“Con chúng tôi khỏe mạnh lành lặn, vào làm cho các người được bao lâu mà đã xảy ra chuyện thế này!”
“Trời ơi, chúng tôi biết sống sao đây!”
“Bác sĩ nói khó cứu rồi, lũ người thất đức các người, trả lại mạng con trai cho tôi!”
…
Nguyên Đường bị kẹt ở giữa, nói vài lời xin lỗi nhưng đối phương vẫn không ngừng làm loạn. Cảnh sát thấy tình hình không ổn, liền kéo mọi người ra và tách họ vào hai phòng khác nhau. Nguyên Đường cúi đầu ngồi trong phòng, lòng trĩu nặng.
Chuyện thế này, thiệt hại vật chất không nói làm gì, nhưng nếu lỡ có người mất mạng, cô biết đối mặt với gia đình họ ra sao đây.
Giám đốc Lý sau khi phối hợp điều tra xong cũng chạy đến bệnh viện. Tiếng cảnh sát và người nhà trong phòng bên cạnh nghe rất rõ. Ba người ngồi đó, ai nấy đều rã rời.
Giám đốc Lý khẽ nói: “Tìm một luật sư đi.”
Luật sư Tống dù sao cũng không rành tình hình ở đây. Kể cả anh ấy có từ Thượng Hải đến thì vẫn cần một người đại diện tại địa phương.
Nguyên Đường “ừ” một tiếng: “Tôi sẽ ở khách sạn gần đây, có việc gì thì gọi điện.”
Cô lấy ra năm vạn tệ từ trong túi, số tiền này cô đã tạm ứng từ kế toán trước khi lên máy bay.
“Ngô Dương, cậu cầm số tiền này đóng trước, chi phí điều trị không thể để gián đoạn.”
Giám đốc Lý như muốn nói điều gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào.
Nguyên Đường biết ông ấy muốn nói gì. Ý của ông ấy là hai người bị thương nặng kia không nhất thiết phải dốc toàn lực cứu chữa. Bởi vì so với việc cứu sống một người bị thương nặng, sau này sẽ kéo theo vô vàn phiền phức, chi bằng cứ để họ không qua khỏi thì sẽ dứt khoát hơn. Rốt cuộc, tiền bồi thường cho người c.h.ế.t chỉ cần trả một lần, còn chi phí trợ cấp cho người sống thì phải trả hàng năm.
Nhưng Nguyên Đường không thể làm chuyện thất đức như vậy, cũng giống như giám đốc Lý dù hiểu rõ trong lòng nhưng cũng không thể nói ra thành lời. Cô dặn dò Ngô Dương: “Đừng xung đột với người nhà, phải thông cảm cho tâm trạng của họ.”
Đúng sai phải trái đã có cảnh sát phân định, việc cô cần làm là ổn định tình hình.
May mắn là thương thế của hai người không xấu đi. Người bị bỏng 30% nhanh chóng được chuyển khỏi phòng chăm sóc đặc biệt (ICU), ca bỏng 50% nghe nói cũng đang dần ổn định.
Gần như ngày nào Nguyên Đường cũng phải đến bệnh viện và cục công an. Những công nhân bị thương nhẹ nhanh chóng xuất viện, còn hai người bị thương nặng vẫn phải ở lại. Nguyên Đường thường đến bệnh viện thăm bệnh nhân trong ngày, sau đó lại đến Cục Công an để hỏi về kết quả điều tra. Vụ cháy ở nhà ăn có vẻ rất khó hiểu, Cục Công an nói vẫn đang điều tra và không loại trừ yếu tố con người.
Nguyên Đường gọi điện về Thượng Hải, báo rằng cô sẽ ở lại Tân Thị xử lý xong xuôi mọi việc mới về.
Cái Tết năm đó, Nguyên Đường đã trải qua trong sự chờ đợi như vậy.
Hai người bị thương dần qua cơn nguy kịch, và thái độ của gia đình họ cũng từ bài xích, căm ghét ban đầu dần chuyển sang thăm dò. Đây là t.a.i n.ạ.n lao động, dù thế nào đi nữa, Nguyên Đường chắc chắn phải bồi thường. Gia đình có người bị bỏng nặng nhất đã không chỉ một lần dò hỏi Nguyên Đường sẽ đền bao nhiêu tiền.
