Thư Sách
Nguyên Cần nén cơn uất ức rút một cọng, Nguyên Liễu liền cầm lấy cọng còn lại.
Hai người tự nhìn thì không thấy cao thấp, nhưng so vào nhau thì thấy ngay, cọng của Nguyên Cần ngắn hơn của Nguyên Liễu một đoạn.
Nguyên Liễu khẽ thở phào một cách gần như không thể nhận ra, còn Nguyên Cần thì c.h.ế.t lặng không biết nói gì.
Cọng cỏ trên tay bỗng nặng tựa ngàn cân, khiến nó không nhấc nổi tay lên.
Triệu Hoán Đệ tuy thiên vị muốn Nguyên Liễu nghỉ học hơn, nhưng Nguyên Cần rút trúng bà ta cũng không nói gì.
Nhà đã khó khăn như vậy, theo ý bà ta thì cả hai đứa đều nên nghỉ.
Nhưng Nguyên Đống lại nói không cần, chi phí trong nhà không lớn, có thể cho một đứa em đi học thì cứ cho đi.
Có vết xe đổ của Nguyên Đường, Triệu Hoán Đệ cũng không khăng khăng bắt con gái phải đi làm công ở phương Nam. Bà ta cảm thấy có người trong thôn nói đúng, con gái ở gần nhà vẫn tốt hơn, đỡ cho sau này sinh hư.
Hơn nữa, sức khỏe bà ta không tốt, cần có người thường xuyên về giúp đỡ. Nếu Nguyên Cần đi làm xa, một mình bà ta không lo nổi việc nhà.
Cả nhà bàn bạc xem nên để Nguyên Cần làm gì.
Thông thường là mua một suất vào nhà máy, những xưởng nhỏ chỉ cần bỏ ra một, hai trăm là vào được. Nhưng bây giờ nhà lấy đâu ra một, hai trăm đó.
Vậy nên chỉ còn cách đi tìm một quán nhỏ xin làm phụ việc, giống như Nguyên Đường trước đây hay nhờ mối quan hệ của Hồ Yến để đến quán sủi cảo phụ làm, một ngày cũng kiếm được hơn một đồng.
Nhưng Triệu Hoán Đệ lại thấy kiếm tiền như vậy quá chậm.
Bây giờ đa số các cửa hàng đều là quán nhỏ, không phải người nhà thì không tin được, họ không muốn tốn tiền thuê người ngoài. Dù có thuê thì lương cũng không cao.
Một tháng 30 đồng, Triệu Hoán Đệ thấy không đủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể làm buôn bán nhỏ.
Nguyên Đống hiếm khi đưa ra ý kiến: "Bán hàng rong đi, chị cả cũng bán hàng rong ở cổng trường."
Nói xong, cả nhà đều im lặng.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Đường được nhắc đến kể từ khi rời khỏi nhà. Trước đây, không một ai trong nhà hỏi han xem Nguyên Đường ở ngoài làm gì.
Triệu Hoán Đệ mím môi không nói, Nguyên Đức Phát định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.
Nguyên Liễu cầm cọng cỏ dài, lúc này không dám hó hé một lời.
Sắc mặt Nguyên Cần hết đỏ lại trắng, cuối cùng dừng lại ở vẻ cam chịu: "Con không bán ở trường học đâu."
Nó không muốn gặp chị cả!
Cuối cùng cả nhà quyết định, Nguyên Cần sẽ đi bán hàng rong.
Nguyên Đống lần này đã gánh vác trách nhiệm của một người anh, hắn dẫn Nguyên Cần sang huyện kế bên nhập hàng. Nhà bây giờ không dư dả, chỉ có thể lấy ra mười đồng để nhập hàng.
Mười đồng thì nhập được gì?
Triệu Hoán Đệ nói ở huyện kế bên có một xưởng cúc áo, thường có những lô cúc áo lỗi được bán rẻ theo đống, mười đồng nghe nói có thể mua được cả một túi. Mấy năm trước trong thôn cũng có người đi mua về rồi cả nhà cùng phân loại, tuy là hàng lỗi nhưng dùng vẫn tốt.
Đến khi Nguyên Cần mang cúc áo về, phải phân loại cẩn thận, loại tốt một giá, loại hỏng một giá, lúc đó có thể mang ra các phiên chợ ở quê, trên trấn hay trên huyện để bán.
Nguyên Cần không có quyền từ chối. Nó không muốn đi bán hàng rong, xấu hổ lắm. Lỡ mà gặp bạn học trên phố thì phải làm sao?
Nhưng cả nhà đã bàn bạc xong xuôi, trong suốt quá trình đó, không một ai hỏi nó một câu "có muốn hay không".
Cúc áo được nhập về, Nguyên Cần bắt đầu đội nón lá đi khắp các ngõ xóm trong thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó cảm thấy ngượng ngùng, chiếc cặp sách vốn dùng để đựng sách vở giờ đây chứa đầy cúc áo.
