Ngay lúc Diêm Tùng Hàng thông báo qua loa, bốn người ngoài cửa lập tức đập tay hoan hô
Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh đều thở phào một hơi.
Ai mà ngờ được, có một ngày bọn họ có thể vì một trò chơi đơn thuần mà căng thẳng lo lắng đến vậy chứ.
Chỉ tính riêng mặt này, Diêm Tùng hàng và toàn bộ tổ đạo diễn của y vẫn rất có bản lĩnh.
Thế cuộc trên sân biến hóa quá nhanh, tất cả mọi người có mặt chỉ mình Tạ Lĩnh Hy là vẫn mơ màng, ngồi quỳ trên mặt đất hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhậm Khâm Minh từ dưới sàn nhảy lên ngay trước mũi y, hoàn toàn không thấy chút bóng dáng nào của sự đau ốm què quặt trước đó, nói một câu khiến y bừng tỉnh: "Nhiệm vụ chỉ nói tìm ra chìa khóa thật, chứ không nhắc gì đến việc phải có nó trong tay."
Tạ Lĩnh Hy: "?????"
"Thầy giáo tiểu học của cậu không dạy cậu phải đọc kỹ đề trước khi làm bài à?" Nhậm Khâm Minh hiếm thấy bày ra dáng vẻ người thắng cuộc, phủi phủi ống tay áo, lúc đi ngang qua Tạ Lĩnh Hy hoàn toàn không muốn rộng lượng đưa tay kéo y một cái, thậm chí còn đặc biệt vòng qua, phi thẳng về phía Nguyễn Tụng.
Tạ Lĩnh Hy trêu chọc người khác vô số lần, rốt cuộc lần đầu bị vả mặt: "..."
[Ha ha ha ha ha ha, pha phản công/ cười nhạo đến từ nhà Chó cỏ.]
[Có bà xã ở bên, Chó cỏ làm gì cũng thuận, eo cũng thẳng, bước chân uy vũ như có gió, doge.jpg]
Sau đó Tạ Lĩnh Hy quay đầu nhìn Diêm Tùng Hàng đứng ngoài cửa.
Y cứ nghĩ mình và ekip chương trình là một đội, xưa này chưa từng nghe nói còn có loại giải pháp như vậy.
Kết quả Diêm Tùng Hàng vừa trông thấy y đang nhìn thì lập tức quay đầu đi, tay đút túi quần, miệng huýt sáo nhìn trời nhìn đất nhìn mây.
Khán giả nhìn hai người như vậy thì cười lăn lê bò toài.
[Anh Hy: Xong chuyện rồi sao chó này lại nhấc quần không nhận người quen? Tức giận mặt đỏ bừng.jpg]
[Đạo diễn Diêm: Cái gì? Cậu vừa nói gì cơ? Tối nay gió to quá, tôi chả nghe thấy gì. Ngạc nhiên.jpg]
[Anh Hy vẫn quá là lương thiện rồi, đây đúng là vì hiệu quả chương trình mà bị đem bán cho không còn cái nịt nào, ha ha ha ha ha.]
[Ekip chương trình lần này cũng coi như đã tự giải cứu thành công rồi, cuối cùng cũng lấy lại được vị thế của mình sau chuyện sinh hoạt phí không làm khó được các thành viên, vẫn có khả năng lừa người lắm, doge.jpg]
Chuyện tiếp theo chờ đợi Tạ Lĩnh Hy sau khi ra ngoài, chính là bị bốn người ngoài cửa "Chặn đánh".
Trịnh Thanh: "Tiểu Tạ này, lúc lên tầng hai thấy chai nước của cậu hết sạch, người chủ động đưa chai nước quý giá của mình cho cậu là tôi có đúng không?"
Tần Tư Gia: "Lúc cậu nói nếu bọn này sợ, cậu có thể tìm trên tầng hai một mình, người kiên quyết muốn đi cùng cậu là chị có đúng không?"