Nguyên Đường chỉ nói rằng hãy đợi kết quả điều tra, đến lúc đó luật sư sẽ đứng ra nói chuyện.
Gia đình đó sốt ruột: “Cô có phải định quỵt không?”
Nguyên Đường ôn tồn: “Không có đâu ạ. Bác ơi, con trai bác đang nằm viện, cháu cũng rất đau lòng, nên toàn bộ viện phí cháu sẽ lo hết, để các bác không phải bận tâm. Chúng ta cứ từ từ chờ kết quả, đến lúc đó luật sư định ra bao nhiêu, cháu sẽ trả ngay lập tức, tuyệt đối không mập mờ.”
Gia đình đó có chút ngượng ngùng. Nguyên Đường đã nói rõ, cô chấp nhận bồi thường, nhưng số tiền bao nhiêu thì sẽ không để họ tự ý hét giá. Nguyên nhân vụ cháy còn chưa rõ ràng, cô không thể vô cớ gánh hết trách nhiệm này. Người chồng trong gia đình đó kéo tay vợ, hai người im lặng quay về phòng bệnh.
Trong quá trình nôn nóng chờ đợi kết quả, Nguyên Đường cũng nhận được một vài cuộc điện thoại quan tâm, trong đó có một cuộc gọi từ Giang Phái, người đã ở bên kia đại dương.
Giang Phái rất thực tế, anh không an ủi nhiều mà chỉ cho Nguyên Đường số điện thoại của một luật sư đáng tin cậy, đồng thời nhắc cô có thể tìm đến các đại lý phân phối mì ăn liền ở địa phương.
“Đừng cứ ru rú trong khách sạn mãi. Lần trước cô đến Tân Thị khảo sát cũng chưa gặp họ. Lần này gặp chuyện, cũng có thể coi như đi giải khuây, nghe thêm ý kiến của người khác.”
Nguyên Đường nghĩ cũng phải, thế là cô hẹn các xưởng trưởng của mấy nhà máy mì ăn liền nội địa đi ăn cơm. Trong bữa tiệc, mọi người nghe chuyện đều an ủi cô.
“Chắc không đến nỗi tệ vậy đâu, may là không có ai thiệt mạng, cứ từ từ chờ kết quả đã.”
“Hồi tôi mới mở xưởng cũng gặp chuyện tương tự, may mà phát hiện sớm, không có thương vong, chỉ cháy mất ba cái nhà kho.”
“Đúng rồi, cô đã hỏi thăm về lai lịch của mấy công nhân đó chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyên Đường vội nói: “Hỏi rồi ạ, sau khi đến đây tôi đã hỏi ngay. Họ đều vào xưởng cùng một đợt, bảy người học cùng một trường, nghe nói đều là học sinh lớp 12 bỏ học.”
Thông tin này làm mấy vị xưởng trưởng cảnh giác.
“Bảy người cùng nhau à?”
“Cô không hỏi xem ai đã giới thiệu họ vào làm à?”
Nguyên Đường sững người. Chuyện này cô thật sự chưa hỏi.
Trong một thoáng, cô đã hiểu ra ý của họ.
Bữa tiệc kết thúc, Nguyên Đường lập tức tìm Ngô Dương.
“Đi điều tra ngay, xem mấy người đó vào làm bằng cách nào, và biểu hiện của họ sau khi vào làm ra sao.”
Ngô Dương và giám đốc Lý cũng đã ở lại Tân Thị ăn Tết cùng Nguyên Đường. Nghe cô nói vậy, họ liền chia nhau ra hành động. Chẳng mấy chốc, họ đã tra ra rất nhiều điểm bất thường.
Ví dụ như mấy người này đều do chú của một người trong nhóm đang làm việc ở nhà ăn giới thiệu vào. Sau khi vào, họ làm công nhân phổ thông, làm việc chưa đầy hai tháng thì xảy ra vụ cháy. Kiểm tra kỹ hơn các ghi chép về công việc và thưởng phạt, họ phát hiện những người này đều bị ghi lỗi và phạt tiền, nguyên nhân chủ yếu là không mặc áo phao đồng phục.
Cầm bản điều tra trên tay, một phỏng đoán dấy lên trong lòng Nguyên Đường.
