Về đến khuê phòng, Hạ Trúc—người lặng lẽ bám theo đại phu rời đi lúc trước—đã quay về:
"Tiểu thư, đại phu nói phải dùng nhân sâm trăm năm làm thuốc dẫn là do lão phu nhân ép ông ta nói vậy, thực ra bà ta căn bản chẳng hề mắc bệnh gì."
Quả nhiên đúng như ta dự liệu.
Tai họa lưu ngàn năm, thân thể mụ già đó còn khỏe hơn ta, sao có thể đổ bệnh nặng được chứ?
Muốn lừa ta? Không có cửa đâu!
"Bên Trương chưởng quầy có tin gì chưa?"
Hạ Trúc gật đầu, Thu Cúc liền thức thời lui ra ngoài canh chừng.
Hai nha hoàn này, sau khi biết rõ bộ mặt thật của nhà họ Tào, đã giận đến nghiến răng ken két, hận không thể thay ta xả giận ngay lập tức.
"Trương chưởng quầy cải trang thành sơn tặc, chặn đường cướp bóc đại thiếu gia. Đáng tiếc là vào thời khắc mấu chốt, đại thiếu gia lại rơi xuống vách núi, được một thợ săn cứu mạng."
Tên tra nam này đúng là dai như đỉa, hai lần rồi mà vẫn chưa chếc!
Hạ Trúc đặt một bọc đồ xuống trước mặt ta:
"Tiểu thư, đây là bọc hành lý cướp được từ đại thiếu gia."
Ta mở ra xem thử, không khỏi giật mình.
Nhà họ Tào đúng là xem trọng tên vô dụng đó, chỉ riêng ngân phiếu đã có đến cả ngàn lượng.
Bảo sao mụ già kia vội vàng giả bệnh để lừa tiền, tám phần là đã biết Tào Vân Thanh bị cướp, nên gấp rút lo liệu bạc cho đứa con cưng đây mà.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhìn chồng ngân phiếu dày cộp, ta không nhịn được mà bật cười.
Không có số bạc này, để xem Tào Vân Thanh có thể lăn lộn bên ngoài được bao lâu!
"Bảo Trương chưởng quầy không cần truy sát nữa, chỉ cần cử người theo dõi là được."
06
Vừa đến giờ dùng bữa trưa, Thu Cúc đã vội vã chạy vào, sắc mặt tái mét:
"Tiểu thư, không hay rồi! Lão phu nhân đã mời các vị kỳ lão của họ Tào đến, nói muốn luận tội người!"
Ta thản nhiên ăn xong bữa cơm, chậm rãi đặt đũa xuống rồi đứng dậy.
"Đi, đến xem trò hay."
Vừa bước vào chính sảnh, ta đã nghe thấy tiếng gào khóc ai oán của mẹ chồng:
"Ông trời ơi, số ta sao mà khổ thế này! Con trai vừa bị sao chổi khắc chếc, giờ ta cũng không sống nổi nữa!"
Ta nghiêm mặt, nắm lấy tay bà ta, dịu dàng an ủi:
"Mẫu thân, con không cho phép người nói như vậy."
Mẹ chồng sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, ta đã tiếp lời:
"Hôm đó, người không cho con liều chếc cứu tướng công, con hiểu là người lo cho con. Vậy hôm nay, con cũng không cho phép người tự mắng mình là sao chổi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ chồng tức đến toàn thân run rẩy, hung hăng hất tay ta ra, nghiến răng mắng:
"Đồ ngu, ta mắng là mắng ngươi!"
Nói xong, bà ta liền bắt đầu màn diễn xuất đầy cảm xúc.
Bà ta vừa khóc lóc kể khổ ta không chịu mua thuốc cho bà ta, vừa tố cáo ta ngược đãi, đuổi hết gia nhân trong phủ, muốn để bà ta chếc trên giường bệnh.
Ngược đãi mẹ chồng là tội nặng, có thể bị xử tử.
Mụ già này đúng là không hề có chút tình nghĩa nào với ta.
Đã vậy, ta cũng chẳng cần khách khí với bà ta nữa!
Ta lập tức ném sổ sách ra, phơi bày toàn bộ chuyện nhà họ Tào nợ nần chồng chất.
Những gia nhân kia rời đi là vì biết nhà họ Tào không còn khả năng trả lương, chứ không phải do ta ác độc đuổi họ đi.
Thấy khóc lóc không có tác dụng, mẹ chồng bắt đầu giở trò ăn vạ:
"Các vị kỳ lão, nhất định phải làm chủ cho ta! Ả nữ nhân ác độc này là muốn dồn ta vào chỗ chếc!
"Ta đã vét sạch nhà họ Tào để cưới nó về, vậy mà ngay cả chút tiền thuốc men nó cũng tiếc với ta!"
Đại tộc trưởng của họ Tào sa sầm mặt, trừng mắt nhìn ta:
"Dù khó khăn thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ chồng ngươi chếc được!"
Ta lập tức thay đổi thái độ, đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói:
"Tộc trưởng dạy rất đúng, ta vốn cũng nghĩ như vậy, chỉ là…"