Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 176



 

 

 

Nguyên Đường đến Thượng Hải nhưng không về ở nhà mình, mà tìm một khách sạn gần đó để trọ.

Hôm sau,  cô vội đến đồn công an nộp giấy tờ. Giấy chứng nhận chuyển khẩu do thôn Tiểu Hà cấp, cùng với giấy tờ nhà đất đã chuẩn bị sẵn, sau khi nộp xong, Nguyên Đường thấp thỏm hỏi mất bao lâu thì mới xong thủ tục.

“Cái này không chắc được, nhanh thì nửa tháng, chậm thì cả tháng. Nếu cô không vội thì cứ từ từ chờ.”

Nguyên Đường quả thực không vội, nàng rời đồn công an rồi về lại khách sạn.

Vì vẫn còn sớm, Nguyên Đường ra ngoài mua hai bộ quần áo. Thời tiết ở Thượng Hải ẩm hơn quê nhà, nhưng nhiệt độ lại cao hơn, hơi nóng bốc lên ngột ngạt. Cô mua một bộ váy gồm áo sơ mi trắng tay ngắn cổ bèo, bên dưới là chân váy dài màu xám cắt may vừa vặn đến đầu gối. Nguyên Đường vừa trông thấy đã ưng ý, bỏ ra 60 tệ để mua.

Bộ còn lại là áo dệt kim màu trắng mặc cùng quần jean ống hơi loe.

Lúc Nguyên Đường mặc thử, người bán hàng cứ tấm tắc khen.

“Kiểu quần ống hơi loe thế này phải người chân dài mặc mới đẹp.”

Nguyên Đường mua hai bộ quần áo, tổng cộng hết 120 tệ. Lần này đến Thượng Hải,  cô mang theo toàn bộ gia tài của mình, gần 4000 tệ.

Bốn nghìn tệ thời  này được xem là một khoản tiền lớn, giúp cho Nguyên Đường có một khởi đầu khá thoải mái ở trường đại học.

Sáng hôm sau,  cô mặc quần áo mới, xách theo hai túi lớn đi làm thủ tục nhập học.

Khuôn viên Đại học Giao thông rộng hơn  cô tưởng rất nhiều. Mãi một lúc sau Nguyên Đường mới tìm được đến cổng chính, trên cánh cổng cổ kính treo một tấm biển hiệu. Bốn chữ “Đại học Giao thông” rồng bay phượng múa khiến lòng Nguyên Đường cũng dâng lên niềm phấn khích.

Cô mang hành lý bước qua cổng, vừa vào trong đã thấy một dãy bàn, trước mỗi bàn đều treo bảng tên chuyên ngành. Sau bàn có một giáo viên và vài sinh viên đang ngồi, trên bàn bày đủ các loại giấy tờ.

Nguyên Đường xem như đến khá sớm. Thời gian nhập học kéo dài hai ngày, trừ một số ít sinh viên ở tại địa phương, còn lại phần lớn sinh viên ngoại tỉnh thường sẽ đến vào ngày thứ hai.

Trong khung cảnh có phần vắng vẻ ấy, sự xuất hiện của Nguyên Đường khiến nhiều người phải sáng mắt lên.

Từ lúc tốt nghiệp cấp ba đến giờ, Nguyên Đường vẫn chưa cắt tóc. Mái tóc cô buông xõa tự nhiên bên tai, dài vừa vặn đến ngang vai. Hôm nay, Nguyên Đường mặc chiếc áo dệt kim và quần ống loe, trông vừa Tây lại vừa xinh đẹp. Cô vừa vào cổng đã có người đến bắt chuyện.

“Chào em, em đến nhập học à? Học ngành nào thế?”

Nguyên Đường đáp: “Quản lý ạ.”

“Thế thì hay quá, bọn anh cùng ngành với em đấy.”

Thư Sách

Một nam sinh nhanh nhảu: “Để anh, để anh! Em gái, đi hướng này nhé, đầu tiên là nộp hồ sơ và học phí ở đây, sau đó lấy chìa khóa rồi về ký túc xá.”

Nguyên Đường chưa từng học đại học nên hơi ngợp trước sự nhiệt tình thẳng thắn như vậy. Chưa kịp từ chối, nam sinh kia đã xách hành lý của  cô, sốt sắng chỉ về phía tấm biển ngành Quản lý để dẫn đường.

Nguyên Đường đành đi theo. Tới nơi,  cô lấy hồ sơ và học phí ra nộp.

Thầy giáo trẻ đưa cho Nguyên Đường một chiếc chìa khóa: “Em đến sớm nên có thể chọn chỗ trước. Tờ này là thông tin cơ bản về trường, còn đây là nội quy…”

Nam sinh xách hành lý đứng phía sau chen lên: “Cầm cái này làm gì, để anh nói cho em nghe, ở trường này không ai rành đường hơn anh đâu…”

“Em có biết anh có biệt danh là gì không? Anh là bản đồ sống đấy, quanh trường có gì anh biết hết!”

Bỗng một giọng nữ vang lên: “Cậu họ Khương kia, cậu học ngành Sinh học thì qua ngành Quản lý của bọn này hóng chuyện gì thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên Đường ngơ ngác nhìn “anh khóa trên” này.

