy tinh đã vỡ nát lùa vào phòng khiến bức tường bên cạnh ướt nhẹp, vôi vữa cũ ngấm nước bở bục, màn che bị gió thổi không ngừng đong đưa, khiến người ta không thể nhìn rõ khung cảnh trước mắt.

Cộng thêm những tia chớp thỉnh thoảng lại lóe lên bên ngoài, trong phòng lúc sáng lúc tối, giống như có hiện tượng siêu nhiên nào đang diễn ra, cứ cảm giác như có cái gì đó từ đằng sau tầng tầng lớp lớp rèm trắng này đang trực xông ra.

Nhậm Khâm Minh dùng thực lực bản thân diễn giải cho mọi người thấy cái gọi là không dám thở mạnh trông thế nào.

Bản thân thấy sợ thì thôi đi, còn muốn ôm chặt Nguyễn Tụng trong lòng, chỉ sợ anh hấp tấp đi vào đó.

Mà Nguyễn Tụng rõ ràng là cũng bị cảnh tượng trước mắt này làm cho giật mình, có chút sợ hãi, hai người áp ngực dựa lưng, dán chặt vào cửa sắt phía sau không nhúc nhích.

Khán giả đều gõ "Đây không phải là ảnh tĩnh" lên màn hình công khai.

Im lặng ước chừng khoảng năm giây, Nguyễn Tụng vất vả lắm mới bình ổn lại tâm trạng, đang chuẩn bị lên tiếng thì cửa sắt sau lưng hai người lại đột nhiên rung lắc.

Nhậm Khâm Minh vừa nghe thấy tiếng xích sắt va vào nhau leng keng thì cảm giác được trên lưng mình có thứ gì đó chạm vào, hắn y như bị điện giật, lập tức hô lên một tiếng nhỏ, ôm Nguyễn Tụng né ra chỗ khác.

Tốc độ cực nhanh, Nguyễn Tụng còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì, tầm nhìn đã quay ngoắt 180⁰.

Nhân viên chương trình mặc trang phục phòng hộ đứng ngoài cửa sắt, nhìn hai người dùng vận tốc ánh sáng, đang từ đầu giường bệnh phía bên này dịch xuống phía cuối giường để nhìn y thì cũng hơi bị giật mình.

Ngốc ra một lúc mới lên tiếng: "À thì, trên đường về tôi đột nhiên nhớ ra mình quên không nhắc hai người... Nếu hai người dừng ở khu vực nào đó quá năm phút đồng hồ thì loa thông báo sẽ tự động phát âm thanh và giới thiệu bối cảnh cho hai người..."

[???]

[Ha ha ha ha, nhân viên chương trình: Tôi không định dọa hai người đâu nhưng hai người phản ứng lớn như vậy lại dọa tôi giật hết cả mình, doge.jpg]

Nhậm Khâm Minh vẫn còn đang hoảng sợ, sợ thân thể của mình "Lộ" ra quá nhiều, những vẫn không quên liều mạng che chở Nguyễn Tụng vào trong ngực, cổ họng khàn khàn, cố mấy lần mới nói được thành câu: "... Được rồi, bọn tôi đã biết, cám ơn cậu."

[? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Ekip chương trình: Bọn tôi muốn gây chuyện. Chó cỏ: Được được, đã biết, cảm ơn.]

[Cảm giác Chó cỏ sợ đến choáng váng luôn rồi, giờ đâu phải lúc để nói cảm ơn chứ, cười ẻ.]

Nhân viên chương trình thấy bọn họ như vậy, bèn nói thêm: "Thời gian bắt đầu tính từ lúc hai người được đưa tới đây, thời gian trên máy bấm giờ được cấp cho hai người, tổng cộng chỉ có nửa tiếng thôi, nên thanh thủ đi tìm chìa khóa đi, nói không chừng hai người có thể tìm được ngay ở phòng đầu tiên."

Vậy thời gian phía sau hai người họ có thể tự do sử dụng, không cần lo lắng sợ hãi nghĩ ngợi xem phải tìm ở chỗ đáng sợ nào.

Hai người mặc trang phục phòng hộ giống hệt nhau đang co cụm ở góc phòng ngoan ngoãn gật đầu.

"..."

Nhân viên chương trình đột nhiên cảm thấy có chút cảm thông, trước khi rời đi còn tốt bụng nhắc nhở hai người họ: "Đã qua ba phút rồi, còn hai phút thôi đó!"

Hai người lại gật đầu.

Miệng thì nói được rồi đã biết, nhưng lòng bàn chân lại như bị đổ keo 502, vững vàng dính chặt trên mặt đất nhìn căn phòng phủ đầy vải rèm trắng, tung bay phấp phới, không dám nhúc nhích.

...

Tình huống phía hai nhóm khác là Tần Tư Gia và Khương Kỳ Kỳ cũng không khá hơn bọn họ là bao.

Mới đầu hai đội cũng chỉ nắm tay đi về phía trước, xuyên qua hành lang, tầm nhìn trước mặt đột nhiên mở rộng.

Trong sự im lặng tột độ, Khương Kỳ Kỳ bất ngờ vấp phải thứ gì đó dưới chân, tiếng vọng vang khắp nơi, cô giật mình đến mức thiếu điều đu luôn lên người Lương Nghệ, đại sảnh trước mắt vậy mà đặt đầy cáng cứu thương.

Ban đầu hai người nhón chân, cẩn thận từng li từng tí muốn đi lách qua những cái cáng này thì còn chưa thấy có vấn đề gì, nhưng kể từ khi bọn họ đứng trong hành lang, thời gian đã lặng lẽ trôi đến phút thứ năm.

