Thư Sách
Tạp chí 《 Phi Dương 》 số đầu tiên, nếu nói là có "hot" hay không, thì thật sự là không hề.
Mấy tạp chí nổi tiếng bây giờ đều được bán ở các sạp báo. Dương Xuyên kể rằng cậu từng đứng ngoài sạp báo quan sát, mấy cuốn bán chạy nhất, cứ đến giờ học sinh tan học là một tiếng có thể bán được cả chục cuốn.
Trong khi đó, 《 Phi Dương 》 lại không chen chân vào được các sạp báo. Mặc dù Nguyên Đường không cho phép Dương Xuyên làm xuất bản lậu nữa và đã xin giấy phép đầy đủ, biến 《 Phi Dương 》 thành một tạp chí có đăng ký đàng hoàng, nhưng khổ nỗi thời buổi này có quá nhiều loại tạp chí.
Nhờ mấy năm gần đây người xuống phía Nam làm việc ngày càng đông, cộng thêm sức mua của học sinh, việc kinh doanh của các sạp báo trên phố phải nói là phất lên trông thấy.
Nhưng vì đây là lần đầu Dương Xuyên làm tạp chí, số lượng in cũng không nhiều. Chừng ấy mà mang ra sạp báo thì chẳng khác nào muối bỏ bể, chìm nghỉm giữa vô vàn tạp chí khác. Huống chi, rất nhiều sạp báo còn chẳng thèm nhập hàng của cậu.
Vì vậy, Dương Xuyên đành phải tự mình đi bán rong. Cậu bỏ được sĩ diện, lại chạy rất nhanh. Mỗi lần đang bày hàng mà thấy quản lý đô thị đi tới là cậu lại nhanh như cắt thu dọn tạp chí, vác túi lên vai rồi biến mất.
Nhờ thế mà số tạp chí đầu tiên cuối cùng cũng bán hết.
Thế nhưng, không thể gọi đó là bán chạy được. Bởi vì đây hoàn toàn không phải là một quy trình bán hàng thông thường.
Dương Xuyên trong lòng cũng thấp thỏm không yên. Đừng thấy cậu ngoài mặt thì tự tin, luôn miệng khoe rằng thứ mình viết ra không thể nào không nổi tiếng được. Nhưng khi đối mặt với thực tế, cậu thiếu niên 16 tuổi vẫn bộc lộ sự nhút nhát.
Hầu như ngày nào cậu cũng lảng vảng ngoài cổng nhà máy. Cậu không hỏi thẳng, chỉ đến nói chuyện phiếm với mấy chú bảo vệ.
Từ khi nhà máy đi vào guồng quay, Nguyên Đường đã tuyển thêm vài đội bảo an. Các chú bảo vệ có ca trực riêng, đến giờ thì đổi ca và đi tuần tra trong nhà máy. Dương Xuyên cứ lân la mãi, khiến đội bảo an cũng phải cạn lời.
Cuối cùng, đội trưởng đội bảo an đành phải nói thẳng: “Thật sự không có thư từ gì đâu cậu ạ.”
Bị vạch trần ý đồ, Dương Xuyên xấu hổ đỏ mặt: “Ai nói tôi đến tìm thư chứ? Tôi chỉ thấy buồn chán nên qua thôi.”
Đội trưởng đội bảo an: “…”
Cậu nói thế có tin được không?
Trước kia cậu ta toàn ru rú trong cái văn phòng nhỏ của mình, bây giờ thì cứ như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên.
Cuối cùng, Dương Xuyên thẹn quá hóa giận: “Ai bảo tôi quan tâm đến thư hồi âm chứ? Tôi thấy mấy chú buồn chán nên qua tán gẫu thôi, thật là, không biết lòng tốt của người ta.”
Dương Xuyên quay về phòng làm việc, úp mặt vào cửa.
Mất mặt quá đi mất.
Nguyên Đường sau khi biết chuyện cũng không nhịn được cười. May mà cô vẫn để tâm đến chuyện của Dương Xuyên, cô đã nhờ bảo vệ hỏi thăm bên bưu cục xem có phải có thư nhưng vì lý do nào đó mà chưa được gửi đến không.
Vừa hỏi xong, người đưa thư liền vỗ trán một cái.
“À, tòa soạn tạp chí 《 Phi Dương 》 là ở trong nhà máy của các vị à? Bảo sao gần đây tôi toàn nhận được thư gửi đến địa chỉ này. Tôi còn tưởng tòa soạn này ghi sai địa chỉ, làm mọi người gửi nhầm hết cả.”
Anh ta vác từ phía sau bưu cục ra một cái túi lớn, bên trong toàn là những lá thư dày cộp.
“Vừa hay quá, các vị đến thì ký nhận luôn đi, để chúng tôi còn giao cho đúng chỗ.”
