Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu

Chương 57: Giang Nghiễn Chu: “Em ấy chỉ bảo sờ tay.”



Cây cối cao lớn rậm rạp khiến nắng gắt xuyên qua chạc cây chỉ tạo nên những cái bóng loang lổ, trên mặt đất rải rác lá cây bị rơi xuống, con đường trước mặt trông như những tuyến đường không lời giải trong mê cung, chốc lại hướng đông, chốc lại hướng nam, sau đó lại kéo dài về hướng bắc.

Tần Diệc Đàm cẩn thận mà lùi dần về phía sau, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm con rắn.

Lục Dạng ngẩng đầu nhìn Lục Minh Tự, nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh, đừng chọc rắn.”

“Vậy được rồi.” Lục Minh Tự đang háo hức muốn thử thì bị dập tắt.

【 Lục Dạng nói Lục Minh Tự phải lịch sự, Lục Minh Tự lại cho rằng cô ấy bảo động vật ha ha ha ha ha. 】

【 Mạch não của Lục Minh Tự huyền diệu đến nỗi Lục Dạng nhiều lúc cũng không theo kịp, vậy câu hỏi đặt ra là, Lục Minh Tự không phải em trai thật hả? 】

Lục Dạng quét mắt nhìn con rắn đuôi chuông, rồi lại nhìn về phía Tần Diệc Đàm đang run bần bật, nói: “Anh cứ đứng dậy xong đi về đây, nó sẽ không làm hại anh đâu.”

Tần Diệc Đàm lập tức suy sụp, do dự hỏi: “Nó thật sự sẽ không cắn tôi hả?”

“Không đâu.”

Tần Diệc Đàm thấy biểu cảm thản nhiên của cô, sự tín nhiệm trong lòng lập tức nghiêng về phía cô, nhưng còn chưa hoàn toàn hoàn hồn, lại nghe thấy giọng nói của Lục Dạng:

“Dù sao thì hai người cũng thân mà, rắn sẽ không gây án với người quen đâu, anh có thể yên tâm 100%.”

Tần Diệc Đàm ngẩn người sợ hãi, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sau lưng rét run.

Lấy cái lý do này thì bảo cậu ta yên tâm làm sao được!

Ôn Tiên không kiên nhẫn mà nhìn về phía Tần Diệc Đàm, “Đưa đưa đẩy đẩy, mất thời gian vừa thôi, cậu chạy nhanh lên, rắn không ăn thịt cậu được đâu.”

Tần Diệc Đàm sợ hãi.

Rắn sẽ không ăn thịt cậu ta, nhưng nó sẽ cắn đó!

Lục Minh Tự không nhìn được nữa, chân dài bước nhanh về phía trước, không nói hai lời, duỗi tay túm chặt lấy cánh tay của Tần Diệc Đàm, cứng rắn nhấc cậu ta lên.

【 Trời ơi, hành động bá đạo này của Lục Minh Tự đẹp trai quá! Anh hùng cứu gấu chó! 】

【 Tần Diệc Đàm suýt nữa thì đặt m.ô.n.g xuống đất, chân mở lên trời, khóc oa oa mấy tiếng gọi mẹ ơi. 】

Lục Minh Tự nhìn con rắn trên hòn đá, âm thanh tấm tắc, cảm thán nói: “Không thể bắt rắn nên khó chịu quá đi, ha ha ha ha.”

Lục Dạng: “……”

Hắn cười hình như hơi vui quá rồi đấy.

Bảo sao không ai tìm hắn quay phim, kỹ thuật diễn hình như không phải chỉ hơi kém.

“Anh, nếu anh muốn cười một cách đau khổ, anh nên cố tình hít một hơi, sau đó đè giọng lại để có thể cười đúng cách.”

Lục Minh Tự truy hỏi: “Thật sự có thể à?”

Lục Dạng gật đầu: “Vâng.”

Lục Minh Tự tò mò thử lại, tiếng cười quả nhiên không giống nhau.

Ngay cả Chu Mạt Lê cũng kinh ngạc, thế mà phương pháp này lại dùng được!

【 Đây là học bá toàn năng trong truyền thuyết sao? 】

【 Lục Dạng có thể suy nghĩ đến việc đi làm chỉ đạo diễn xuất, đến Lục Minh Tự không biết diễn mà còn có thể diễn được tiếng cười đau khổ có độ khó cao như vậy. 】

Tần Diệc Đàm ôm ba lô, nằm liệt dưới đất, trong lòng vừa thất bại vừa mờ mịt.

Quá chật vật.

Vốn dĩ cậu ta còn muốn xem dáng vẻ khổ sở của Lục Minh Tự, ai ngờ, người phải gánh chịu những điều đó là bản thân mình.

Mất mặt trước toàn bộ người xem cả nước.

Ôn Tiên cố nhịn cười, nói với Tần Diệc Đàm: “Cậu có muốn thuốc làm mất trí nhớ không? Hình như cậu đã lột sạch không còn một lớp da rồi.”

Tần Diệc Đàm ngẩng đầu như một con lười, “……”

Những nghệ sĩ từng bị Tần Diệc Đàm áp bức nhìn thấy cảnh này đều sôi nổi cười ha ha, kêu gọi nhau đêm nay phải mở tiệc ăn mừng.

Sau khi Tần Diệc Đàm bình phục, sáu người lại lên đường đến căn nhà gỗ đầy gian nan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trong rừng ngoại trừ người bố trí nhiệm vụ ra thì không còn một ai đi vào nữa, kể cả đạo diễn.