Gặp người lạ, nó liền hỏi với giọng lí nhí như muỗi kêu xem người ta có muốn mua cúc áo không.
Tuy không giỏi giang, nhưng một ngày cũng bán được một ít, trong nhà cuối cùng cũng có thêm thu nhập.
Ở một nơi khác.
Hồ Yến về đến nhà thấy chị dâu đang vác bụng bầu ngồi trước cửa.
Chị ta thấy Hồ Yến liền chào một tiếng, chưa nói được vài câu đã lủi vào trong phòng.
Thấy Hồ Yến, chị ta lại cảm thấy mặt nóng ran, chi bằng không nhìn.
Mẹ cô gầy đi cả một vòng, nhưng tinh thần đã khá hơn một chút: "Anh cả con đi chở hàng rồi, nghe nói đi một chuyến xa, phải cả tháng mới về được."
Hồ Yến trong lòng nặng trĩu. Trừ mấy năm đầu mới lái xe tải, anh cả mới chủ động xin đi đường dài, sau này vì áp lực gia đình không còn lớn, anh không muốn đi những chuyến xa nữa.
Những chuyến phải lái xe liên tục hơn một tuần, Hồ Thanh từng nói là rất khó chịu.
"Không có ai thay ca, sợ nhất là lúc đang lái xe mà cơn buồn ngủ ập đến."
Mấy năm lái xe tải, bên cạnh Hồ Thanh đã có hai người gặp chuyện, một người là buổi tối buồn ngủ không nhìn rõ đường, đã đ.â.m c.h.ế.t người.
Người còn lại thì mất tích. Mất tích như thế nào thì không rõ, có thể là gặp cướp đường, cũng có thể là gặp tai nạn, tóm lại là cả người và xe đều không thấy tung tích.
Bây giờ Phạm Quyên đã mang thai gần tám tháng, Hồ Thanh lúc này còn đi đường dài, chỉ cần chậm trễ một chút là có thể không kịp về lúc vợ sinh.
Hồ Yến buồn bã hỏi mẹ: "Anh hai đâu ạ?"
Mẹ cô ngập ngừng: "Lên thành phố làm việc rồi."
Hồ Yến biết mẹ chắc chắn có điều gì đó giấu diếm, nhưng cô cũng không muốn hỏi.
Cô sờ vào túi lấy ra 200 đồng, nghĩ một lúc lại rút thêm một tờ, lấy ra 300 đồng.
"Mẹ, đây là tiền lương mấy tháng nay của con, mẹ cầm lấy."
Mẹ cô theo bản năng từ chối: "Không cần, không cần, tiền lương của con cứ giữ lấy mà tiêu, nhà không thiếu."
Miệng nói vậy, nhưng tay bà lại dính chặt vào tiền, rõ ràng là vô cùng do dự.
Hồ Yến nói: "Mẹ cứ cầm đi, chị dâu sắp sinh rồi, nhà có chuyện gì cũng không thể để chị ấy phải chịu khổ theo được. Mẹ cầm lấy mua chút đồ tốt, cũng bồi bổ cho mình nữa."
Sờ vào vai mẹ, gầy đến độ sờ qua lớp áo cũng thấy xương.
Mẹ cô cuối cùng cũng cầm lấy tiền, trên mặt lần đầu tiên hiện lên vẻ cẩn trọng, lấy lòng. Bà hỏi Hồ Yến ở trên thành phố thế nào, công việc có thuận lợi không, bảo cô thường xuyên về nhà ăn cơm.
Hồ Yến nhìn mà thấy khó chịu, không muốn ở nhà lâu. Cô viện một lý do rồi nói phải về. Đạp xe ra khỏi cổng, cô đột nhiên muốn quay đầu lại nhìn, và thấy bóng mẹ vẫn còn đứng ở cửa.
Cô quay mặt đi, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Cuối cùng, Hồ Yến vẫn nói chuyện mình muốn nghỉ việc cho anh hai.
Hồ Minh lăn lộn ngoài xã hội đã lâu, nên việc Hồ Yến nói nghỉ việc anh cũng có thể chấp nhận.
Nhưng anh không thể chấp nhận việc em gái lên thành phố.
"Em đúng là không biết trời cao đất rộng, huyện Bạch này chứa không nổi em à? Cứ đòi lên thành phố, em có biết ở thành phố không có người thân quen thì khó sống thế nào không? Em ở huyện, anh còn có thể tìm người trông coi sạp hàng cho, em lên thành phố, lỡ có người đến lật sạp bắt nộp tiền bảo kê thì em làm thế nào?"
Hồ Yến cũng nổi nóng. Trong lòng cô vốn đã chất chứa bao nhiêu chuyện, anh hai lại còn nói như vậy, cô liền cãi lại.