Bảo vệ mang túi thư về, lúc này Dương Xuyên mới vỡ lẽ ra mình không nhận được thư là vì chưa đến bưu cục đăng ký thông báo! Người đưa thư nhìn thấy địa chỉ nhà máy thì chẳng thể nào liên tưởng đến một tòa soạn tạp chí được. Bảo sao cậu không nhận được một lá thư nào!
Dương Xuyên xách bao tải thư về, mặt mày hớn hở như lão nông được mùa, cười toe toét đến mang tai. Cậu đọc từng lá thư hồi âm một, ngay cả những bản thảo bị từ chối, cậu cũng viết thư phúc đáp cẩn thận.
Nguyên Đường để ý dạo này tình hình tăng ca ở nhà máy ngày càng nhiều. Có lẽ vì cô lại vừa thông báo tuyển thêm người nên ai cũng đang cố gắng thể hiện.
Nhưng người bận rộn nhất trong số đó, không ngờ lại là Dương Xuyên.
Căn phòng làm việc nhỏ của Dương Xuyên trong nhà máy gần như đêm nào cũng sáng đèn.
Nguyên Đường cứ ngỡ cậu đang chuẩn bị cho số tạp chí thứ hai. Nhưng khi cô ghé qua xem thử, Dương Xuyên nào có đang viết bài, cậu chỉ đơn thuần là đang trả lời thư của những người gửi bản thảo!
Nguyên Đường: “…”
Cô cố nén lại, nói: “Cậu có biết là rất nhiều tòa soạn ngầm mặc định không trả lời tức là từ chối bản thảo rồi không?”
Thời buổi này đâu giống sau này, từ chối bản thảo chỉ cần một cái email là xong. Bây giờ, gần như chẳng có tạp chí nào lại đi viết thư từ chối một cách nghiêm túc như vậy.
Dương Xuyên đỏ mặt, chống chế: “Tôi đâu phải từ chối bản thảo, tôi chỉ đang góp ý cho họ thôi! Xem họ viết cái gì này!”
Điều này khiến Nguyên Đường tò mò, cô tiện tay nhặt một bản thảo lên xem.
Càng đọc, lông mày cô càng nhíu lại.
Câu chuyện này lấy bối cảnh ở Hồng Kông. Một tiểu thư con nhà xã hội đen cùng cô bạn thân đang đi trên phố thì bị côn đồ trêu chọc, nam chính thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ. Sau đó, vị tiểu thư này đã giúp đỡ nam chính hết mình để anh ta vươn tới đỉnh cao sự nghiệp. Cuối cùng, cha của cô tiểu thư c.h.ế.t trong một cuộc thanh trừng băng đảng. Cô sinh cho nam chính một đứa con trai rồi bị đưa ra nước ngoài lánh nạn.
Điểm kỳ quặc nhất là trước khi rời đi, cô tiểu thư còn làm mai cho bạn thân và nam chính, nói những lời nghe qua thì vô cùng cảm động: “Em biết chị cũng thích anh ấy, sau này em không ở bên cạnh, em hy vọng chị sẽ thay em chăm sóc anh ấy.”
Kết thúc câu chuyện, cô bạn thân đã cùng nam chính nuôi đứa trẻ suốt 18 năm. 18 năm sau, nữ chính quay về Hồng Kông và đoàn tụ với nam chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyên Đường đọc xong mà mặt đầy dấu hỏi chấm, còn Dương Xuyên lại cho rằng bài viết này rất đáng xem.
“Đề tài xã hội đen kiểu này bây giờ ít thấy trong tiểu thuyết ngôn tình lắm.”
Thực tế, đợt nhận bản thảo lần này khiến cậu vô cùng ngạc nhiên. Những bản thảo với lối hành văn có phần non nớt và vụng về này lại ẩn chứa những ý tưởng vô cùng độc đáo.
Bài viết xuyên không của cậu cũng không phải là sáng tạo đầu tiên. Rốt cuộc, từ mấy chục năm trước, Hồng Kông đã có những bộ phim điện ảnh và truyền hình với yếu tố này. Trong rất nhiều tác phẩm văn học và điện ảnh trong và ngoài nước, những câu chuyện về sự sai lệch thời không như vậy cũng đã xuất hiện.
Thế nhưng, việc chính thức đưa yếu tố này vào làm điểm nhấn cho một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, Dương Xuyên tuy không phải người đầu tiên, nhưng cũng thuộc top những người đi trước.
Ý tưởng đột phá của cậu đã tạo ra một hiệu ứng tích cực, khơi mào cho một trào lưu. Không ít người gửi bản thảo đến cũng mang những yếu tố tương tự. Có nhân viên khảo cổ xuyên không về cổ đại nhập vào một nhân vật lịch sử nào đó, có người lại xuyên đến phương Tây huyền bí, hay một đất nước lãng mạn nào đó, và đặc sắc nhất là một bản thảo về đề tài ma cà rồng.
