Quản đốc bước lên giới thiệu: “Đây là nữ công nhân cuối cùng của nhà máy, tên là Trịnh Tiểu Vân.”
Trịnh Tiểu Vân loạng choạng một chút, mặt đỏ bừng, lắp bắp chào Nguyên Đường: “Chào… chào giám đốc!”
Cô cảm thấy không thể tin được, giám đốc mới lại trẻ và xinh đẹp đến vậy, trông như một sinh viên.
Ánh mắt Nguyên Đường hạ xuống, lông mày khẽ chau lại.
“Chân của cô…”
Trịnh Tiểu Vân ngượng ngùng lùi lại: “Tôi… tôi chỉ đi hơi khập khiễng một chút, không ảnh hưởng đến công việc đâu ạ.”
Như sợ Nguyên Đường không tin, cô cắn môi dưới, rồi lại đưa cái chân không bình thường ra.
“Thật đấy ạ, giám đốc có thể đến gõ thử, hoàn toàn không ảnh hưởng. Thùng hàng các thứ tôi đều có thể di chuyển được!”
Quản đốc quay mặt đi: “Cô ấy nói cũng không sai, bình thường trong xưởng dọn hàng, khiêng vác cô ấy đều làm, sau này nhà máy nghỉ nhiều người, một mình cô ấy cũng làm bằng hai người…”
“Hồ đồ!”
Nguyên Đường ném ra hai chữ, suýt nữa làm Trịnh Tiểu Vân sợ đến phát khóc.
Cô co chân lại, tấm lưng vốn đang cố ưỡn thẳng cũng khom xuống vài phần, lộ ra vẻ lúng túng và cô đơn.
Nguyên Đường chỉ vào khu vực chất hàng cách đó khoảng bốn, năm mươi mét: “Xa như vậy, bắt cô ấy dọn cái gì? Nhà máy của tôi không cần một người làm việc bằng hai.”
“Trịnh Tiểu Vân đúng không, thời gian gần đây cô tạm thời dừng công việc lại. Tôi đã dán thông báo tuyển người ở cổng, cô dọn dẹp tầng một của tòa nhà văn phòng, qua bên đó phụ trách tuyển người.”
“À phải rồi, bằng cấp của cô là gì?”
Trịnh Tiểu Vân ngơ ngác không nói nên lời, quản đốc đẩy cô một cái, cô vẫn chưa hoàn hồn.
Quản đốc đành tự mình trả lời: “Cô ấy học hết cấp ba, sau khi chân bị tai nạn thì nghỉ học.”
Nguyên Đường không hỏi kỹ về tai nạn của cô, chỉ đập bàn một cái.
“Học hết cấp ba là được rồi, tạm thời cô cứ làm nhân viên văn phòng, đợi khi dây chuyền sản xuất hoạt động trở lại sẽ sắp xếp cho cô sau.”
Nước mắt Trịnh Tiểu Vân trào ra từ khóe mắt, rơi xuống không kịp lau.
“Cảm ơn, cảm ơn…”
Cô cảm ơn một hồi lâu, ngay cả hai chữ “giám đốc” cũng không nói nên lời.
Nguyên Đường không nói thêm những lời khách sáo động viên, cô chỉ tỉ mỉ dặn dò những điều cần chú ý khi tuyển người.
“Cứ tuyển theo số lượng cho hai dây chuyền sản xuất, đợi khi cả năm dây chuyền đều hoạt động sẽ tuyển bổ sung. Nữ công nhân có thể tuyển nhiều một chút, ký túc xá của chúng ta có thể ở được, nam công nhân chủ yếu là làm công việc khuân vác. Tuyển người phải hỏi rõ lai lịch, cố gắng không tuyển những người hay tụ tập, kết bè kết phái…”
Trịnh Tiểu Vân lúng túng, lắp bắp: “Giám… giám đốc, tôi… tôi có làm được không ạ?”
Chuyện lớn như vậy, giám đốc giao hết cho mình, mình thật sự có thể hoàn thành được sao?
Nguyên Đường vỗ vai cô: “Có gì to tát đâu, nhà máy của chúng ta, cô còn sợ làm mất mặt ra ngoài à? Cứ yên tâm tuyển, nếu không chắc chắn thì đợi tôi đến rồi hỏi.”
