Sau hơn nửa năm, dáng vẻ của Hồ Yến không có nhiều thay đổi, chỉ là trông gầy hơn trước một chút.
Hồ Yến ôm chầm lấy Nguyên Đường. Cả hai đều rưng rưng nước mắt.
“Sao cậu không báo trước một tiếng, để mình ra đón!”
Hồ Yến chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ. Nguyên Đường xách túi lên, hỏi cô đến bằng gì, trên đường có thuận lợi không.
Hồ Yến thản nhiên đáp: “Không sao đâu, bây giờ mình đi ra ngoài một mình thoải mái lắm. Năm ngoái mình còn một mình đến Quảng Châu nữa cơ.”
Chỉ là cô vừa từ Quảng Châu trở về thì nhà anh cả xảy ra chuyện. Mấy tháng trời, cô vừa phải chăm sóc người mẹ suy sụp, vừa phải dỗ dành đứa cháu đang khóc ngằn ngặt, nên mới gầy đi nhiều như vậy.
Nguyên Đường không nói không rằng, xách hành lý của Hồ Yến lên, định đưa cô đến một khách sạn bên cạnh Bến Thượng Hải để ở.
Hồ Yến xua tay: “Không cần phiền phức vậy đâu, mình xem kỹ rồi, ngay ngoài trường các bạn có nhà nghỉ, mình ở đó là được.”
Cô đến đây là để tìm Nguyên Đường, ở xa như vậy làm gì.
Nguyên Đường chớp mắt: “ Cậu không muốn ngắm cảnh đêm ở Bến Thượng Hải à?”
Hồ Yến có chút chần chừ.
Nguyên Đường liền kéo tay cô: “Đi thôi, mình đặt cho cậu một khách sạn có thể ngắm được cảnh đêm.”
Hai người bắt taxi đến khách sạn mà Nguyên Đường đã ở lần trước. Vừa bước vào cánh cửa khách sạn lộng lẫy, Hồ Yến đã thấy lo lắng.
Sảnh khách sạn vô cùng tráng lệ, sàn nhà được lau đến bóng loáng, đèn chùm pha lê, cửa ra vào đặt hai bức tượng ngựa oai vệ…
Thấy Nguyên Đường không chớp mắt mà thanh toán luôn ba ngày tiền phòng, cô cố nén sự tò mò trong lòng, nỗ lực giữ vẻ mặt bình tĩnh, cùng Nguyên Đường bước vào thang máy.
Cô nín thở, bước chân lên tấm thảm mềm mại. Hành lang thoang thoảng mùi nước hoa, một hương thơm dễ chịu quẩn quanh nơi đầu mũi. Cạnh cửa mỗi phòng đều có một chiếc đèn tường nhỏ xinh, ngẩng đầu lên là thấy những bức bích họa rực rỡ trên trần hành lang.
Mãi cho đến khi vào phòng, Hồ Yến mới thả lỏng đôi vai đang căng cứng.
Nhìn lại cách bài trí trong phòng, hai chiếc giường lớn đối diện với một ban công rộng, trên lan can khắc hoa còn có cây xanh. Trong phòng có bồn rửa, trên bàn đặt sẵn nước uống. Một chiếc TV nhỏ đặt gần đó.
Hồ Yến căng thẳng nuốt nước bọt: “Tiểu Đường, cậu phát tài rồi à?”
Phòng đắt như vậy, vừa nãy ở dưới lầu cô chỉ nghe loáng thoáng đã thấy đắt rồi.
Một đêm mấy trăm tệ, trời ạ, ở quê biết bao nhiêu người làm cả tháng còn không kiếm được. Cô ngưỡng mộ nhìn Nguyên Đường, từ khi Nguyên Đường thi đỗ đại học, cô đã biết bạn mình chắc chắn sẽ có thành tựu lớn, nhưng không thể ngờ Tiểu Đường lại giỏi đến vậy.
Vừa rồi lúc gặp mặt, cô đã nhận ra, so với hồi ở huyện Bạch, Tiểu Đường bây giờ toát lên một vẻ trầm ổn, bình thản và tự tin, cũng xinh đẹp, tự nhiên hơn trước.
Đây là lợi ích của việc học đại học sao?