Lương Nghệ: "Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc khung sắt bị cậu vô tình va vào, sắp đổ xuống người, người đầu tiên phát hiện kéo cậu đỡ lấy cái giá là tôi đúng không?"
Mọi người có thù báo thù, có oán báo oán.
Khiến Tạ Lĩnh Hy đứng trong bệnh viện một lúc lâu vẫn không dám lấy chìa khóa trong túi ra để mở cửa, mà chuyện này lại không hề ảnh hưởng đến Khương Kỳ Kỳ.
Cách qua cánh cổng bằng sắt, Khương Kỳ Kỳ hung dữ đứng chống nạnh, nói một câu khiến người ta nghe mà xấu hổ: "Người đầu tiên phát hiện ra kẻ mắt của anh bị lem, lén nói cho anh để anh lau sạch là em đúng không? Đây là cách anh báo đáp bọn em đó hả!?"
Tạ Lĩnh Hy: "......"
[??? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Anh Hy: Cảm ơn, tôi thực sự vô cùng cảm kích, hai tay chắp trước ngực.jpg]
[Câu cuối cùng này của Kỳ Kỳ cứ phải gọi là hiện trường đội quần công khai cỡ lớn của ảnh đế, ha ha ha.]
Mấy người vẫn đứng ở cửa hăng say đánh trận.
Nguyễn Tụng nhớ ra hai nhân viên bị họ nhốt trong nhà vệ sinh, bèn nhắc Diêm Tùng Hàng một câu.
Diêm Tùng Hàng đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi nhiệm vụ nhà ma kết thúc hoàn mỹ, hiển nhiên đã quên béng mất chuyện này, giờ mới vội vội vàng vàng móc bộ đàm ra kêu nhân viên phụ trách bên trong bệnh viện đi khắc phục hậu quả.
Dù sao ngoài cửa nhà vệ sinh vẫn còn đang đặt thiết bị gây nhiễu tín hiệu, bọn họ có muốn gửi tin cầu cứu cũng không làm được.
Chờ sau khi bảy người lên xe chuẩn bị quay về, Diêm Tùng Hàng mới giải thích thẳng thắn.
Nói là do sợ chương trình phát sóng trực tiếp của họ bị cắt bỏ, nên cả tối hôm qua, ekip hầu như không ngủ không nghỉ mở họp, tiếp theo lại chạy khắp nơi để nghiên cứu địa hình, tìm địa điểm thích hợp để bố trí nhiệm vụ.
Đến tầm hai, ba giờ đêm họ mới tìm được bệnh viện bỏ hoang này.
Một loạt đạo cụ bên trong như giường bệnh, cáng cứu thương, v.v... là nửa mua nửa miễn phí.
Đồ có thể mua được thì trực tiếp điều trực thăng chở thẳng lên đây, nhưng phần lớn vẫn là vật dụng dự phòng năm xưa của bệnh viện mà bọn họ phát hiện được trong kho chứa đồ.
Ekip chương trình huy động toàn bộ nhân viên, suốt đêm di chuyển thiết bị trong kho chứa đồ ra ngoài để bố trí hiện trường, cho nên bọn họ mới có thể thấy được khung cảnh bệnh viện được tái hiện chân thực như vậy.
"Thành thật mà nói, nếu không tìm được nhà kho của bệnh viện, nói không chừng anh sẽ ném mấy cô mấy cậu vào trong đó chơi xé bảng tên thật đấy." Lúc Diêm Tùng Hàng nói câu này, trên mặt còn nở nụ cười như thể đây là việc gì đó hết sức đơn giản, nhưng quầng mắt thâm đen của y không lừa được người khác.
Bầu không khí trong xe nhất thời trở nên nặng nề hơn, các thành viên đều có chút đau lòng.
Lương Nghệ tháo kính mắt xuống lau mắt kính, chủ động nói: "Thực ra chơi xé bảng tên cũng không tồi. Có thể để Tụng là vua, tôi, Nhậm Khâm Minh và anh Trịnh là đội làm phản, Kỳ Kỳ, Tư Gia và Tiểu Tạ là trung thần, cũng rất hay."