Nhìn thấy sáu người thuận buồm xuôi gió, đạo diễn không khỏi nghi ngờ: “Mấy người có thật sự cẩn thận bố trí nhiệm vụ không thế? Sao bọn họ nhanh như vậy đã biết được vị trí nhà gỗ rồi?”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Dựa theo tiến độ làm nhiệm vụ của bọn họ, thời gian quay chụp thực tế sẽ giảm rất nhiều so với thời gian mong muốn.

Nhân viên công tác thần kinh căng chặt đứng ở một bên, “Có ạ, thưa đạo diễn…… Là bọn họ quá thông minh, không phải chúng ta……” Quá rác rưởi.

Ba chữ đằng sau, nhân viên công tác không dám nói ra, bởi vì anh ta nhận được ánh mắt tàn nhẫn phóng tới của đạo diễn như muốn nói:

Bịa, bịa tiếp đi, cố gắng mà bịa! Tôi xem các cậu trốn tránh trách nhiệm thế nào!

Nhân viên công tác đột nhiên giật mình, vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Đạo diễn, ngài yên tâm! Bên phía nhà cỏ có npc, bọn họ lần này nhất định sẽ không dễ dàng gỡ bỏ nhiệm vụ 3 như vậy đâu! Hơn nữa dù cho có giải được nhiệm vụ 3, manh mối về sau cũng rất khó để tìm!”

Tấm thẻ manh mối 3 và mảnh vải manh mối 7 là tổ tiết mục làm để giúp khách mời có thể tiến vào trạng thái một cách tốt nhất, đặt riêng ở vị trí dễ thấy nhất, để bọn họ nhanh chóng phát hiện ra.

Nhưng manh mối về sau yêu cầu bọn họ phải từ từ tìm.

Hoàn thành tất cả nhiệm vụ tốn một khoảng thời gian dài, cho dù hai đội Chu Mạt Lê và Tần Diệc Đàm có rất nhiều đồ ăn, bọn họ cũng không thể tiết kiệm đến cuối chương trình, vì thế, bọn họ nhất định phải đi tìm thức ăn, giải quyết nhu cầu sinh lý cơ bản, thế là lại phải suy nghĩ đến việc đi hoàn thành nhiệm vụ.

Đây mới là chỗ khó của mùa 2, vật tư càng ngày càng ít đồng nghĩa với nhiệm vụ càng ngày càng khó.



Trên mạng,  video và hình ảnh của Giang Nghiễn Chu khi ở 《 Sinh tồn nơi hoang dã 》 mùa 2 nhiều đếm không xuể, đề tài # Giang Nghiễn Chu mặc quân trang # như một quả b.o.m trên Weibo.

Tất cả mọi người đều tin, việc phá lệ chỉ có 0 lần hoặc vô số lần.

Bởi vậy, sau khi biết Giang Nghiễn Chu thật sự tham gia chương trình phát sóng trực tiếp, các chương trình lớn khác cũng ùn ùn kéo đến.

Triệu Ngôn Thuật chân trước mới uyển chuyển từ chối một cái, chân sau lại đưa tới thêm mười cái, cành ôliu cứ như chia cắt ra mà bay tới, mà anh ta lại chỉ có một cái miệng, căn bản là từ chối không xuể.

Triệu Ngôn Thuật cúi đầu nhìn lời mời kết bạn WeChat 99+ của mình, không khỏi nuốt nước miếng.

Trong nháy mắt, màn hình lại nhảy ra tiêu đề # Lục Dạng Giang Nghiễn Chu #.

— Hot! Bạn gái thần bí của ảnh đế vậy mà là cô ấy!

— Cứu! Tôi bị chỉ huy bệnh hoạn dụ hôn!

— Đồ quân phiệt ban ngày lạnh như băng, ban đêm lại muốn sinh khỉ con!

“……”

“………”

Triệu Ngôn Thuật trước đó còn nghi ngờ, nhưng bây giờ anh ta đã chắc chắn.

Lục Dạng rõ ràng là muốn tạo cp với Giang Nghiễn Chu để xào nhiệt độ. Nếu không, ai lại to gan dám mạo hiểm trước sự đáng sợ của cư dân mạng, mà ở trước máy quay nói muốn sờ tay Giang Nghiễn Chu như thế!

Triệu Ngôn Thuật cũng không từ chối việc xào cp, chỉ là lo Giang Nghiễn Chu sẽ bị liên lụy. Dù sao, Giang Nghiễn Chu để đạt được thành quả và danh tiếng như ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng.

Triệu Ngôn Thuật tắt điện thoại đi, gõ cửa ba cái rồi đẩy cửa bước vào.

Giang Nghiễn Chu đang cúi đầu chuyên chú xem kịch bản, lông mi rũ xuống tạo thành từng bóng nhỏ, ánh mắt có chiều sâu và làn da tái nhợt có cảm giác công kích không nói nên lời.

Triệu Ngôn Thuật đứng bên cạnh cau mày, nhìn chằm chằm Giang Nghiễn Chu không chớp mắt.

Anh khẽ ngẩng đầu, tầm mắt từ kịch bản dời qua Triệu Ngôn Thuật liếc một cái.

“Có gì nói thẳng.”

Triệu Ngôn Thuật không kiềm chế được sự tò mò, người ta đã nói thế thì phải trực tiếp hỏi luôn: “Sao cậu lại đồng ý cho Lục Dạng sờ tay?”

Ngón tay thon dài của Giang Nghiễn Chu lật mấy trang kịch bản, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Em ấy chỉ bảo sờ tay thôi.”

Triệu Ngôn Thuật như hiểu ra, gật đầu: “Ồ, thì ra là thế à!”

Hai phút sau -

Bệnh trung kinh sắp hấp hối của anh ta dường như sắp trỗi dậy.

Em ấy chỉ bảo sờ tay là cái quái gì!!!