Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 68



Nhậm Khâm Minh bị cốc u một cục lớn trên đầu.

Nguyễn Tụng không quay đầu lại, nói với khu bình luận một câu: "Hôm nay mọi người không thấy cái mình muốn thấy thì cũng đừng có trách tôi, có trách thì trách người nào đó được voi đòi cả tiên, ăn mãi không đủ. Đừng để đến lúc phòng phát sóng trực tiếp bị chặn thì lại bảo là tại tôi."

Nhậm Khâm Minh, Diêm Tùng Hàng, các thành viên khác: "......"

[?]

["Ăn mãi không đủ"?]

[A a a a a a, thầy Nguyễn ới, Mị cũng ăn không đủ nè! Ngài nhìn Mị cái đi!!]

[Chị gái lầu trên, quần chị che hết mặt em rồi đấy, 23333.]

[Chênh lệch giữa người với người là đây, có người ăn không đủ chỉ có thể đứng nhìn, lại có người ăn không đủ nhưng lúc nào cũng có ăn, doge.jpg]

[Đạo diễn Diêm: Tôi thực sự không thể ngờ được, đường xấu vậy mà hai người họ cũng có thể lái xe.]

[Từ nay xin hãy gọi thầy Nguyễn và Chó cỏ là CP núi Akina, kể từ khi "19 ngày bên nhau" phát sóng cho tới giờ, tui không thể nhớ nổi là đã có bao nhiêu con xe cán qua mặt mình nữa rồi, vỗ tay.jpg x3]

[Gì dzợ, phát trực tiếp ép người phóng xe lên núi Akina gấp như vậy, mà vẫn còn có người đếm lượt xe cơ á? Dấu chấm hỏi.jpg]

[Chó cỏ: Cám ơn đã khen, nếu ăn tí đã thấy đủ thì thật có lỗi với danh xưng "Chó" mà mọi người đặt cho tôi.]

Trong phòng thay đồ được chia thành khu nam và khu nữ.

Ba cặp đôi là thành viên cố định của chương trình chỉ có Nhậm Khâm Minh và Nguyễn Tụng là không cần tách ra, có thể cùng nhau vào khu nam thay đồ bơi.

Điều này khiến Trịnh Thanh hâm mộ không thôi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Yêu đồng giới có cái này là tốt nhất này, làm cái gì cũng có thể cùng với nhau."

Dù sao muốn xuống ngâm suối nước nóng thì đều cần có thêm một công đoạn trước đó nữa là tắm rửa, hai người có thể cùng nhau tắm chẳng phải là càng vui vẻ hơn sao?

Tạ Lĩnh Hy cầm cái quần bơi tiện tay chọn ban nãy, nói giỡn với Trịnh Thanh: "Giờ anh gọi Tư Gia cùng lên trên tầng cũng được, tầng một này là khu thay đồ công cộng, nam nữ phải tách ra, nhưng trên tầng là khu vip, có phòng riêng cho khách đấy."

Trịnh Thanh mở tủ để đồ: "Bộ trông tôi ngu vậy hả? Bây giờ đi lên chẳng phải quá lãng phí sao?"

Vừa rồi bọn họ được phát chìa khóa tủ để đồ, mỗi người một chiếc, đeo ở cổ tay.

Lúc này camera man vác theo máy quay trực tiếp đi vào phòng để đồ cùng mọi người, quay lại toàn cảnh ở bên trong, đương nhiên tiếp theo họ không thể để khán giả theo dõi trực tiếp quá trình thay đồ của các thành viên được.

Màn hình trong phòng phát sóng xoay một cái, lập tức chuyển sang quay bài trí trong khách sạn suối nước nóng, còn đặc biệt tập trung vào bảng thông tin giới thiệu được kê ở trước quầy lễ tân, chỗ lối vào.

...

Trong khu thay đồ, Nguyễn Tụng nhìn tờ giấy Trịnh Thanh, Tạ Lĩnh Hy vừa ném vào trong thùng rác không khỏi thấy buồn cười: "Cái đoạn nhắc đến phòng vip riêng trên tầng hai ban nãy, là đạo diễn Diêm yêu cầu hai người PR à?"

Trịnh Thanh "Chậc" một tiếng, giơ tay kéo cổ áo cởi ra: "Không hiểu sao cứ mỗi lần làm mấy chuyện này là ổng lại tìm tôi nữa."

Hình như là bắt đầu từ lần đến nhà hàng dùng bữa lần trước.

Sau đó cứ hễ là chương trình nhận quảng cáo cho nhãn hàng nào thì y rằng đều tìm y, ban đầu Diêm Tùng Hàng còn thương lượng trước với y một câu, bây giờ thì chơi trò úp sọt bất ngờ luôn, đúng kiểu không trâu bắt chó đi cày.