Nam sinh cười hề hề: “Học viện nào thì có gì quan trọng chứ? Đều cùng một trường mà. Em nói có đúng không, em gái.”

Cô gái vừa lên tiếng bước từ sau bàn của ngành Quản lý ra, giật lấy hành lý rồi đá anh chàng kia một cái.

“Đi đi, đây là người của bọn này, biến mau.”

“Này này, đừng khách sáo thế chứ, bọn anh bên ngành Sinh hoàn toàn có thể qua giúp mà…”

“Cậu nói thế viện trưởng của cậu có biết không?”

“Thầy ấy biết hay không cũng chẳng sao, anh quyết rồi, từ nay ngành Sinh bọn anh chính là ngành Quản lý.”

“Biến đi!”

Anh chàng họ Khương bị cô gái tóc ngắn đuổi đi, còn cô thì nhiệt tình xách hành lý của Nguyên Đường, dẫn nàng về ký túc xá.

“Đừng để ý đến cậu ta, chúng mình đi thôi.”

Cô gái này học năm hai, là đàn chị cùng khoa với Nguyên Đường. Sau khi tự giới thiệu, cô cho biết mình tên là Phan Ngọc.

“Sắp tới các em quân sự, chị sẽ là người phụ trách lớp các em, tạm thời trong hai tuần.”

Phan Ngọc tính tình hào phóng, thẳng thắn. Nguyên Đường cũng bị sự vui vẻ của cô lan tỏa nên cũng tự giới thiệu về mình.

Hai người trò chuyện suốt quãng đường, Phan Ngọc kể cho nàng nghe nhà ăn nào của trường đồ ăn nhiều nhất, câu lạc bộ nào thú vị, và một vài hoạt động chung mà ai cũng biết.

Nguyên Đường chăm chú lắng nghe. Nếu cuộc sống trung học là guồng quay căng thẳng theo khuôn khổ, thì cuộc sống đại học lại hoàn toàn tự do và đòi hỏi sự tự giác. Việc học tất nhiên vẫn là ưu tiên hàng đầu, nhưng ngoài ra, Nguyên Đường còn được tiếp xúc với một cuộc sống đại học rực rỡ và đa sắc màu.

Phan Ngọc đưa  cô đến ký túc xá rồi quay về. Nguyên Đường lúc này mới quan sát căn phòng mình sẽ ở trong bốn năm tới.

Ký túc xá nằm ở tầng hai của một tòa nhà đã có chút cũ kỹ, hành lang tối và ẩm thấp. Trong phòng đặt hai chiếc giường tầng, tổng cộng có bốn chỗ. Sát cửa sổ là hai chiếc bàn dài đủ cho bốn người ngồi, cùng vài chiếc tủ được xếp gọn trong góc.

Nguyên Đường khá hài lòng với ký túc xá như vậy. Hồi cấp hai, phòng của nàng có tới mấy chục người, cấp ba cũng là phòng tám người. Bây giờ tuy điều kiện không phải tốt nhất, nhưng là phòng bốn người đúng chuẩn, rộng rãi hơn trước rất nhiều.

 Có chọn giường dưới bên trái, mở hành lý ra, sắp xếp đồ dùng cá nhân, rồi lấy một tờ giấy ghi lại những thứ còn thiếu để lát nữa đi mua. Nguyên Đường không phải người hay tính toán, nghĩ mình đến sớm, nàng liền lau dọn cửa sổ và bàn ghế trong phòng. Thấy trong góc có một cây chổi đã cùn, nàng bèn chạy sang các phòng khác mượn một cây còn dùng được để quét dọn cho sạch sẽ.

Khi mọi thứ đã tươm tất, Nguyên Đường chuẩn bị khóa cửa đi mua đồ. Lần này nàng chỉ mang theo một bộ chăn nệm, vẫn phải mua thêm một chiếc chăn nữa.

Cô đeo ba lô, khóa cửa rồi rời đi, tấm bản đồ trong tay cuối cùng cũng có ích. Đúng vào mùa tựu trường nên cô dễ dàng tìm thấy cửa hàng tạp hóa. Nàng mua một chiếc phích nước, gối, chăn mỏng, cùng với một đống đồ lặt vặt khác.

Khi Nguyên Đường ôm đồ đạc quay về ký túc xá thì đã có một người bạn cùng phòng của nàng đến.

Một cô gái mặt chữ điền đang trải giường, bên cạnh có lẽ là mẹ cô. Cả hai mẹ con đều có khuôn mặt hao hao nhau với gò má cao, cùng để kiểu tóc mái bằng.

Thấy Nguyên Đường bước vào, người mẹ quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi mới nở nụ cười.

“Chào cháu, cô là mẹ của Điền Mật.”

Nguyên Đường cũng ngoan ngoãn chào lại, rồi tự giới thiệu tên mình. Mẹ Điền Mật huých nhẹ con gái một cái, cô gái tên Điền Mật bèn lí nhí cất tiếng chào.

Chào hỏi xong, Nguyên Đường bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.

Mẹ của Điền Mật lại không ngớt lời hỏi han.

“Cháu Nguyên, cháu là người ở đâu thế?”