Nguyên Đường không trả lời câu hỏi mình có phát tài hay không, mà kéo Hồ Yến ra bên cửa sổ.
Ban ngày, Bến Thượng Hải không có sức hút mạnh mẽ như ban đêm, nhưng khung cảnh rộng lớn vẫn khiến Hồ Yến, người chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, phải choáng ngợp.
Nguyên Đường: “Đáng giá đúng không? Lần đầu tiên đến Thượng Hải mình cũng ở khách sạn này.”
Những tòa nhà cao tầng và ánh đèn rực rỡ của thành phố lớn luôn mang đến cho người ta một động lực vô tận, khiến cô thực sự muốn bén rễ ở nơi này.
“ Yến à, đã đến rồi thì đừng đi nữa.”
Ở một thành phố lớn như thế này, chỉ cần chịu khó làm lụng, nơi đây sẽ trở thành ngôi nhà mới của họ.
Tối hôm đó, Nguyên Đường không về trường mà ở lại khách sạn cùng Hồ Yến.
Hồ Yến tò mò như một đứa trẻ, thử hết mọi thứ trong phòng tắm, ngâm mình trong bồn, rồi thơm tho trong chiếc áo choàng tắm cùng Nguyên Đường ngồi bên giường ngắm cảnh đêm.
Màn đêm phồn hoa, đèn neon lấp lánh, trên mặt sông có thể thấy những ánh đèn đỏ chớp tắt của những con thuyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô cảm thán: “Mình cứ cảm thấy như đang mơ vậy.”
Mấy tháng trước, khi còn đang lo lắng vì chuyện gia đình, cô không thể nào tưởng tượng được mình lại có thể tận hưởng khung cảnh như thế này.
Nhắc đến chuyện gia đình, lúc này Nguyên Đường mới có dịp hỏi Hồ Yến về mọi chuyện ở nhà cô.
Hồ Yến uống cạn ly nước trong tay.
“Mình đã hiểu ra rồi, mình có hy sinh bao nhiêu đi nữa, trong mắt mẹ mình cũng là vô ích.”
“Từ sau khi anh cả mình xảy ra chuyện, đã bị giam một thời gian. Chị dâu mình liền ôm con về nhà mẹ đẻ, mẹ mình đã khóc ngất đi nhiều lần. Sau này thấy nhà cửa loạn quá, mình liền đưa bà đến chỗ mình ở.”
“Bây giờ nghĩ lại, mình ở đây thì lo lắng cho sức khỏe của bà, còn bà thì hay rồi, quay đầu đã lấy chuyện của mình đi tâng bốc chị dâu.”
Nguyên Đường: “Mẹ cậu…”
Hồ Yến bây giờ nghĩ lại vẫn còn tức: “Trước đây mình nghĩ là trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cả ra tù tám, chín phần mười cũng không làm tài xế được nữa, sau này họ chắc chắn sẽ phải vất vả kiếm sống. Chỗ mình cạu cũng biết rồi đấy, lại thuê thêm cửa hàng bên cạnh, thành hai gian mặt tiền, ngày thường cũng bận tối mắt. Mình nghĩ để mẹ theo mình cũng tốt, trông cửa hàng giúp mình, bà cũng không cần phải bận rộn trong ngoài như ở quê. Mình cũng có thể chăm sóc bà gần hơn.”
Hồ Yến cười lạnh: “Kết quả là mẹ mình ở chỗ mình hơn một tháng, vừa nghe tin anh cả ra tù là nhất quyết đòi về. Lúc đi mình còn dặn đi dặn lại, nói rằng nhà mình thuê, cửa hàng còn nợ tiền, bà về đừng nói với ai.”
“Mẹ mình thì hay rồi, về không bao lâu đã đi tâng bốc chị dâu, nói mình ở thành phố kiếm được nhiều tiền. Chị dâu mình ban đầu còn nói bóng nói gió hỏi mình, mình đều không thừa nhận. Sau này bạn biết mẹ mình nói gì với mình không?”
“Nói gì cơ?”
Hồ Yến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy lạnh lòng: “Mẹ mình nói nếu mình đã bén rễ ở thành phố, thì nên đưa cả nhà anh cả đến. Đến lúc đó chị dâu cùng mình trông cửa hàng, anh cả cũng có thể tìm việc ở thành phố. Bà còn có thể chăm sóc mình gần hơn, cũng có thể chăm sóc cháu trai.”