Khương Kỳ Kỳ: "Ơ, sao lại sắp đội như thế ạ?"
Đây không phải là muốn phá vỡ tình hữu nghị giữa các thành viên sao?
Lương Nghệ chỉ đang thuận miệng đùa giỡn: "Bóc tách ra, trong manh mối gợi ý ekip chương trình cung cấp, có thể viết một câu như là "Không nên tin người bên gối", làm như vậy cũng có thể tạo được xung đột."
Nhưng tập thể tổ đạo diễn lại bị chọc trúng tim đen: "......"
May mà không chơi xe bảng tên! Lẽ nào đây là Nguyễn Tụng âm thầm ở sau lưng họ mở lớp huấn luyện cho các thành viên à?
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
...
Không biết có phải do mới tạnh mưa hay không.
Bầu trời đêm ngoài cửa sổ xe bảo mẫu như được gột rửa, trong trẻo đến lạ thường, trăng sao sáng vằng vặc.
Gió lùa qua cửa sổ mang theo mùi bùn đất tươi mới, thung lũng kỳ ảo, cành lá sum xuê như rực rỡ hẳn lên, mang theo hơi thở thiên nhiên mà người thành phố hiếm khi thấy được.
Hôm qua mấy người vừa phải lao lực về thể xác, hôm nay lại phải lao lực về tinh thần một hồi, cả đám ngồi nghiêng ngả trong xe, ai nấy đều có chút ủ rũ.
Mãi đến khi Tạ Lĩnh Hy đang đeo tai nghe không biết nghe gì đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói: "Đây hình như không phải đường quay về nhà gỗ."
[?]
Sáu người trong xe lập tức ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn Diêm Tùng Hàng: "Đã hơn 9 giờ tối rồi, đừng nói anh lại muốn dằn vặt chúng tôi nữa đấy nhé??"
Thật sự là lúc bọn họ ra khỏi nhà trời mưa quá to.
Trời tối xầm tối xì, làm gì có ai để ý xem đường xá bên ngoài trông ngang dọc thế nào, nhưng dựa vào những gì mà họ biết về Diêm Tùng Hàng cũng đủ để khiến họ mù quáng tin lời Tạ Lĩnh Hy ngay rồi.
Diêm Tùng Hàng gãi đầu gãi tai phủ nhận: "Xem mọi người nói gì kìa, bọn anh đâu có cầm thú đến vậy. Từ khi chương trình "19 ngày bên nhau" lên sóng mùa đầu tiên đến giờ, bọn anh chưa từng chơi xa luân chiến*, bắt các thành viên phải làm việc quá 12 giờ đồng hồ một ngày nào, lúc nào cũng đảm bảo kết hợp lao động vào nghỉ ngơi một cách hợp lý nhất. Cho dù hôm qua yêu cầu mọi người vào thôn làm việc thì cũng chỉ bận chưa hết một buổi chiều, buổi tối lại đưa mọi người đi xem phim, đây đều được phát trực tiếp, khán giả ai cũng có thể làm chứng cho bọn anh! Chuyện này không nói linh tinh được đâu."
* Trong Binh thư của Tôn Tử, "xa luân chiến" là phương pháp sử dụng 2 cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.
Hồi đó khi còn là thực tập sinh, thì y đã rất là không ưa kiểu chế độ ghi hình liên tục của các chương trình giải trí rồi.
Kể cả sau này, lý do khiến y muốn làm riêng một chương trình của mình cũng là vì các dự án chương trình giải trí sẵn có mà y tham gia đều đi theo công thức truyền thống, cũng không có ai thử làm phát sóng trực tiếp.
Tần Tư Gia: "Vậy bây giờ anh không đưa bọn tôi về là lại định dẫn bọn tôi đến chỗ nào, cũng không thể để bọn tôi tối nay không được tắm rửa chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Khương Kỳ Kỳ và Trịnh Thanh lập tức phụ họa theo, hiển nhiên là vẫn canh cánh trong lòng việc tối qua không được tắm rửa, phải cứ thế trèo lên giường ngủ.