Ví dụ như lần này, cái tờ "Phòng vip" kia chính là Diêm Tùng Hàng nhân lúc camera đang quay chỗ khác nhét sang cho y, cơ bản là yêu cầu y xem tình hình rồi đọc đúng lời thoại.

Không dấu vết nói cho khán giả đang xem live biết, nơi này cực kỳ thích hợp để các cặp đôi đến nghỉ dưỡng.

"Chắc do thiết lập tính cách của anh là kiểu người thật thà, lời nói ra độ tin tương đối cao, bên đầu tư đều thích chọn anh làm quảng cáo." Lương Nghệ cười cười, tháo kính mắt trên mặt xuống, cũng đứng ở trước tủ để đồ của mình cởi quần áo.

Sau đó Nguyễn Tụng và Tạ Lĩnh Hy không hẹn mà cùng "Oa" một tiếng.

Nguyễn Tụng nhìn dáng người của Lương Nghệ, khoanh tay đứng dựa vào tủ lắc đầu: "May mà tôi không cần cởi đồ, nếu không đứng giữa mấy người, trông tôi lại thảm quá."

Trịnh Thanh nghe vậy cũng tò mò quay đầu lại, vừa nhìn một cái thì choáng luôn: "Cái đệch, nhìn không ra nha Lương Nghệ! Cậu giấu sâu ghê đấy!"

Lương Nghệ bình thường trông hiền lành, ít nói, trên mặt lúc nào cũng đeo một cặp kính, không ngờ cởi đồ ra lại cũng rất ra gì và này nọ. Bắp tay, cơ ngực, cơ bụng đều không thua kém gì mấy ngôi sao bọn họ, chỉ là đường nét trông càng thanh thoát hơn một chút, rất săn chắc, đúng kiểu ưa thích của mấy cô gái nhỏ.

Thấy mọi người kinh ngạc như vậy, Lương Nghệ chỉ đeo lại kính mắt, mỉm cười: "Không phải ngày nào tôi cũng cùng mọi người tập thể hình sao, Kỳ Kỳ thích thế."

Tạ Lĩnh Hy nghe hiểu, lập tức chọc: "Chủ yếu là vì Kỳ Kỳ thích thế."

Mấy người trong phòng thay đồ tức khắc phụ họa theo: "Ồ ⸺⸺"

Thực ra con trai cũng khá để ý dáng người của mình, mức độ cũng không hề thua kém các chị em phụ nữ, một khi đã thay đồ chung thế này thì khó tránh khỏi có so sánh.

Bốn người trước mặt mỗi người một vẻ, Nguyễn Tụng đứng dựa tủ, quang mình chính đại ngắm nghía một vòng.

Trịnh Thanh không chỉ không để ý mà còn đắc ý gồng cơ, triển lãm cơ bắp mình luyện tập được, cười bảo Nguyễn Tụng làm trọng tài: "Sao nào, trong bốn người bọn tôi thì cậu thích ai nhất?"

Nguyễn Tụng bật cười: "Vấn đề này mà còn cần hỏi à?"

"Thầy Nguyễn, kính nhờ cậu đánh giá khách quan tí nào!" Trịnh Thanh nịnh nọt, rõ ràng là muốn nghe Nguyễn Tụng nói lời hay, "Cho một nhận xét nghiêm túc đi."

"Tôi thì nhận xét cái gì, một người trước nay không tập thể dục như tôi nào dám đánh giá mọi người chứ."

Nguyễn Tụng nói, duỗi ngón trỏ ra móc vào lương quần bò của Nhậm Khâm Minh, kéo người đi thẳng vào buồng tắm vòi hoa sen: "Con người của tôi khá là thực tế, thứ mình chưa tự thử qua thì sẽ không nói lung tung, hai người nhất định đều nghĩ chỉ cần Tư Gia với Kỳ Kỳ cảm thấy tốt là được rồi, còn tôi, tôi chỉ biết là Nhậm Khâm Minh tốt thôi."

"Uầy ⸺⸺⸺!!"

Đáp lại tiếng cảm thán trêu chọc của mọi người, hai người bước vào buồng tắm.

Có lẽ thực sự có một loại phép thuật nào đó.

Ống kính máy quay của chương trình còn chưa quay lại, xe đã bắt đầu lao như bay, ai tới làm khách mời cũng nhanh chóng nhập gia tùy tục.

Nói thật là ban nãy Nhậm Khâm Minh nghe Nguyễn Tụng nói anh không xuống nước, thực ra hắn đã nghĩ chuyện còn dấu là do anh tìm cớ vậy thôi.

Kết quả vừa đóng cửa buồng tắm lại, hắn giúp Nguyễn Tụng cởi quần áo trên người ra.