Không lâu sau, kết quả điều tra của Cục Công an cũng có.
Những đứa trẻ bị bỏng tuổi còn nhỏ, cảnh sát nhanh chóng tìm ra manh mối và làm rõ chân tướng sự việc.
Sự thật là, bảy đứa trẻ vị thành niên này đều bỏ học lớp 12 rồi muốn vào xưởng làm công. Chúng đã nghe nói đãi ngộ của Ca Ca Hương rất tốt, nên đã nhờ chú của một người trong nhóm đang làm việc ở đó để xin vào xưởng với tư cách là người học việc.
Chỉ có điều, mục đích của chúng không phải là vào xưởng để làm việc chăm chỉ, mà là để… trộm thẻ.
Nguyên Đường, giám đốc Lý và Ngô Dương đều cạn lời. Trước khi điều tra, họ cũng đã nghĩ đến khả năng đám trẻ này phóng hỏa, thậm chí còn liên tưởng đến đối thủ cạnh tranh, nhưng không thể nào ngờ kết quả cuối cùng lại như thế này.
Vì để trộm mấy tấm thẻ sưu tầm.
Thư Sách
Còn có chuyện nào kỳ quặc hơn thế nữa không?
Công an giải thích: “Mấy đứa này đều đã khai, nói rằng đứa bị thương nặng nhất đã chủ mưu. Nó nói trong nhà máy của các vị chắc chắn có một lượng lớn thẻ laser, loại thẻ này có thể đổi được phần thưởng. Chúng nói bây giờ bên ngoài có người thu mua loại thẻ này. Một bộ sưu tập đủ thẻ có thể bán được một trăm tệ. Vì vậy, chúng định vào xưởng trộm vài bộ, bán lấy tiền rồi làm vài tháng là nghỉ.”
“Sau đó, chúng phát hiện nhà máy của các vị kiểm tra rất nghiêm ngặt, nên đã nghĩ ra kế hèn, định phóng hỏa để thu hút sự chú ý của mọi người, rồi chúng sẽ lẻn vào kho để trộm thẻ.”
“Ai ngờ lửa cháy quá lớn, ngược lại chúng lại không ra được.”
“Hiện tại tình hình đã rõ, mấy người này đều bị tình nghi phạm tội và sẽ bị xử lý theo pháp luật.”
Giám đốc Lý và Ngô Dương không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Chỉ vì một chuyện vớ vẩn như vậy mà nhà máy của họ bị thiêu rụi?
Máy móc trị giá mấy chục vạn tệ, hàng hóa trong kho, cùng với nhà xưởng và nhà ăn. Thậm chí vì chuyện này mà nhà máy phải ngừng hoạt động trong một thời gian ngắn.
Tất cả chỉ vì những người này muốn vào trộm thẻ sưu tầm?
Đây là cái lý do hoang đường gì vậy!
Ngô Dương râu ria xồm xoàm, ánh mắt đằng đằng sát khí: “Chúng làm vậy, chúng ta phải khởi kiện!”
Viện phí trước sau, rồi tiền ăn uống hàng ngày của những người này ở bệnh viện, cả hai gia đình đều kéo cả nhà đến đây, mỗi ngày chỉ riêng tiền ăn uống đã phải chi thêm cả chục tệ. Ngô Dương là người tiếp xúc với hai gia đình này nhiều nhất, anh biết chỉ riêng tiền t.h.u.ố.c men đã tốn hơn ba vạn tệ.
Ngô Dương không thể nuốt trôi cục tức này.
Cảnh sát nói: “Có thể khởi kiện yêu cầu bồi thường, nhưng các vị cũng phải chuẩn bị tâm lý, khoản bồi thường này e là khó mà lấy được.”
Nếu là nhà có điều kiện, ai lại để con mình bỏ học lớp 12 đi làm công nhân?
Sắc mặt giám đốc Lý khó coi đến cực điểm. Chẳng lẽ cứ thế cho qua? Nhưng thật sự là quá uất ức!
Nguyên Đường suy nghĩ một lát rồi nói: “Mua vài bản tin đi.”
Việc đã đến nước này, chỉ có thể tự an ủi mình, một là để tuyên truyền về sự nguy hiểm của việc phóng hỏa, hai là để đẩy mạnh danh tiếng của nhà máy.