Diêm Tùng Hàng bị cả xe người nhìn chằm chằm như vậy, chưa đến vài giây đã phải buông tay đầu hàng: "Rồi rồi anh nói, anh còn đang định cho các cô các cậu một niềm vui bất ngờ nữa, nào ngờ các cô các cậu lại không tin tưởng anh như thế, giờ chúng ta đang trên đường đến suối nước nóng."
Tất cả mọi người đều không dám tin vào tai mình: ".... Hả?"
"Suối nước nóng! Anh nói bây giờ anh đang đưa mấy cô cậu đi tắm suối nước nóng! Không phải lo tối về muộn không có nước nóng để tắm rửa nữa!" Diêm Tùng Hàng nói xong thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phồng phá phụng phịu y như trẻ con đang giận dỗi.
Thoạt nhìn như bị sự nghi ngờ của mọi người làm cho tổn thương sâu sắc, mình có lòng tốt lại bị nghĩ thành lòng lang dạ thú.
Mà trên khu bình luận cũng tràn đầy những dấu chấm hỏi.
Trong xe, nghe Diêm Tùng Hàng thông báo đích đến xong, mọi người kinh ngạc mà im lặng mất mấy giây, sau đó mới vung tay hoan hô, tập thể cùng nhau sống lại.
Khương Kỳ Kỳ dẫn đầu nở một nụ cười ngọt ngào, nhoài đến trước mắt tổng đạo diễn nhà mình dỗ dành.
Diêm Tùng Hàng bĩu môi, quay hẳn đầu đi, không thèm nhìn: "Hứ!"
Khán giả cười phớ lớ đánh "Ha ha ha" đầy khu bình luận công khai, trêu chọc nói, Diêm Tùng Hàng lần này dỗi thật rồi.
...
Vốn đi suối nước nóng hợp nhất là phải đi vào mùa đông.
Nhưng chờ trông thấy suối nước nóng thực sự, cả khách mời lẫn khán giả đang theo dõi live đều không nhịn được mà cảm thán "Oa".
Trong núi này vậy mà lại có một khách sạn suối nước nóng cỡ lớn, cổng vòm trang nhã, dưới cầu nhỏ nước chảy róc rách, trang trí hoàn toàn bằng gỗ theo kiểu Trung Quốc truyền thống, mọi người bước qua cổng đi vào trong, lối đi hai bên được chạm trổ tinh xảo, tựa như một lâm viên xinh đẹp.
Tập thể thành viên và khách mời vừa mới ra khỏi bệnh viện bỏ hoang, mặc mũi xám xịt không còn chút phong thái người nổi tiếng nào.
[Cái lùm mé, Mị là người giả à, sao Mị không biết ở gần nhà mình còn có một nơi tốt như thế này chứ???]
[Giơ tay, câu này tui biết trả lời nè, nếu thím lầu trên học đại học hay xin việc làm ở thành phố khác hai năm rồi chưa về thì không biết cũng đúng thôi, khu suối nước nóng này mới được xây dựng chưa đến 1 năm, còn chưa chính thức mở cửa nữa, chắc là họ đặc biệt tìm ekip chương trình, muốn mời các thành viên và khách mời đến trải nghiệm, nhân cơ hội quảng bá một phen.]
[Oa, này không tệ đâu, nếu bên này có nhiều người lui tới, chẳng phải có thể thúc đầy kinh tế vùng núi phát triển sao? Nhân tiện sửa đường xây cầu gì đó, tranh thủ quy hoạch, biến khu vực này thành một điểm thu hút khách du lịch, tạo thêm thu nhập cho người dân!]
[Những lúc như thế này thực sự không thể không một lần nữa cảm thấy biết ơn sâu sắc trước tấm lòng của đạo diễn Diêm nhà mình, quả thực là xây dựng nội dung chương trình quá có tâm. Ôm quyền.jpg]
Lần này không cần ekip chương trình đặc biệt dặn dò, mọi người đã tự chủ động bật chế độ nhà quê lên tỉnh.