Được lắm, tuy nói qua ba ngày, dấu vết là tiêu hết gần phân nửa, nhưng không đọ lại được với số lượng nhiều, tiêu rồi vẫn còn không ít vết mờ rải rác trên người.

Nhất là ở xung quanh hai núm đậu đỏ xinh đẹp trên ngực anh.

Bình thường không để ý thì không thấy gì, giờ nhìn kỹ lại, ngay cả Nhậm Khâm Minh cũng thấy có chút xấu hổ đỏ mặt, không nhịn được đưa tay ra sờ: "Lần trước em có biến thái như vậy hả..."

Nguyễn Tụng bị hắn sờ như vậy thì ngứa ngáy, rụt về phía sau nói: "Đừng thiếu tự tin vào bản thân như vậy, không chỉ có mỗi lần trước đâu, mà là lần nào cũng thế hết, hiểu không?"

Nhậm Khâm Minh không hiểu: "Vậy sao trước kia em không thấy gì?"

Nguyễn Tụng lườm hắn một cái: "Còn nói trước đây? Hết lần này đến lần khác, còn chưa tiêu hết đã tạo dấu mới, cậu có thể thấy mới giỏi đấy."

Buồng tắm này không có cách âm.

Tạ Lĩnh Hy vốn đang yên ổn tắm rửa ở buồng bên cạnh của hai người, tự nhiên nghe thấy mấy lời tâm tình trên giường này, chỉ đành coi như mình là chó đen đủi, đang nằm ven đường còn bị người ta tới dẫm cho một cú, kết quả không biết từ lúc nào, hai người kia lại đột nhiên im lặng, không nói gì nữa.

Không có tiếng nói chuyện, không có tán tỉnh, chỉ có tiếng nước chảy từ vòi hoa sen rào rào không ngừng.

Tạ Lĩnh Hy lúc đó đang gội đầu đã cảm thấy có gì không đúng rồi, lập tức tăng tốc độ tắm rửa, nhanh nhanh cho xong.

Chỉ trong vòng có mấy phút, y đã là người nhanh nhất trong cả đám, thay xong quần bơi bước ra khỏi phòng thay đồ, xuất hiện trước ống kính.

Lương Nghệ theo sát là người xong thứ hai.

Trịnh Thanh ban đầu còn không hiểu sao bọn họ phải vội vàng như vậy, cứ như có ma đuổi sau lưng, khó lắm mới có cơ hội được cung cấp nước nóng không giới hạn, sao không tranh thủ hưởng thụ một tí.

Kết quả giọng nói khàn khàn của Nhậm Khâm Minh rất nhanh đã từ một đầu khác truyền đến, khá là khách sáo khéo léo nói: "Anh Trịnh, anh xong rồi thì đi ra trước đi, không cần chờ bọn tôi."

"!"

Đều là đàn ông con trai với nhau, Trịnh Thanh đương nhiên biết đằng sau chất giọng này là chuyện có ý gì!

Là người cuối cùng bị các đồng minh bỏ lại, y lập tức đỏ hết cả mặt, không nói gì đến chuyện hưởng thụ nữa mà biết ý cố gắng nhanh nhanh chóng chóng tắm cho xong rồi cũng phi ra khỏi phòng thay đồ.

Nhìn thấy ở bên ngoài, hai tên bỏ bạn bỏ bè đào ngũ trước là Lương Nghệ và Tạ Lĩnh Hy lúc này đã đang thảnh thơi ngâm trong suối nước nóng, y không nhịn được bèn thấp giọng nói một câu: "... Sao nãy hai người đi mà không gọi tôi!"

Tạ Lĩnh Hy: "Tôi nghĩ mình dẫn đầu đi ra trước là rõ ràng lắm rồi."

Tuy là y có sở thích đi chọc ghẹo người khác thật, nhưng y cũng không thích bị người khác nhét thức ăn cho chó vào miệng.

Lương Nghệ còn trực tiếp hơn, rút kinh nghiệm từ lần trước: "Không gọi đâu. Nếu tôi gõ cửa phòng anh bảo anh nhanh lên, khéo anh còn phải đứng lý luận với với tôi, hỏi tôi gấp như vậy làm gì."

Hơn nữa còn là kiểu hỏi liên tục như pháo rang cho đến khi nào nghe được đáp án mới thôi, không nói thẳng đáp án ra cho Trịnh Thanh thì y nhất định sẽ không chịu bỏ qua.

Trịnh Thanh lại đỏ bừng cả mặt.

...

Chờ trong phòng thay đồ không còn ai nữa, Nguyễn Tụng lập tức không thể kìm được, tiếng rên rỉ nhỏ vụn thoát ra khỏi họng, anh giơ tay đẩy người Nhậm Khâm Minh ra: "Cậu thôi được rồi đó, thật sự ăn mãi không đủ đấy à..."

