Bất kể ở thời đại nào, thủ khoa luôn là người nổi bật nhất, đặc biệt là vào thời điểm các trường đại học chưa mở rộng tuyển sinh, thủ khoa kỳ thi đại học lại càng được báo chí đưa tin rầm rộ mỗi năm.
Nguyên Đường ở Thượng Hải cũng đã xem tin tức trên TV, trên chiếc TV của nhà khách đang chiếu nụ cười ngượng ngùng của thủ khoa Thượng Hải.
Nghe Hồ Yến nói đã bắt đầu có giấy báo trúng tuyển, Nguyên Đường cũng không lề mề nữa, đút túi số tiền cuối cùng hơn 600 đồng rồi bước lên chuyến tàu về quê.
Lại một chuyến xe lắc lư mười mấy tiếng, đến khi hai chân một lần nữa chạm đất, Nguyên Đường mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô thầm nghĩ, mua nhà quả nhiên vẫn chưa đủ, với cái tật hay say xe này của mình, tốt nhất vẫn là nhanh chóng thi bằng lái rồi tự mua xe.
Cô đến thành phố Thái Châu trước, ở lại trong căn nhà nhỏ của Hồ Yến hai ngày.
Hồ Yến kích động xúi cô đến sở giáo dục tra điểm.
Thư Sách
“Tớ nghe người ta nói, có phụ huynh sốt ruột quá, ngày nào cũng ra sở giáo dục chờ.”
Nguyên Đường: “Đến sở giáo dục mới là chờ không được ấy, phải ra bưu điện chờ mới đúng.”
Lúc này không giống như sau này, điểm thi được công bố trước, thường là phải đợi giấy báo trúng tuyển về tới nơi rồi người ta mới dán bảng điểm lên.
Hồ Yến còn để tâm hơn cả Nguyên Đường: “Sao cậu bình tĩnh thế, tớ nghe nói, hai ngày nay có lẽ đã có thứ hạng rồi đấy.”
Cô đặt kỳ vọng rất cao vào Nguyên Đường, luôn cảm thấy với sự nỗ lực của cô bạn mình, không nói đến thủ khoa tỉnh, nhưng thủ khoa thành phố thì có thể nghĩ đến chứ?
Nguyên Đường cười cười, sau khi thi xong cô đã dò đáp án, trừ phần bài luận môn Văn và Tiếng Anh không chắc chắn, số điểm cô ước tính về cơ bản đã khiến cô yên tâm, nguyện vọng đầu tiên của cô chắc không có vấn đề gì lớn.
Nhưng lời này cô không nói ra ngoài, điểm số càng cao thì càng khó tiến bộ, đặc biệt là sau mốc 600, có khi một điểm cũng có thể kéo theo thứ hạng của mấy người.
Hồ Yến vẫn tiếp tục lải nhải, Nguyên Đường lại vẻ mặt tự tại.
Hồ Yến có chút nản lòng: “Ba năm trước cậu vất vả như vậy, sao bây giờ đến lúc quan trọng lại có thể bình tĩnh như thế?”
Khiến cô có cảm giác mình còn lo hơn cả người trong cuộc.
Nguyên Đường: “Có lẽ là vì ba năm qua đã quá lao tâm khổ tứ, nên bây giờ không muốn phí tâm nữa.”
Nhìn lại ba năm qua, cô đã cố gắng hết sức. Kiếp trước, hy vọng lớn nhất của cô là được học hết cấp ba, kiếp này đã được như ý nguyện, còn quen biết được một số bạn học và bạn bè đáng yêu.
Đối với cô, chỉ cần đã cố gắng hết sức, kết quả dù không hoàn toàn như ý, cô cũng chấp nhận.
Hồ Yến có chút ghen tị nhìn cô: “Đôi khi tớ thật sự cảm thấy có phải cậu đã sống thêm một kiếp rồi không, giống như chuyện gì cậu cũng có thể chấp nhận được.”