“Mình không đồng ý, mẹ mình liền nói bà đã thấy giấy tờ nhà đất của mình, biết căn nhà đó là mình mua, nếu mình đã có thể mua được nhà tốt như vậy, tại sao lại không thể cưu mang gia đình anh cả?”
Hồ Yến bây giờ nghĩ lại cảnh mẹ mình trợn mắt cãi nhau với mình vẫn thấy nực cười. Cô cứ ngỡ đưa mẹ ruột đến bên cạnh là để an ủi, chăm sóc, ai ngờ mẹ ruột lại nhân lúc mình không có nhà mà lục lọi đồ đạc.
Hồ Yến tự giễu: “Bây giờ nghĩ lại, mình cũng thật ngốc. Trước đây mình biết trong lòng mẹ chỉ có anh cả và anh hai, nhưng mình cứ nghĩ mấy năm nay bà đã thay đổi. Năm ngoái bà phát hiện bị tiểu đường, mình rất thương bà. Bà ở nhà làm đủ thứ việc, ngày thường muốn uống thuốc còn phải nơm nớp lo sợ nhờ anh cả mang về.”
“Có một lần mình về, anh cả quên mua thuốc cho bà, bà cũng không dám nói. Chỉ dám lén hỏi mình lần sau khi nào về, mang cho bà một ít.”
Hồ Yến thừa nhận mình đã đưa ra một quyết định sai lầm, nhưng cô biết đó là vì bệnh tình của mẹ.
Bà đã vất vả mấy chục năm, góa bụa nuôi mấy đứa con, những ngày sung sướng chẳng được bao lâu, bây giờ con dâu vừa về, bà lại như khách trong nhà.
Ăn không dám ăn nhiều, uống không dám uống nhiều, ngày thường phải nhìn sắc mặt con dâu mà sống.
Hồ Yến thương mẹ, hai tháng đưa bà lên thành phố, cô đã đưa mẹ đi ăn ngon, đi công viên chơi, trong nhà có máy giặt, có tủ lạnh, mẹ cô theo cô, có thể nói mỗi ngày đều sống rất thoải mái.
Hồ Yến: “Ban đầu mình không hiểu tại sao bà lại nhất quyết đòi về, sau này mình mới hiểu ra.”
Thư Sách
“Bà đâu có ngốc, đương nhiên biết ở chỗ mình sống tốt hơn. Cho nên bà trở về, chính là để trói buộc cả nhà anh cả vào người mình, tốt nhất là mình chuyển hết mọi thứ cho nhà anh cả. Như vậy bà vừa có thể sống sung sướng ở thành phố, vừa có thể để cả nhà anh cả được hưởng phúc.”
“Nực cười thật, mình dù có giàu đến đâu, hình như cũng không bằng anh cả và anh hai. Mẹ mình không chỉ hy sinh cả đời mình, mà còn muốn kéo cả mình vào hy sinh cùng.”
“Dựa vào đâu chứ!”
Nguyên Đường im lặng hồi lâu.
Hồ Yến lau nước mắt, nói một cách tàn nhẫn: “Cho nên mình đã đi rồi. Mẹ mình không phải muốn mình giao cửa hàng cho Phạm Quyên sao? Mình đã cho thuê lại mặt bằng. Nhà mình cũng bán rồi.”
Nguyên Đường giật mình: “Bán rồi à?”
Hồ Yến gật đầu mạnh: “Bán rồi, mẹ mình không phải lúc nào cũng mong ngóng con dâu của bà sao? Sau này mình sẽ không về nữa.”
Chút hiếu thuận còn sót lại của cô, đã tan biến hết sau những lần bất công của mẹ.
Cô đâu phải là gỗ đá, mềm lòng vài lần cũng biết đau. Mẹ cô muốn hy sinh cho gia đình anh cả, được thôi. Nhưng đừng nghĩ đến việc dẫm lên cô để hy sinh!
Hồ Yến bán nhà, mang theo số tiền tiết kiệm của mình ra đi.
Lúc đi, cô không nói cho ai biết. Khác với lần rời huyện Bạch đến Thái Châu, lần này cô đã không còn ôm bất kỳ ảo tưởng nào về gia đình nữa.