“Hoặc là hỏi chú của cô cũng được.”
Lưng quản đốc lập tức cứng đờ, một giọt mồ hôi lạnh lướt qua trán ông.
Trịnh Tiểu Vân vẫn chưa nghĩ nhiều đến thế, vui vẻ đáp: “Vâng ạ!”
Giám đốc mới đã giao cho mình một nhiệm vụ quan trọng như vậy, cô nhất định sẽ nghiêm túc nỗ lực để làm tốt!
Nguyên Đường ngay tại chỗ quyết định mức lương cho hai người: “Tiểu Vân, lương của cô tính từ ngày mai, mỗi tháng tăng thêm mười tệ so với mức cũ. Trịnh Tùng, lương của ông vẫn là một trăm tệ mỗi tháng, nhưng tôi sẽ thêm tiền thưởng, tiền thưởng nhận được bao nhiêu hoàn toàn phụ thuộc vào hiệu suất và năng lực của ông.”
Nguyên Đường sờ vào chiếc máy bên cạnh: “Tôi muốn ông đi tìm người, không cần biết là ông tìm kỹ thuật viên ở đâu, phải nhanh chóng làm ra sản phẩm mà tôi muốn.”
Nguyên Đường mô tả chi tiết loại mì gói mà cô muốn.
Trịnh Tùng: “Cái này không khó, chủ yếu là tẩm ướp gia vị rồi chiên qua dầu.”
Nguyên Đường: “Đúng là không khó, nhưng tôi muốn ba vị.”
Trịnh Tùng chần chừ một chút, rồi nhanh chóng đồng ý.
Nguyên Đường: “Tốt, hôm nay coi như là cuộc họp đầu tiên của nhà máy chúng ta.”
Nghĩ lại, cô lại giao việc cho Trịnh Tùng: “Đổi người bảo vệ ở cổng đi.”
Cô vẫn còn nhớ những lần trước khi chưa mua lại nhà máy, người bảo vệ đó không chỉ nhìn cô từ trên xuống dưới một cách trơ tráo, mà còn bàn tán sau lưng về mối quan hệ giữa cô và Sử Nghị Thác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trịnh Tùng còn định đợi Nguyên Đường nói rõ hơn, nhưng cô không nói gì thêm.
Lúc này Trịnh Tùng mới nhận ra, câu nói vừa rồi của Nguyên Đường chính là kết thúc.
Cô không định giải thích người bảo vệ đã đắc tội với cô như thế nào, cũng không quan tâm ông ta sẽ sa thải người đó ra sao.
Cô muốn có một kết quả.
Giống như cách cô giao việc cho Trịnh Tiểu Vân và ông, cô cho họ quyền tự chủ rất lớn, nhưng cũng vạch ra ranh giới và nói rõ kết quả mà cô mong muốn.
Trịnh Tùng không nói thêm bất kỳ lời thừa thãi nào, chỉ càng thêm nghiêm túc đối đãi với từng câu nói của Nguyên Đường. Thậm chí ông còn dành chút tâm tư để suy ngẫm xem lời nói của Nguyên Đường có ẩn ý gì khác không.
Khi Nguyên Đường xem xét xong tất cả mọi nơi, lưng của Trịnh Tùng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nguyên Đường lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi chép. Nhà máy được quy hoạch rất hợp lý: một tòa nhà phân xưởng, một tòa nhà văn phòng kiêm ký túc xá, và một tòa nhà kho chứa hàng. Nhà ăn rất đơn sơ, chỉ là một cái lán bên ngoài phân xưởng.
Nguyên Đường ghi vào sổ: “Cải tạo nhà ăn”, “Xây thêm nhà vệ sinh”, “Làm lại biển hiệu”…
Còn rất nhiều việc phải làm.
Trước khi đi, Nguyên Đường nói với Trịnh Tiểu Vân: “Tuyển trước một thư ký đi, bằng cấp ba là được, người nhanh nhẹn một chút.”
Nhiều việc vặt vãnh như vậy, cô mà quản hết thì đến bao giờ?
Nguyên Đường quyết định ủy quyền.
Trịnh Tiểu Vân thầm nghĩ mình cũng phải đi mua một cuốn sổ tay để ghi chép, miệng thì nhanh nhảu đồng ý.