Tay Nguyên Đường khựng lại một chút, chuyện gì cũng có thể chấp nhận sao?
Chưa chắc.
Ví như bây giờ, lẽ ra cô nên nhân lúc này trở về thôn Tiểu Hà.
Nhà cô đã mua, đáng lẽ nên nhân lúc này chuyển hộ khẩu đi.
Nhưng cô hiện tại vẫn đang ở lại nhà Hồ Yến, tuy lấy cớ là đi xe bị say muốn nghỉ ngơi, nhưng thực tế, cô biết mình đang trốn tránh.
Cảm giác này thật tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyên Đường thở ra một hơi dài.
“Ngày mai tớ sẽ về huyện Bạch.”
Phải trở về thôi, để khép lại tất cả.
Thôn Tiểu Hà, nhà họ Nguyên.
Nguyên Đống từ khi thi xong đã không ra khỏi cửa, kỳ thi kết thúc vào đầu tháng bảy, hắn đã ở lì trong nhà ròng rã gần một tháng.
Cửa sổ đóng chặt, Nguyên Đống nằm trên giường, cả người như không còn hơi thở.
Triệu Hoán Đệ ở ngoài cửa nhỏ giọng gọi: “Thằng Đống, thằng Đống! Ra ăn cơm đi con.”
Nguyên Đống không nói gì, Triệu Hoán Đệ gọi một lúc không thấy hắn trả lời, liền cẩn thận bưng cơm vào đặt trên bàn, rồi lại rón rén đi ra.
Nguyên Đống máy móc ngồi dậy, và cơm và thức ăn vào miệng, hết miếng này đến miếng khác, như thể đang ăn không phải cơm mà là cám.
Ăn xong, hắn lại trở về giường nằm xuống.
Triệu Hoán Đệ ở ngoài cửa vẻ mặt ưu sầu, bà nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng Nguyên Đống, như muốn nhìn thủng một lỗ trên đó.
Nguyên Cần thấy bộ dạng của mẹ, quay mặt đi, bĩu môi.
Nguyên Đức Phát cũng ở nhà, ông ngồi ở ngưỡng cửa, từ khi được chẩn đoán mắc bệnh đến nay đã một năm, ông già đi trông thấy, những nếp nhăn trên mặt không thể che giấu được.
Nguyên Liễu đang nhặt rau bên giếng, cúi đầu không động tĩnh.
Cả nhà mặc cho sự im lặng c.h.ế.t chóc đó lan tràn trong sân.
Triệu Hoán Đệ ngồi một lúc, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, bà đứng dậy đi đi lại lại trong sân một hồi, cuối cùng không nhịn được đến trước mặt Nguyên Đức Phát.
“Ông nó ơi, ông nói thằng Đống nó làm sao vậy? Thi xong là không nói một lời.”
Bà lẩm bẩm một mình: “Hai ngày thi trạng thái nó tốt lắm mà, theo lý thì không nên thế này.”
Nguyên Đức Phát ho khù khụ vài tiếng, cũng không trả lời.
Triệu Hoán Đệ cũng không phải cần chồng đưa ra câu trả lời gì, bà chỉ muốn có người nghe bà nói mà thôi.
“Thành tích của thằng Đống tốt như vậy, chắc chắn là thi tốt.”
“Hay là nó yêu cầu bản thân quá cao, nên đăng ký nguyện vọng cao quá?”
“Không đâu không đâu, thầy giáo nó đều nói, thành tích của nó chắc chắn đỗ được.”
“Tôi còn hỏi thăm mấy người trong thôn rồi, nói đề năm nay không khó đâu.”
“Ngay cả thầy bói mù đầu thôn cũng đã tính, nó chắc chắn đỗ đại học…”
…
Triệu Hoán Đệ lo được lo mất, lúc thì cảm thấy Nguyên Đống thi không tốt, lúc lại tự an ủi mình không thể nào.