Ba lô đeo lên, hành trình lại tiếp tục.
Tần Diệc Đàm nhìn lại những đỉnh núi đá và cây cối rậm rạp đứng sừng sững trên những ngọn núi xung quanh, trong lòng càng lúc càng bất an.
Không chỉ cậu ta, Lâm Tân Mông cũng vô cùng khẩn trương, một tiếng vang rất nhỏ trong một không gian yên tĩnh không tiếng động cũng có thể khiến cô ta trông gà hoá cuốc.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Hai người thần kinh căng chặt, thường xuyên hoảng sợ kêu lên, khiến cho cả người xem trước màn hình cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
30 phút sau, mọi người tới một con đường đất gập ghềnh nhưng sạch sẽ, ngẩng đầu là có thể thấy hình dáng của căn nhà tranh.
“Cuối cùng cũng tới!” Tần Diệc Đàm hít một hơi thật sâu, cảm động nói.
Xung quanh ngoại trừ cây cối, đất, đá và cỏ dại, cũng chỉ có một căn nhà tranh được dựng qua loa.
Lâm Tân Mông vui vẻ nói: “Chúng ta mau qua đó xem đi, có khi lại có manh mối đấy!”
Tần Diệc Đàm quang minh chính đại trợn trắng mắt:
Không phải đang nói một điều quá vô nghĩa hả.
Mấy người đi qua đó, Lục Dạng dừng lại khi cách nhà tranh khoảng trăm mét, cô cúi đầu nhìn đất hai giây, sau đó cong lưng nhặt một quyển tạp chí ố vàng lên.
Thấy Lục Dạng dừng bước, những người khác đều kinh ngạc.
Ôn Tiên: “Sao lại dừng ở đây?”
Chu Mạt Lê: “Có phát hiện gì mới không?”
Lục Minh Tự bối rối xoay người: “Sao ở đây lại có một quyển tạp chí?”
Nơi này dân cư thưa thớt, tạp chí chỉ có thể là do người của tổ tiết mục để xuống.
Quyển tạp chí nhìn trông rất cũ, chỉ có góc trái bên dưới là còn thấy rõ logo của tổ tiết mục, còn chữ và hình ảnh ở bên trên đã mờ tịt, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra số phiên tạp chí là ISSN0337-7330, còn mặt sau thì không thấy gì.
Lâm Tân Mông tiến lại gần, ngạc nhiên như thể cô ta là người đầu tiên phát hiện ra manh mối.
“0337 và 7330 quả thực là không sai!”
Chu Mạt Lê không để ý đến lời của Lâm Tân Mông, anh ta nhìn về phía căn nhà tranh, nói với mọi người: “Chúng ta qua kia xem đi.”
Lục Dạng: “Vâng.”
Mọi người kéo lê cơ thể mệt mỏi, tiếp tục tiến về phía căn nhà gỗ.
Xung quanh căn nhà tranh là tầng tầng lớp lớp cây cối, bên cạnh là những tảng đá lớn màu xám. Một cơn gió mát lạnh thổi qua, khiến Tần Diệc Đàm và Lâm Tân Mông nổi hết cả da gà.
Lâm Tân Mông tiến sát lại gần Chu Mạt Lê, rụt rè hỏi: “Chúng ta có khi nào gặp phải Chân To ở đây không?”
Tần Diệc Đàm hoảng loạn: “Chân To á?”
“Đó là người rừng nguyên thủy, toàn thân mọc đầy lông,” Lâm Tân Mông run rẩy nói, “Người sói có khuôn mặt dữ tợn, trên tay cầm một cây roi.”
Càng nói, sự sợ hãi trong lòng cô ta càng nặng nề.
Lục Dạng đứng ở cửa cẩn thận đánh giá căn nhà gỗ.
Ba góc căn nhà gỗ được khảm những miếng pha lê không đồng đều, dưới ánh mặt trời lóe ánh sáng chói mắt.
Nhà gỗ có vẻ như được dựng tạm thời một tháng trước, cỏ khô ở bên trên còn tương đối mới, tuy nhiên bởi vì được làm gấp gáp nên cấu trúc không tốt lắm, cũng không thể chống đỡ được mưa gió.
Nếu như lúc này có một cơn bão ập đến, nhà gỗ thể nào cũng bay phần phật, chỉ còn lại cái xác bên ngoài.
“Mấy người là ai?”
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên.
Âm thanh vừa cất lên đã khiến Lâm Tân Mông sợ c.h.ế.t khiếp, “Châ…Chân To!”
Lục Dạng chăm chú nhìn lại, phát hiện người xuất hiện không phải chân to, mà là con người.
Hắn mang mặt nạ, trong mùa hè nóng nực mặc một chiếc áo khoác lông xù, không thấy khuôn mặt, nhưng ở bên dưới mặt nạ lộ ra cần cổ màu đồng.
Từ vóc dáng, giọng nói có thể biết được, người đàn ông thường xuyên rèn luyện.
Lục Dạng nhìn xuyên qua khe hở trên mặt nạ của người đàn ông, Lục Minh Tự đã đứng ở trước mặt cô, vô cùng cảnh giác mà nắm chặt cây gậy gỗ, tư thế như muốn đánh nhau.
Chu Mạt Lê cũng không ngốc, vừa nhìn đã thấy có điều kỳ quái nên đứng ra hỏi: “Anh là người của tổ tiết mục?”
Người đàn ông đeo mặt nạ dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn sáu người bọn họ, hừ lạnh một tiếng nói: “Tổ tiết mục là cái gì?”