Giám đốc khách sạn suối nước nóng đích thân đi ra đón tiếp bọn họ, nói áo bơi đã được chuẩn bị đầy đủ, tất cả đều được treo ở trong phòng thay đồ, để mọi người tự chọn lựa kiểu dáng mình thích.
Khương Kỳ Kỳ nghe thế vốn cũng không kỳ vọng gì lắm, nghĩ chắc khách sạn chỉ chuẩn bị mấy loại trông nghiêm túc quy củ thôi, nào ngờ sau khi theo giám đốc khách sạn đi vào phòng thay đồ, mới phát hiện áo bơi họ chuẩn bị toàn là những kiểu dáng mới, đang mốt nhất bây giờ!
Từ kiểu kín đáo đến sexy gợi cảm, loại nào cũng có, Khương Kỳ Kỳ xem mà mở cờ trong bụng, lập tức khoác tay Tần Tư Gia, xem xét tư vấn kiểu dáng cho nhau.
So ra thì đồ bơi nam đơn giản hơn rất nhiều.
Cơ bản chỉ có độc một chiếc quần, chỉ khác nhau là kiểu quần boxer ngắn hay boxer dài, ống rộng hay ống bó mà thôi.
Từ lúc camera man di chuyển vào trong phòng thay đồ, khu bình luận đã bắt đầu phấn khích chảy máu mũi, đây chính là phân đoạn mà khán giả thích xem nhất chứ đâu.
[Xin hỏi, cảnh tiếp theo là thứ mà tui có thể xem miễn phí được ư? Tui sắp được nhìn thấy body quyến rũ của các anh đẹp chị đẹp rồi ư!!! Quả nhiên đạo diễn Diêm mới là người thân thiệt sự của chúng ta, là người hiểu chúng ta nhất, thẹn thùng.jpg x3]
[Body của Chó cỏ, anh Hy, còn có anh Trịnh đều đã từng được nhìn thấy rồi, sau này chắc cũng sẽ có cơ hội trông thấy nữa, nhưng mà yêm thực sự rất thèm được ngắm body của thầy Nguyễn và Lương Nghệ!! Háo sắc.jpg]
Dù sao trong tất cả thì chỉ có thân phận của hai họ đã được định sẵn là không thể cùng mọi người "Thẳng thắn gặp gỡ".
Trong số đồ bơi nam treo trên tường, ngoài quần bơi ra thì cũng có một hai bộ đồ bơi toàn thân, kiểu kín đến tận cổ, không lộ ra tí gì. Nhưng thực sự mấy bộ đó quá xấu, lòng tự trọng của Nguyễn Tụng hoàn toàn không cho phép anh mặc một thứ xấu xí như thế xuất hiện trước ống kính.
Vì thế anh đành phải nói một câu phá hỏng bầu không khí: "Mọi người cứ ngâm suối nước nóng đi, tôi có thể không xuống nước được không?"
"???"
Mọi người đang chọn đồ trong phòng, kể cả Nhậm Khâm Minh đều quay lại nhìn Nguyễn Tụng, không hiểu sao anh lại nói thế.
Sau đó Nguyễn Tụng lập tức nổi giận, giơ chân đạp Nhậm Khâm minh một cái, người khác nhìn thì cũng thôi đi...: "Cậu nhìn cái gì mà nhìn, tại sao tôi không thể xuống ngâm suối nước nóng trong lòng cậu không biết à?"
"...?"
Mọi người vẫn chưa hiểu là tại sao.
Mãi đến khi Nhậm Khâm Minh đột nhiên đờ ra, đột nhiên tỉnh ngộ, nhanh miệng hỏi một câu: "Ba ngày rồi mà dấu vẫn chưa tan hết sao?"
Nguyễn Tụng: "...Sao cậu không nói quá trình mình làm từ A đến Z như nào ra luôn đi."
[!!!!!]
[A a a a... Là cái dấu mà Mị đang nghĩ trong đầu có đúng không? Là nó đúng không!!!]