Thư Sách
Nguyên Đường không giấu giếm: “Quê cháu ở huyện Bạch, thành phố Thái Châu, tỉnh Nam Giang ạ.”
Vừa nghe đến tên địa danh, nụ cười trên mặt mẹ Điền Mật vụt tắt, bà ta đầy ẩn ý lặp lại: “Tỉnh X à.”
Bà ta liếc qua trang phục của Nguyên Đường. Ban nãy chỉ nhìn lướt qua chứ chưa nhìn kỹ, cứ ngỡ với vẻ ngoài và giọng phổ thông không chút âm địa phương của Nguyên Đường, cô hẳn phải xuất thân từ một gia đình khá giả.
Giờ dùng con mắt soi mói của mình nhìn lại, bà ta mới phát hiện trang phục của Nguyên Đường tuy không quê mùa, nhưng những vật dụng mang theo lại rất đỗi bình thường. Chiếc phích nước, cái gối trên tay cô đều là hàng rẻ tiền bán ngoài vỉa hè, ngay cả chiếc túi dưới chân cũng là loại túi kẻ sọc đỏ thường thấy ở ga tàu, trông quê một cục.
Bà ta thầm “xì” một tiếng trong lòng, không còn thân thiện như ban nãy nữa. Sau một tiếng “ha ha” cho có lệ, bà ta quay sang cằn nhằn con gái.
“Con xem cái giường con trải kìa, bừa bộn c.h.ế.t đi được. Bảo con làm chút việc cũng không nên thân, tránh ra.”
Điền Mật cúi đầu đứng bên cạnh, nghe mẹ vừa lẩm bẩm vừa trải lại giường.
Khi giường đã gọn gàng, mẹ Điền Mật lại bắt đầu phàn nàn về việc con gái sắp xếp đồ đạc không đúng chỗ.
“Sách để đây, cốc để đây. Cả quần áo nữa, cất vào tủ đi.”
“Ối chà, tủ này sao không có khóa thế? Không được, mẹ phải đi mua một cái khóa về mới được.”
Điền Mật lí nhí nói gì đó, mẹ cô ta bỗng gắt lên.
“Không khóa à? Được thôi, để lúc nào mất đồ thì con sẽ biết tay. Đến lúc đó đừng có mà tìm mẹ mua lại cho!”
Điền Mật không lay chuyển được mẹ, cuối cùng vẫn phải đi mua một chiếc khóa to về khóa tủ lại. Mẹ Điền Mật vô cùng hài lòng với “tác phẩm” của mình, trước khi đi còn không quên dặn dò con gái vài câu.
Nguyên Đường đã dọn dẹp xong giường chiếu của mình, giờ đang sắp xếp lại bàn học. Cô chiếm lấy phần trong cùng, đặt những vật dụng lặt vặt của mình lên bàn. Mẹ Điền Mật đứng ở cửa nói chuyện, nên cô chỉ nghe loáng thoáng được vài từ.
“Người ngoài tỉnh…”, “cẩn thận…”, “vệ sinh…”
Nguyên Đường không bận tâm đến những lời đó. Sau khi xong xuôi mọi việc, cô ngồi vào ghế đọc sách. Chiếc phích nước mới mua vừa được cô mang xuống phòng lấy nước nóng dưới lầu, lá trà mà Tô Hồng tặng đang được pha trong đó, tỏa ra hương thơm dìu dịu. Cầm cuốn sách trên tay, cô thấy lòng mình thật thảnh thơi.
Điền Mật tiễn mẹ ra về, hẹn tối nay sẽ về nhà, hôm nay cô chỉ đến để làm quen với trường lớp trước. Vừa vào phòng, cô đã thấy Nguyên Đường đang ngồi đọc sách, ánh nắng chiếu lên gò má cô, tạo nên một vẻ đẹp thanh tú lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điền Mật mím môi, không nói gì, chỉ lẳng lặng trèo lên giường và tựa lưng vào đó.
Uống xong trà, Nguyên Đường vươn vai. Thấy hai người bạn cùng phòng còn lại vẫn chưa đến, chỉ có Điền Mật đang tựa vào đầu giường, tay cầm một cuốn sách mà hồn như đang lãng đãng ở nơi nào.