Giữa một loạt đề tài xuyên không, bản thảo về xã hội đen này lại trở nên nổi bật và khác biệt. Dương Xuyên đang định đăng bài này trong số tiếp theo.
“Sao vậy, chị thấy bài này không hay à?”
Nguyên Đường rất ít khi can thiệp vào nội dung công việc của cậu. Theo lời Nguyên Đường, cô không thích “người ngoài ngành chỉ đạo người trong ngành.” Người ngoài chỉ xem cho vui, còn người trong nghề mới nhìn ra được chuyên môn. Giống như với số tạp chí đầu tiên, dù Nguyên Đường cảm thấy có vài chỗ chưa ổn, nhưng về mặt nội dung, cô vẫn không chỉ đạo nhiều.
Nguyên Đường: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy, trong câu chuyện này, anh nam chính số sướng quá.”
Dương Xuyên ngớ người.
Hình như đúng là vậy thật. Nữ chính xinh đẹp đã dọn sẵn mọi chướng ngại, trải đường cho anh ta, tạo cơ hội cho anh ta. Rồi đến khi nam chính sắp bị cảnh sát tóm được điểm yếu, cha của nữ chính lại vừa hay c.h.ế.t đi. Cái c.h.ế.t của ông đã thành công chuyển hướng sự chú ý của cảnh sát khỏi người nam chính vẫn còn dính líu đến thế giới ngầm.
Sau đó, nữ chính sinh con, lúc ra đi còn chu đáo sắp xếp cho cô bạn thân với nam chính, vì sợ một người đàn ông như anh ta sẽ không tiện chăm sóc con nhỏ. Đương nhiên, nam chính không yêu cô bạn thân, nhưng sự chăm sóc và săn sóc của cô ta thì anh ta vẫn nhận hết.
Đến cuối truyện, anh ta cùng đứa con trai đã trưởng thành đoàn tụ với nữ chính.
Sự nghiệp, địa vị, người đẹp, con trai, thậm chí cả hồng nhan tri kỷ, anh ta có tất cả.
Cuối cùng, nam chính áy náy nói với cô bạn thân: “Tình cảm của anh dành cho em là một thứ tình cảm thứ ba, không phải tình yêu cũng chẳng phải tình bạn, em phải thừa nhận rằng trên đời này tồn tại một thứ tình cảm chân thành và tốt đẹp như vậy.”
Nếu viết câu chuyện này dưới góc nhìn của một người đàn ông, nó sẽ tập trung vào việc nam chính đã tung hoành ngang dọc ra sao, từ một tên côn đồ đường phố trở thành một ông trùm như thế nào. Và tất cả những người phụ nữ trong đó chỉ là gia vị điểm tô cho cuộc đời anh ta.
Còn trong câu chuyện này, Nguyên Đường thực sự không thấy nam chính phải trả giá điều gì, ngoài màn anh hùng cứu mỹ nhân lúc đầu. Phần sau của câu chuyện giống như một giấc mơ đẹp được tạo ra chỉ để xoay quanh nam chính.
Dương Xuyên: “Chị nói vậy cũng đúng thật.”
Cậu suy nghĩ một lúc rồi rút bản thảo đó ra.
“Chị Nguyên, em phải nghĩ kỹ xem nên hồi âm cho cô ấy thế nào.”
Ngoài bài viết gây tranh cãi này, Nguyên Đường không xem kỹ những bài khác. Cô duyệt cho Dương Xuyên một khoản ngân sách tuyển người, bảo cậu tự xem xét.
Mùa thu năm 1994 dường như đến sớm hơn mọi năm. Phía Hồ Yến cuối cùng cũng đã thử nghiệm thành công chiếc áo phao đầu tiên.
Nói ra thì cũng đầy gian nan. Ban đầu, Hồ Yến nghĩ áo phao thì cũng chỉ có kiểu dáng như vậy thôi. Nguyên Đường đã nói cho cô biết quy trình đại khái, cô lại đi hỏi thêm chi tiết từ người khác, rồi mua máy móc về là xong. Thậm chí sau khi đi khảo sát vài nhà máy, cô càng tự tin tràn trề, cảm thấy mình chắc chắn sẽ làm được.
Nhưng cái sự “chắc chắn” ấy lại gặp vấn đề ngay từ đầu.
Lông vịt được xử lý ngay tại xưởng nuôi vịt của Nguyên Đường, nhưng lông quá bẩn. Chỉ riêng công đoạn giặt sạch thôi đã lấy đi của Hồ Yến nửa cái mạng. Cô hỏi thăm xưởng mà mình từng đến khảo sát, đối phương trả lời rằng họ mua lông vịt đã qua xử lý sẵn.