Nguyên Đường đi rồi, Trịnh Tiểu Vân mặt mày hớn hở.
“Chú ơi! Con thấy giám đốc mới đúng là người tốt!”
“Trước đây chúng ta còn lo cô ấy sẽ đuổi hết mọi người đi, chú xem cô ấy tốt chưa kìa, còn cho con làm nhân viên văn phòng nữa!”
Trịnh Tùng không ngây thơ như cháu gái mình, ông cau mày, lo lắng cho sự chậm chạp của cô.
“Cháu không thấy có gì không đúng à?”
Trịnh Tiểu Vân tuy chân có vấn đề, nhưng chú đối xử với cô rất tốt, nên trước mặt chú cô rất thoải mái.
“Không đúng chỗ nào ạ? Con thấy tốt mà.”
Trịnh Tùng hận sắt không thành thép: “Trước đây chú đã nói rồi, quan hệ của chúng ta không được nói ra.”
Trịnh Tiểu Vân lúc này mới nhận ra: “À vâng!”
Chú nói sợ giám đốc mới đa nghi, tốt nhất là nên giấu mối quan hệ của hai người.
“Vậy làm sao cô ấy biết được ạ?”
Trịnh Tùng thầm nghĩ quỷ mới biết.
Vị giám đốc mới này cười thì dịu dàng, nhưng không một lời nói thừa. Một mặt thì ủy quyền cho mình, mặt khác lại răn đe mình.
Trịnh Tiểu Vân bĩu môi: “Giám đốc đâu có như vậy, cô ấy là người tốt.”
Trịnh Tùng liếc nhìn cô cháu gái đang khó chịu vì mình lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. À, giám đốc mới còn thuận tay thu phục luôn cả cháu gái mình.
“Sao cháu biết cô ấy là người tốt?”
Trịnh Tiểu Vân lẩm bẩm: “Con cứ biết vậy thôi.”
Người khác nhìn thấy chân cô, hoặc là ghét bỏ, hoặc là thương hại. Đôi khi đi trên đường, cô còn có thể nghe thấy người khác quay mặt đi bàn tán sau lưng rằng cô đáng thương đến mức nào.
Trịnh Tiểu Vân đã nghe quá nhiều những lời như vậy, trong lòng rất bực bội.
Nhưng Nguyên Đường không hỏi cô bị tai nạn như thế nào, cũng không phán xét, điều đó đã khiến Trịnh Tiểu Vân vô cùng cảm kích.
Trịnh Tùng vẫn còn chút lo lắng, ông chưa từng thấy ai có tuổi tác và khí chất hoàn toàn không tương xứng như Nguyên Đường, trong lòng nảy sinh vô số suy đoán.
Trịnh Tiểu Vân nhìn chú mình, đưa ra một câu hỏi chí mạng: “Chú ơi, chú nghĩ nhiều như vậy có ích gì không? Chúng ta có gì đáng để người ta mưu đồ chứ?”
Một câu nói đánh thẳng vào lòng Trịnh Tùng. Đúng vậy, người ta đã là giám đốc, chịu dùng mình đã là may mắn lắm rồi, còn có gì để mà mưu đồ?
Thư Sách
Trịnh Tùng nản lòng: “Thôi được rồi, những gì giám đốc giao cháu đã nhớ kỹ chưa?”
Trịnh Tiểu Vân lè lưỡi: “Con đương nhiên nhớ kỹ rồi.”
Trịnh Tùng quyết tâm, kệ đi, chỉ cần trả lương, ông không quan tâm giám đốc mới từ đâu đến. So với ông chủ keo kiệt trước đây, ít nhất Nguyên Đường tỏ ra rất bình thường.
Ông nắm chặt chiếc mũ trong tay, quyết tâm làm một phen.
Bên kia, Nguyên Đường vừa đến cổng trường, đã thấy một người đang ngồi xổm bên cạnh.
Tháng năm thời tiết đã nóng dần lên, nhưng cô gái đó vẫn mặc áo len dệt kim tay dài và quần jean, tay cầm một tờ báo nhặt được ở đâu đó để quạt. Mắt không rời khỏi những người xung quanh.
Giọng Nguyên Đường mừng rỡ đến mức thay đổi cả tông.
“ Yến Yến!”