Nguyên Đường cất sách, nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ. Cô do dự một lát rồi quyết định rủ Điền Mật đi ăn cơm.
“Bạn Điền Mật ơi, mình đi nhà ăn đây, bạn có đi không?”
Điền Mật giật mình như một chú thỏ con, rồi vội vàng đáp: “Có.”
“Vậy thì dậy đi thôi. Mình nghe nói trường mình có bốn nhà ăn, gần đây nhất là nhà ăn số hai, chúng mình đến đó nhé?”
Nhận được sự đồng ý, Nguyên Đường và Điền Mật cùng nhau ra khỏi ký túc xá. Ban đầu, cả hai còn hơi ngượng ngùng, nhưng may mắn là Nguyên Đường không phải người khó bắt chuyện. Cô mở lời, Điền Mật đáp lại, chẳng mấy chốc hai người đã hiểu được hoàn cảnh của nhau.
Điền Mật là người bản xứ Thượng Hải, bố mẹ cô đều là công nhân nhà máy thực phẩm. Cô học ở đây từ nhỏ đến lớn, điểm thi đại học cũng không tệ. Gia đình mong muốn cô ở lại địa phương nên đã chọn Đại học Giao thông. Cô chia sẻ rằng trước đây mình đã phân vân giữa hai trường đại học tốt nhất ở đây, và lý do cuối cùng chọn Đại học Giao thông là vì gần nhà.
“Nhà mình ở con đường ngay cổng bắc của trường, đi qua bốn ngã tư là tới.”
Nguyên Đường kinh ngạc: “Vậy thì gần quá nhỉ.”
Khi đã thân hơn một chút, Điền Mật không còn vẻ xa cách ban đầu nữa. Cô phàn nàn: “Mình học ở đây từ mẫu giáo đến đại học, chưa bao giờ ra khỏi quận này cả.”
Trường học nằm ở quận Mẫn Hàng, nơi làm việc của bố mẹ cô cũng ở Mẫn Hàng, từ đây đi đến quận Tĩnh An một chuyến cứ như là đi xa nhà lắm vậy.
Điền Mật tỏ vẻ ngưỡng mộ Nguyên Đường: “Giá mà được như bạn, có thể đi học xa nhà cả ngàn dặm, mẹ mình sẽ không quản được mình nữa.”
Nguyên Đường có được sự tự do mà cô hằng ao ước, lại còn xinh đẹp như vậy. Điền Mật cảm thấy có chút chạnh lòng.
Hai người ăn cơm ở nhà ăn, mỗi người hết một tệ tám. Nguyên Đường thấy hơi đắt, hồi ở trường cấp ba huyện Bạch, một bữa ăn chỉ tốn khoảng tám, chín hào, hiếm khi nào quá một tệ. Nhưng nghĩ đến đây là Thượng Hải, cô cũng thấy hợp lý.
Điền Mật cũng thấy đắt, nhưng thấy Nguyên Đường không nói gì, cô cũng đành im lặng.
Hai người trở về ký túc xá, buổi chiều vốn định đi dạo quanh trường, nhưng trời lại đổ mưa. Thấy không đi dạo được, Điền Mật về nhà trước, còn lại một mình Nguyên Đường trong ký túc xá. Các phòng cùng tầng đều là sinh viên năm nhất, lần lượt có người đến nhận phòng.
Cả đêm đó Nguyên Đường ngủ không sâu giấc. Sáng hôm sau, cô dậy sớm, thu dọn đồ đạc đơn giản rồi đi dạo quanh trường. Dựa vào tờ giấy Phan Ngọc đưa, cô biết trường có bốn cổng chính và ba cổng phụ. Nghe nói phía đông trường vẫn đang được xây dựng thêm, sau khi hoàn thành, trường sẽ có tới mười hai cổng.
Trước khi vào đại học, Nguyên Đường chưa bao giờ nghĩ rằng việc đi dạo trong khuôn viên trường lại mệt đến vậy. Cô đi từ tám, chín giờ sáng đến ba giờ chiều mới tạm coi là đi hết một vòng.