Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 141: chương 142



 

 

 

 

 

Nguyên Đường: “Vậy thì tốt quá, cậu nhớ lúc làm thủ tục sang tên thì tìm một luật sư.”

Hồ Yến: “Biết rồi biết rồi, cậu dặn rồi mà, loại nhà này sau này quyền sở hữu không rõ ràng, không thể tiếc tiền luật sư được.”

Hồ Yến bắt đầu mơ mộng: “Nếu tớ mua được nhà rồi thì sẽ không phải ngày nào cũng chạy xa như vậy đến tiệm nữa. Tớ còn có một cái sân! Giống như nhà cậu ở huyện Bạch vậy! Đến lúc đó tớ sẽ để dành cho cậu một phòng, cậu đến thì hai đứa mình không phải chen chúc trên một chiếc giường nữa.”

Nguyên Đường vỗ vai cô: “Cố lên.”

Một vạn tám, với sự chăm chỉ của Hồ Yến, có lẽ cuối năm sau là có hy vọng.

Chẳng biết từ lúc nào, Hồ Yến đã rất ít khi nói với Nguyên Đường về chuyện nhà mình. Bây giờ mỗi tháng cô về một, hai lần, lần nào cũng chỉ ở một ngày rồi đi.

Nhà họ Hồ mấy tháng qua tuy không có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng giữa Hồ Thanh và Hồ Minh, giữa Phạm Quyên và Tô Hồng, cũng có không ít chuyện.

Hồ Yến không nhắc đến, là vì bây giờ cô không còn quá bận tâm đến chuyện nhà nữa.

Cô bận rộn đến mức mỗi ngày mở mắt ra chỉ có một suy nghĩ duy nhất: kiếm tiền!

Hàng trong tiệm phải bày biện thế nào, cửa hàng nhà ai có mẫu giống mình, khách hàng phản ánh về chất lượng sản phẩm…

So với những điều đó, những chuyện vặt vãnh ở quê nhà huyện Bạch đều trở nên không đáng kể.

Lúc này, ăn lẩu xong, Hồ Yến nhắc đến chuyện nhà cũng chỉ như kể vài câu chuyện phiếm.

“Chị dâu cả cãi nhau với mẹ đẻ, hình như là vì bà ngoại đòi đến chăm cháu ở cữ, kết quả đến nơi thì làm màu, ngoài mặt thì tốt nhưng lén lút lại không thay tã cho thằng bé, ủ đến mức m.ô.n.g thằng bé đỏ ửng cả lên. Chị dâu tớ mắng bà một trận rồi đuổi về.”

“Chị dâu hai với anh hai tớ ngày nào cũng cãi nhau, không biết cãi chuyện gì, cứ cãi nhau là ném bát ném đĩa. Anh hai tớ dứt khoát không đi làm thuê nữa, tự mình kéo mấy chục người lập một đội thợ trang trí, chuyên đi làm nội thất cho người ta, từ đóng cửa sổ, làm đồ đạc đến đi dây điện, việc gì cũng làm. Chỉ là không muốn về nhà cãi nhau.”

“Anh cả tớ muốn cho  Hồ Khải Hoàn lên thành phố đi học, định mua nhà, nhưng chị dâu cả không cho, sợ nếu lên thành phố ở thì mảnh đất ở quê sau này anh hai lại tranh giành không rõ ràng. Cứ muốn giữ lấy mảnh đất ở quê, không chịu lên thành phố.”



Tất cả những chuyện này, Hồ Yến đều như một người ngoài cuộc.

Hai người anh trai dường như đã già đi, mỗi người đều có gia đình nhỏ phải lo, còn có mẹ già phải hiếu thuận. Hiếu thuận nhiều thì vợ khó chịu. Hiếu thuận ít thì lại sợ người ta dị nghị.

Họ không có ai để tâm sự, trong lòng chất chứa bao nhiêu uất ức và bất bình, đối với nhau, đối với vợ và mẹ. Những lời này cuối cùng đều trút hết lên Hồ Yến, có lúc cô nghe, có lúc lại lấy cớ bận để không nghe. Nghe xong cô cũng không đi kể lể, chỉ tai này lọt tai kia.

Còn bà Hồ, mấy tháng nay chỉ quanh quẩn bên cháu nội, mệt rã rời. Hồ Yến về là bà lại than đau chỗ này, mỏi chỗ kia.

Hồ Yến lên tỉnh tiện thể ghé bệnh viện, đến viện y học cổ truyền mua mấy miếng cao dán mang về nhà.

Thư Sách

Không ngờ lần sau về, bà Hồ lại vui mừng ra mặt, nói cao dán đó hiệu quả thật. Phạm Quyên dán mấy miếng, cánh tay bế con không còn đau như trước nữa, hỏi Hồ Yến có mua thêm được không.

Hồ Yến lập tức sa sầm mặt, nén giận nói hết rồi, là mua của một ông già bán hàng rong ven đường.

Bà Hồ còn luôn miệng tiếc hùi hụi.

Sau này Hồ Yến về nhà cũng chỉ mang ít đồ ăn, đều là mua tiện tay ở huyện, mua xong mang thẳng về thôn Tiểu Hà, mỗi tháng dúi cho bà Hồ mười đồng là xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hồ Yến kể vài câu chuyện nhà, giọng điệu chẳng mấy hứng thú.

Sau khi chấp nhận vị trí của mình trong gia đình, cô không còn cảm thấy tội lỗi như trước nữa.

