Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 140: chương 141



 

 

 

 

 

 

 

 

Sau khi Nguyên Đường phũ phàng tuyên bố mình không hề đáng thương như cậu ta nghĩ, Thạch Vân đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Một cơn mưa rào thanh xuân cứ thế kết thúc một cách lãng xẹt.

Những người trong cuộc đều có những thay đổi khác nhau. Thạch Vân ngoài vẻ phóng khoáng thường ngày lại có thêm một phần trầm tư, còn Triệu Hà từ một cô bé vô tư, vô lo đã hoàn toàn biến thành một người trầm mặc, ít nói.

Mùa đông đến, Nguyên Đường thi học kỳ xong liền gọi điện cho chị Chu, dặn lần sau giao thêm nhiều hàng.

“Em định nhân dịp nghỉ đông làm một đợt khuyến mãi lớn.”

Thời gian sắp bước sang thập niên 90, Tết Âm lịch năm nay chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn mọi khi.

Nguyên Đường muốn dán áp phích "Mừng xuân sang, khuyến mãi lớn" bên ngoài cửa hàng. Cô mua giấy trắng khổ lớn về, giao cho Vương Vi, con gái chị Mã Lan, phụ trách thiết kế.

Vương Vi còn chưa kịp lên tiếng, chị Mã Lan đã vội vàng từ chối: “Như vậy sao được, nó còn bé tí, lỡ làm hỏng giấy tốt của em thì sao.”

Nguyên Đường không nói nhiều, đưa thẳng giấy bút cho Vương Vi: “Con cứ vẽ đi, giấy vẽ cô mua cả tập, hỏng thì mình vẽ lại. Con có bút màu sáp rồi đúng không? Cứ dùng cái đó vẽ nhé.”

Chị Mã Lan tay chân lóng ngóng không biết để đâu cho phải: “Như vậy thì ngại quá…”

Lần này trong đơn hàng của Nguyên Đường có cả bút màu sáp, cô đã tặng luôn cho Vương Vi một bộ đầy đủ nhất, có tới 26 màu. Vương Vi nhận được món quà thì thích mê, tối đi ngủ cũng phải ôm theo.

Một bộ bút màu như vậy, chị Mã Lan bán ra cũng phải sáu đồng một bộ. Nếu bảo chị bỏ tiền ra mua thì chắc chắn chị sẽ không đời nào đồng ý.

Mấy tháng qua, chị tiêu từng đồng từng cắc đều phải tính toán kỹ lưỡng, 50 đồng tiền lương thì 20 đồng chi tiêu hàng ngày, còn lại đều phải để dành. Trước đây  Mã Lan không thấy việc con gái đi học quan trọng, nhưng từ khi làm việc cho Nguyên Đường, lại là ở một cửa hàng ngay cổng trường, chị nhanh chóng làm quen được với rất nhiều phụ huynh.

Nhìn những phụ huynh thành phố dốc hết tâm sức cho con cái ăn học, chị cũng đột nhiên nhận ra rằng con gái nhất định phải được đi học.

Thư Sách

Như chị đây, chính là chịu khổ vì không được ăn học. Nếu chị cũng được học hành đàng hoàng, có phải chồng đã không chê bai chị, không bỏ mặc chị ở trong núi không?

Nghĩ đến đây,  Mã Lan lại thấy trước kia mình thật ngốc, con gái vẫn là phải được học hành.

Cũng may Vương Vi học giống bố, ngoài thời gian đầu gặp khó khăn vì giọng địa phương nên thành tích không tốt lắm, về sau con bé luôn nằm trong top 10 của lớp.

Điều này cũng khiến  Mã Lan có thể ưỡn n.g.ự.c tự hào, cảm thấy mình không làm hổ danh cha của Vương Vi.

Vương Vi cắn môi, vốn dĩ cô bé không dám nhận, không chỉ sợ mình vẽ không đẹp mà còn tiếc bộ bút màu sáp của mình.

Cô bé về nhà chưa từng kể, nhưng thực ra trong lớp có rất nhiều bạn có bút màu sáp, nhà nào không khá giả lắm thì dùng bộ sáu màu, nhiều bạn có bộ mười hai màu, “oách” nhất là bộ 24 màu.

Vậy mà cô bé lại có bộ bút màu sáp 26 màu!

Đừng nói là dùng, ngay cả lúc lấy ra ngắm, cô bé cũng phải rửa tay sạch sẽ.

Nguyên Đường nhìn ra vẻ không nỡ của cô bé, bèn cười nói: “Đây là đồ dùng cho cửa hàng. Hay là thế này nhé, bộ bút màu trong tay  em coi như là tiền công ứng trước, chị sẽ mở một bộ mới để  em dùng làm công cụ vẽ, được không?”

Niềm vui trong lòng Vương Vi như muốn vỡ òa.

 Mã Lan vội vàng muốn từ chối: “Không cần đâu em, nó có rồi, sao lại bóc hộp mới làm gì? Lãng phí quá.”

Nguyên Đường đã mở một hộp bút màu mới: “Không sao đâu chị, cũng là do em sơ suất. Cửa hàng mình liên tục có hàng mới về, đáng lẽ nên có chút quảng bá. Sau này nhiệm vụ này giao hết cho Vi Vi, coi như thù lao, mỗi tháng con bé có thể chọn một món đồ bất kỳ trong tiệm.”

Mã Lan áy náy không biết làm sao: “Như vậy thì…”

Chị tuy từ trong núi ra nhưng cũng hiểu con người phải biết điểm dừng. Mình đã được người ta giúp đỡ nhiều như vậy, sao có thể được đằng chân lân đằng đầu.

Nguyên Đường lướt qua chị, cúi xuống nói với cô bé: “Vi Vi,  em có muốn không? Nếu muốn thì chị sẽ trả lương cho  em theo cách này nhé.”