Hai người hoàn toàn không nghĩ cái "Loa phát thanh" được nhắc đến lại được gắn ngay trong đồ phòng hộ của mình! Ở khoảng cách gần ngay bên tai, đột nhiên vang lên hiệu ứng âm thanh 3D của cõi âm!

Tiếp theo đó là giọng nói tang thương của một ông lão, nghe xa xôi mơ hồ, phối hợp với bầu không khí hiện tại, trong trang phục phòng hộ kín mít, giới thiệu với họ: "Nơi này trước đây vốn là nơi cấp phát thuốc, nhưng vì những người mắc bệnh đậu mùa tử vong quá nhanh, thi thể không còn chỗ để, chỉ có thể dùng cáng nâng tới đây, chờ tập trung xử lý. Thi thể chất chống như núi, hiện giờ mỗi một tấc các người đặt chân đều..."

Khương Kỳ Kỳ hét váng lên "A a a a a a a a a!!!", muốn bịt tai không nghe nữa cũng không được, chỉ có thể hoảng sợ, lung tung giậm châm giữa đống cáng cứu thương.

Lương Nghệ suýt chút nữa bởi vì động tác đột ngột của cô mà không đỡ được người.

Âm thanh đặc hiệu này còn được đồng bộ gửi thẳng đến phòng phát trực tiếp, khu bình luận đều đang mắng Diêm Tùng Tùng là đồ xảo trá!

[Ha ha ha ha ha, cái lùm mé, tôi còn đang bảo sao tự nhiên ổng lại tốt bụng dữ vậy, cấp cho hẳn trang phục phòng hộ! Hóa ra còn có chiêu này ở sau!!]

Ở một bệnh viện bỏ hoang vắng vẻ như vậy, so với việc lắp loa phát thanh cạnh camera, đương nhiên trải nghiệm "Đắm chìm vào hoàn cảnh" khi nghe ở khoảng cách gần trong đồ phòng hộ sẽ càng tốt hơn!

Về phần Trịnh Thanh và Tần Tư Gia.

Hai người cũng giống Nguyễn Tụng trước khi được nhân viên quay lại nhắc, đang tập trung tinh thần nhìn đường, không bị quang cảnh của bệnh viện dọa sợ, nhưng lại bị tiếng hét của Khương Kỳ Kỳ từ đăng xa truyền đến làm cho hốt hoảng.

Cả hai đồng hoạt quay đầu về phía âm thanh truyền đến, lúc ẩn lúc hiện nghe như có tiếng người gọi ngay bên cạnh, tiếp đó lại như có tiếng gió thổi, tiếng gào khóc mơ hồ nghe không thật.

...

Nếu nói ai là người bình tĩnh nhất trong bốn đội, thì chắc chắn là Tạ Lĩnh Hy.

Y một mình một nhóm không chỉ không hoảng sợ, còn chẳng có chút do dự nào cầm đèn pin lên, trực tiếp nhắc chân đi về phía cầu thang tối đen.

Cầu thang được lát bằng đá hoa cương, không cần lo lắng vì thời gian dài không sử dụng, tu sửa mà bị sập.

Tạ Lĩnh Hy đi thẳng lên trên, một đường không dừng bước, đế giày ma sát với với nền gạch thành những âm thanh sàn sạt, lúc đi qua cửa sổ cũng không dừng lại một giây nào, tiến thẳng lên tầng hai, chữ viết trên bảng hướng dẫn đã phai mờ từ lâu, không còn nhìn rõ nữa.

Hai bên hành lang sâu hút như vực sâu không đáy.

Nhưng y chỉ nhìn quanh một chút, thậm chí không đắn đo lựa chọn, tùy tiện chọn một lối rẽ, nhàn nhã tự tại đi vào trong bóng tối.

Khu bình luận xem những nhóm khác đều bị dọa sợ không ngừng "Đậu má".

Chỉ có Tạ Lĩnh Hy là liều lĩnh bước tới, bản thân y không lo, khu bình luận đã lo hộ mà "Đậu má" không ngừng.

...

Bên trong phòng bệnh.

Nguyễn Tụng, Nhậm Khâm Minh nhớ rõ lời dạy "Năm phút", ỷ vào bản thân đang mặc đồ phòng hộ, không sợ dính tro bui hay mạng nhện, vẫn cứ đứng trong góc phòng cầm điện thoại kiểm tra thời gian cho đến tận phút thứ tư.

Ai cũng không thế chấp nhận chuyện dùng tay vén màn trắng, lục lọi tìm kiếm bên trong vỏ gối ga giường.

Vì vậy Nguyễn Tụng nhìn chằm chằm khung gỗ cửa sổ đã bị mối mọt ăn mòn gần hết ở đối diện, bình tĩnh đề nghị: "Chúng ta phá cửa sổ đi."

[?????]

Diêm Tùng Hàng cũng các nhân viên khác trong ekip đang xem camera theo nói cũng: "???"

Hoàn toàn không thể hiểu nổi ý tưởng này có thể giải quyết vấn đề gì, không "Chơi" được gì định phá nhà luôn hay sao?

Nhậm Khâm Minh thậm chí không cần Nguyễn Tụng giải thích, đã ôm chặt lấy người, hùa theo, còn hẹn trước: "Phá hai bên dài nhất."

Nguyễn Tụng hoàn toàn không phản đối: "Phá hết toàn bộ là được."

Nửa phút sau, tất cả mọi người đều bị thao tác tàn khốc như bẻ cành khô của hai người này làm cho chết lặng.

Bởi vì bọn họ không chỉ phá cửa sổ, mà gần như còn phá nát cả căn phòng luôn.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tụng dùng chiêu: Husky biến thân thuật!