Trước đây cô cứ ăn ngon mặc đẹp là lại thấy mình thật tệ, mẹ còn chưa được mặc mà mình đã hưởng thụ trước, thật không phải là một người con gái tốt.

Bây giờ cô không nghĩ vậy nữa, dù sao cô không thương mình thì cũng chẳng ai thương. Cô ra ngoài lâu như vậy, dù là anh cả hay anh hai, dù là mẹ hay chị dâu, cũng chưa ai hỏi cô ở ngoài có khổ không, có cần tiền không.

Nếu đã vậy, cô cần gì phải tự làm khổ mình.

Nên ăn thì ăn, nên mặc thì mặc, cô tự mình phấn đấu để có cuộc sống tốt hơn, tại sao lại không thể hưởng thụ?

Hai người ăn lẩu xong, chui vào chăn đi ngủ.

Hồ Yến hỏi Nguyên Đường: “Năm nay cậu ăn Tết ở đâu?”

Nguyên Đường suy nghĩ một lát: “Chắc về quê.”

Xe khách mùng hai Tết đã chạy lại, cô muốn đến lúc nào thì đến.

Hồ Yến “ừ” một tiếng, bây giờ cô rất ghét Tết.

Đối với cô, Tết chỉ là dịp để cả gia đình vốn đã xa cách tụ họp lại, giả lả với nhau.

Còn mệt hơn cả việc trông cửa hàng.

Nguyên Đường thì không có phiền não này, nhưng cô rất hiểu tâm tư của Hồ Yến.

Kiếp trước sau này nhà họ Nguyên cũng như vậy, các em trai em gái tụ họp đông đủ, nói vài câu khách sáo, tâng bốc lẫn nhau, qua Tết xong lại mỗi người một ngả, chẳng có mấy liên lạc.

Nguyên Liễu và Nguyên Cần luôn ngấm ngầm cạnh tranh, Nguyên Đống luôn tự cho rằng cả nhà hòa thuận tốt đẹp, còn Nguyên Lương thì khoanh tay chờ ăn. Một mình cô bận rộn trong ngoài, vừa phải làm đẹp mặt cho Nguyên Đức Phát và Triệu Hoán Đệ, vừa phải lo ăn uống cho cả nhà, mỗi lần qua Tết đều gầy đi mấy cân.

Vì vậy cô không hề cảm thấy ăn Tết một mình là cô đơn, ngược lại cô thấy sau một năm bận rộn, thời gian nghỉ ngơi mới thực sự là Tết.

Cô có thể tự mình chuẩn bị đồ ăn, có thể đốt pháo, có thể ngắm bọn trẻ con trong khu tập thể đuổi nhau nô đùa, còn có thể nghe đài mà không làm gì cả, chỉ ngồi sưởi ấm.

Cho nên Nguyên Đường muốn về huyện Bạch ăn Tết, cô muốn được thư giãn trong căn nhà nhỏ của mình, không nghĩ ngợi gì cả, trải qua một kỳ nghỉ bình dị và nhẹ nhàng.

Tháng Chạp sau đó, Nguyên Đường bận tối tăm mặt mũi, ngày nào cũng không ngừng tiếp đón khách hàng. Hàng trong tiệm không đủ bán, Nguyên Đường áp dụng chiêu thức khuyến mãi giảm giá. Rất đơn giản, không phân biệt giá cả, mua một món giảm 10%, hai món giảm 20%, ba món giảm 30%.

Nguyên Đường nhập một lúc mấy nghìn đồng tiền hàng, trong kỳ nghỉ đông chào đón thập niên 90 này đã kiếm được một khoản kha khá.

Vương Vi viết những dòng chữ "Mua một món giảm 10%", "Hai món giảm 20%", "Ba món giảm 30%" thật to, hai tờ giấy trắng lớn dán bên ngoài cửa hàng, từ xa đã có thể nhìn thấy. Cô bé còn vẽ mấy chú ngựa ở góc giấy, năm 90 là năm con ngựa, Vương Vi cố tình vẽ những chú ngựa con khác nhau, có con đang tung vó chạy, có con đang nằm ăn cỏ, con nào cũng ngộ nghĩnh đáng yêu.

Nguyên Đường khen cô bé hai phút liền, khiến Vương Vi đỏ bừng cả mặt.

 Mã Lan lại trông có vẻ đăm chiêu nhìn bức tranh, không biết đang suy nghĩ gì.

Cuối cùng cũng đến 27 tháng Chạp, Nguyên Đường cho hai mẹ con chị Mã Lan nghỉ: “Hàng trong tiệm mình bán gần hết rồi, còn lại một ít để ra năm bán, hai mẹ con nghỉ đi, đến mùng năm Tết đi làm là được.”

Dừng một chút, cô hỏi: “Năm nay hai mẹ con không về quê à?”

 Mã Lan lắc đầu, nhà mẹ đẻ chị cũng chẳng còn mấy người thân, về làm gì.

Nguyên Đường lì xì cho hai người mười đồng, thu dọn cửa hàng rồi khóa một chiếc khóa lớn.

 Mã Lan đưa con gái về phòng trọ, nhìn con gái vui vẻ vẽ tranh, chị đột nhiên nói: “Vi Vi, con có muốn vẽ một bức tranh về bố không?”

“Con vẽ một bức bố đang đi học, rồi mang cho bố xem nhé.”