“Ta là NPC, 28 tuổi, 5 năm trước vào núi té ngã bị thương nên bị lạc ở đây, chưa bao giờ đi ra khỏi nơi này. Mấy năm nay, ta vẫn luôn săn b.ắ.n và thu hoạch động thực vật hoang dã để duy trì sự sống.”
Mọi người: “……”
Diễn nhập tâm thật.
NPC lạnh lùng nhìn bọn họ, chất vấn: “Mấy người là người ở đâu, vì sao lại xuất hiện ở đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Minh Tự thu hồi cây gậy, đứng thẳng người, bày ra khí thế lẫm liệt: “Chúng ta chuẩn bị đi Tây Thiên thỉnh kinh, thuận tiện ở trên đường thu phục NPC như ngươi.”
NPC: “……”
【 Lục Minh Tự là thần thánh phương nào đấy, thế mà cũng đối diễn được với NPC. 】
“Anh, đừng có lừa trẻ nhỏ.”
Âm thanh trong trẻo vang lên khiến NPC chuyển tầm mắt qua Lục Dạng.
Lông mày Lục Dạng khẽ động, khóe mắt nhẹ nhàng hướng lên, vẻ mặt thoải mái, đôi mắt xinh đẹp như một luồng sáng có thể làm tan chảy trái tim người đối diện.
Nhịp tim NPC tăng dồn dập khi bị cô nhìn vào, trái tim như đập theo từng cử động lông mi của cô.
Cảm giác tin tưởng từ Lục Dạng thấm đẫm từ trong xương cốt, chỉ cần đứng một chỗ cô cũng có thể nắm chắc phần thắng lợi, mà khi đôi mắt của cô nheo lại, sẽ khiến cho người ta cảm thấy gấp gáp.
Giống như hiện tại, mặc dù NPC có sức mạnh về thể chất, nhưng chỉ cần cô nhìn một cái, cả người đã nhũn ra như bị nhìn thấu tất cả.
Lục Dạng nhiệt tình chào hỏi với NPC: “Xin chào, chúng ta từ Đông Thổ Đại Đường đến.”
NPC đột nhiên nghẹn họng: “………”
Hai anh em nhà này tới gây rối à.
【 Ha ha ha ha, diễn một vở kịch 《 Sinh tồn nơi hoang dã bản Tây Du Ký khách mời đại chiến với NPC》! 】
【 Lục Dạng vừa nói: Anh đừng có lừa con nít, sau đó đã: Xin chào, chúng ta từ Đông Thổ Đại Đường đến. 】
【 Anh hát em khen hay, em gái tốt quá đi! Tôi cũng muốn có em gái như này, ghen tị.jpg】
NPC điều chỉnh trạng thái, khôi phục vẻ lạnh lùng như ban đầu, tiếp tục đi theo kịch bản: “Các ngươi đến đây là muốn biết cái gì?”
Lục Dạng lập tức phấn khởi, hỏi: “Anh làm cái nghề này bao nhiêu năm rồi?”
NPC: “?”
Lục Dạng mong chờ nói: “Tổ tiết mục cho anh bao nhiêu tiền, tôi trả gấp mười, sau khi hoạt động này kết thúc, anh xem xét xem có muốn đi ăn máng khác không nhé.”
【 Nhóc con này, thế mà dám ở trong chương trình đào người của chương trình, lá gan lớn thật đấy! 】
NPC trong mắt sáng ngời, nhưng vẫn kiềm chế sự vui sướng phát điên trong lòng, lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
Lục Dạng giảm đi chút hứng thú, “Được rồi, vậy anh đi đi.”
NPC: “??”
Tốt xấu gì cô cũng níu kéo tí đi chứ, sao lại từ bỏ luôn vậy, tôi không cần mặt mũi à?!
Lục Minh Tự ở một bên nhìn thấy Lục Dạng có hứng thú, lập tức đứng ra, nói ngôn ngữ của bá đạo tổng tài: “Chỉ cần anh chịu đồng ý với Dạng Dạng, giá cả như nào anh tự mình quyết định!”
NPC theo bản năng kích động hỏi lại: “Thật hả?”
Lục Minh Tự gật đầu: “Tất nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
【NPC: Biết sao giờ, cái giá bọn họ đưa ra quá cao! 】
【 Quyết định rồi, hai anh em nhà này tham gia là để phá chương trình. 】
【 Bây giờ tôi đổi nghề còn kịp không? Tôi cũng muốn làm việc cho chị Dạng. 】
Đạo diễn thấy cảnh này, giận dữ nói:
Cái trò gì đây? NPC cậu đang làm gì thế? Không đáng tin gì vậy!
May mà, trước khi đạo diễn kịp quăng đồ loạn xạ, NPC đã khôi phục lại lý trí.
NPC hắng giọng nói: “Các ngươi muốn biết cái gì đều có thể hỏi ta, ta đã sống ở đây 5 năm, rõ nơi này như lòng bàn tay.”
Nghe vậy, mọi người vui mừng ra mặt, vội vàng hỏi vấn đề mà mình quan tâm.
Chu Mạt Lê: “7330 là số trên tấm biển gỗ, vậy 0337 là gì?”
NPC: “Không thể tiết lộ.”
Ôn Tiên: “1203 thì sao, cái này thì liên quan gì đến nhà gỗ?”
NPC: “Không thể tiết lộ.”
Lâm Tân Mông: “Vậy anh phải biết nhiệm vụ 3 là gì chứ đúng không?”
NPC: “Không thể tiết lộ.”
“……”
Một hỏi ba không biết, hỏi cái búa à!