Nhậm Khâm Minh nhấc bổng Nguyễn Tụng lên để anh ôm chặt eo mình, cây ngay không sợ chết đứng vùi mặt vào ngực anh: "Dù sao anh cũng không xuống nước mà, dấu nhiều một chút hay ít một chút cũng có khác gì nhau đâu."

Từ nãy, lúc Nguyễn Tụng bị hắn ép lên ván cửa đã không nói được gì.

Tạ Lĩnh Hy dường như là người đầu tiên phát hiện, từ phòng bên cạnh đi ra trước, Nhậm Khâm Minh hiếm thấy mà ở trong lòng cho y một cái like, xem như y còn có mắt nhìn.

Do tính chất nghề nghiệp của Nhậm Khâm Minh và thói quen của Nguyễn Tụng, cho nên anh bình thường rất ít khi cào đối phương, thành ra mỗi lần hai người làm xong chuyện ấy, hầu hết kết quả đều là người anh loang lổ như hoa gấm, người Nhậm Khâm Minh thì bóng loáng không một vết tích nào.

Mà hôm nay người này kích thích quá đà, Nguyễn Tụng không có chỗ nào bấu víu, chỉ có thể ôm chặt cổ hắn không buông tay, lúc bắn ra không để ý, sơ sảy thế nào mà cào cho hắn mấy vết móng tay trên cổ.

Bản thân Nhậm Khâm Minh cũng đang hưng phấn, căn bản không phát hiện ra.

Vì thế, lúc Khương Kỳ Kỳ và Tần Tư Gia còn đang chê bọn họ sao tắm còn lâu hơn cả con gái, thì Nguyễn Tụng đã thay một chiếc áo sơ mi rộng rãi mặc với quần đùi, vác thêm đôi môi hơi sưng đỏ đi ra, chậm rì rì xuất hiện trước ống kính máy quay.

Khuôn mặt đẹp đẽ, bờ môi mướt nước, đôi chân dài bên dưới quần đùi trắng trẻo cân đối.

Mọi người nhìn thấy anh đều choáng váng, khựng lại một giây.

Có trời mới biết Diêm Tùng Hàng và nhân viên quản lý núi Akina của phòng phát sóng trực tiếp lo lắng đến thế nào, chỉ sợ đám người này xem trò vui không sợ lớn chuyện, làm ra cái chuyện điên rồ nào.

Cũng may Nhậm Khâm Minh đi phía sau trông có vẻ khá là bình thường.

Ngoại trừ việc hai mắt hắn có hơi sáng hơn một tí, thì cũng không có gì khác lắm, trên mặt không hề có chút biểu cảm dư thừa nào.

Vì vậy trong lòng mọi người đều nghĩ: Chắc đôi bản trẻ chỉ nhân cơ hội hôn hít một tí, thơm thơm vài cái thôi, dù sao Nhậm Khâm Minh ở bệnh viện bị dọa ác như vậy, Nguyễn Tụng an ủi một xíu cũng không có gì quá đáng.

Mãi đến khi Nhậm Khâm Minh bất thình lình đi qua trước máy quay, để lộ tấm lưng rộng săn chắc của mình...

[Hay lắm, toẹt vời ông mặt giời, có câu nói thế nào nhỉ, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi?]

[Ấu siệt, tui không thể nhìn dấu trên người thầy Nguyễn, nhưng được nhìn thấy dấu vết thầy Nguyễn để lại trên người Chó cỏ cũng là tốt lắm rồi, thẹn thùng.jpg x3]

[Xời, núi Akina vốn không có đường, nhưng cứ phóng xe đi nhiều, đường sẽ tự nhiên xuất hiện thôi, doge.jpg]

[Tôi xem này không phải tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đâu, mà bây giờ khéo đạo diễn Diêm đã khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi ý, chỉ muốn thưởng cho các thành viên một buổi tắm suối nước nóng bình thường thôi mà sao khóc dữ vậy, ha ha ha.]

[Vỗ về an ủi đạo diễn Diêm, không sao không sao! Sẽ không có chuyện gì đâu! Chảy nước miếng.jpg]

Sau đó, lần này không cần chờ nhân viên quản lý núi phòng phát sóng đứng ra, khán giả đã vội vàng spam, giúp đối phương dọn dẹp khu bình luận.

[Nhân viên quản lý phòng phát sóng chương trình "19 ngày bên nhau" nhắc nhở, vui lòng không đưa các chủ đề liên quan đến chuyện riêng tư lên để thảo luận trên khu bình luận trôi!]

Nhân viên quản lý: "......"

Cám ơn mọi người nhiều ha.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tụng: Đường núi Akina kết thúc tại đây, chờ Cá mập viết "Phần 2" bổ sung con đường hoàn chỉnh cho mọi người sau nhé.