Vương Vi liếc nhìn sắc mặt mẹ, cô bé vô cùng muốn đồng ý.

Nguyên Đường ôn tồn khích lệ: “ Em có muốn kiếm được khoản lương này không?”

Vương Vi cắn môi: “ Em có ạ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên Đường đưa hộp bút màu cho cô bé: “Vậy thì phải làm cho tốt nhé, vẽ không đẹp là bị trừ lương đấy.”

Vương Vi ôm chặt hộp bút màu, không thèm nhìn người mẹ đang liều mạng ra hiệu nữa: “ Em nhất định sẽ vẽ thật đẹp ạ!”

Giải quyết xong việc nhỏ trong tiệm, Nguyên Đường lại lấy sổ sách ra tính toán. Gần cuối năm, cô bắt đầu tổng kết sổ sách.

Ngoài căn nhà mặt tiền đang có, chỉ riêng cửa hàng này, trong một học kỳ cô đã kiếm được gần 6000 đồng. Cộng thêm việc bán khoai tây nghiền và trứng luộc nước trà ở trường, cô kiếm được tổng cộng gần 7000 đồng.

Bảy nghìn này chưa bao gồm chi phí ăn, mặc, đi lại hàng ngày và tiền vé xe vào thành phố nửa tháng một lần, trừ đi cũng phải bốn, năm trăm đồng. Ngoài ra còn có tiền điện nước của cửa hàng, lương của  Mã Lan, tiền vận chuyển cho mỗi lần nhập hàng… lại phải trừ đi gần một nghìn đồng nữa.

Nói cách khác, cô lãi ròng hơn 5000 đồng.

Nguyên Đường khá hài lòng với khoản lợi nhuận này. Không có cô trông coi mà vẫn đạt được mức thu nhập này, xem ra việc mua cửa hàng này là một quyết định đúng đắn.

Tính toán xong, Hồ Yến đến rủ Nguyên Đường đi ăn cơm.

Hai người không ra ngoài ăn mà mua một đống đồ về phòng trọ làm lẩu.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bếp than đặt một chiếc nồi nhôm, Nguyên Đường tự tay làm nước lẩu, không có mỡ bò thì dùng xương hầm, cho thêm thật nhiều ớt cay. Món lẩu chẳng ra đâu vào đâu nhưng ăn kèm với một đống rau và những lát thịt heo dày cộp.

Hồ Yến ăn một miếng mà mắt sáng rực, một mình xử gọn hai bát đầy ắp, ăn xong vẫn còn thòm thèm cho thêm một vắt mì vào nồi.

“Cuối cùng cũng được hồi sinh.”

Nguyên Đường rót cho cô một ly nước ngọt Bắc Băng Dương: “Cậu cũng liều quá rồi đấy, tuần này đi lấy hàng hai lần, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm như vậy, thần tiên cũng không chịu nổi.”

Nửa năm trôi qua, Hồ Yến gầy đi cả chục cân, toàn là gầy vì mệt.

Hồ Yến ngả người ra sau, mệt đến mức đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích: “Không đi không được cậu ạ, cứ đến cuối năm là quần áo bán chạy như tôm tươi.”

Bây giờ con mắt của cô cũng đã được rèn giũa tinh tường, đi mặc cả với người ta cũng đã thành cao thủ. Lượng hàng nhập về ngày càng nhiều, nhiều đến mức cửa hàng không chứa hết, cô phải để ở phòng trọ. Nhưng như vậy vẫn không đủ bán, lần trước nhập hai mươi chiếc áo khoác lông vũ mỏng, mang về ngày thứ tư đã bán hết sạch.

Cô gọi điện muốn đặt thêm hàng thì bên kia lại nói phải đợi hai tuần nữa mới có đợt tiếp theo. Thế là cô đành phải tự mình chạy lên tỉnh tìm nguồn hàng khác.

Hồ Yến vỗ vỗ cái bụng, trông như một con hải cẩu vui vẻ.

Mấy tháng qua, cô đã thành công trở thành một “hộ vạn tệ” chính hiệu.

Nói tóm lại, trong nửa năm, cô lãi ròng 7500 đồng.

Đó là chưa tính mấy trăm đồng tiền hàng trong tiệm.

Chính Hồ Yến cũng không ngờ mình có thể kiếm được nhiều tiền trong một thời gian ngắn như vậy.

Hơn 7000 đồng, nếu cô không theo đuổi việc bám rễ ở thành phố, số tiền này đã đủ để cô mua một căn nhà nhỏ bốn, năm chục mét vuông ở huyện.

Nguyên Đường nhắc nhở cô: “Năm sau mua nhà thì nhớ xem vị trí, nếu không biết chọn thế nào thì cứ chọn quanh khu này.”

Những ngôi nhà xung quanh khu Ngũ Tạng sau này đều thuộc khu vực trường học tốt, ngay cả khi thị trường bất động sản ảm đạm, giá vẫn giữ ở mức vài chục vạn một mét vuông, được xem là “hàng khủng” trong giới đầu tư giữ giá.

Hồ Yến đã sớm nhắm được một căn, nghe Nguyên Đường nói vậy liền hào hứng: “Tớ xem một căn rồi, ngay đối diện Ngũ Tạng, nhà hai tầng có sân nhỏ, giá một vạn tám!”

Nguyên Đường sững người, cô không thể ngờ Hồ Yến lại tìm được một vị trí đắc địa như vậy.

Nhưng cũng tốt, khu cửa chính đó sau này sẽ được giải tỏa để xây dựng một trung tâm thương mại phức hợp, nhà hai tầng có sân… ít nhất cũng phải hơn 100 mét vuông.