Chủ nhiệm Tiếu nói thật, lần giải tỏa này do chính phủ chủ đạo. Một là sẽ trợ cấp dựa trên số lượng nhân khẩu trong nhà. Mặc dù lần này giải tỏa là để chừa đất cho tuyến tàu điện ngầm, nhưng phạm vi thu hồi đất thực tế lại là một khu vực rất lớn dọc theo tuyến đường. Tàu điện ngầm chạy dưới lòng đất, còn phần trên mặt đất sẽ được dùng để phát triển bất động sản.
Các hộ dân bị giải tỏa có thể chọn lấy tiền, hoặc chọn chuyển đến ở trong khu tái định cư sẽ được xây dựng sau này. Nếu muốn nhà ở, sẽ được tính dựa trên số nhân khẩu trong sổ hộ khẩu, mỗi hộ có thể được phân một căn hộ rộng hơn 80 mét vuông.
Nhưng hộ khẩu của Nguyên Đường chỉ có một mình cô, hơn nữa diện tích nhà của cô lại lớn nhất, tính theo hộ khẩu rõ ràng là không có lợi. Vì vậy, chủ nhiệm Tiếu ngay từ đầu đã đề nghị phương án đền bù bằng tiền.
Ông ta có chút bất đắc dĩ: “Diện tích nhà của cô quá lớn, mức giá này đã là được đặc cách phê duyệt rồi. Các hộ dân khác đòi tiền, chúng tôi chỉ tính 450 tệ một mét vuông, nhiều nhất cũng chỉ lên được 500. Vốn dĩ chúng tôi dự tính tính cho cô theo diện tích hai tầng, nhưng cô lại cho xây thêm một tầng rưỡi nữa. Tính ra đã dư thêm bốn, năm trăm mét vuông.”
Tổng cộng là hơn 4000 mét vuông, một mét vuông tính 600 tệ, số tiền đã rất cao, lên đến hai, ba triệu tệ. Đến lúc đó, thủ tục chuyển khoản cũng vô cùng phiền phức.
Chủ nhiệm Tiếu hạ giọng mềm mỏng: “Tôi biết cô là chủ nhà xưởng, chút tiền này có lẽ cô cũng không để vào mắt. Đây là công trình xây dựng đồng bộ của thành phố, được quận rất coi trọng. Phổ Đông mà thông tàu điện ngầm cũng là một bước tiến quan trọng trong sự phát triển của khu vực chúng ta, đúng không? Cô là doanh nhân, chắc chắn hiểu đạo lý này.”
Thấy Nguyên Đường khó nói chuyện, chủ nhiệm Tiếu đang cố ý "vừa đ.ấ.m vừa xoa". Ba phần uy hiếp, bảy phần động viên.
Nguyên Đường không hề bị những lời này làm cho lung lay. Cô cầm lấy tờ rơi tuyên truyền dành cho các hộ dân bị giải tỏa trên bàn lên xem.
“Chủ nhiệm Tiếu, quận xây tàu điện ngầm, giải tỏa một khu đất lớn trên mặt đất như vậy, không chỉ đơn thuần để làm bất động sản đâu nhỉ?”
Nguyên Đường đặt tờ rơi xuống, chỉ vào một khu vực trên đó: “Theo quy hoạch ở đây, xung quanh nhà của tôi có một khu đất trống rất lớn… Có phải quận đang muốn xây dựng một trung tâm thương mại ở đây không?”
Chủ nhiệm Tiếu cười gượng: “Làm gì có chuyện đó, cô cũng xem rồi đấy, nơi này thì xây được trung tâm thương mại gì chứ. Nói xây một cái sân vận động thì còn nghe được.”
Như để thuyết phục Nguyên Đường, ông ta còn ra vẻ giải thích một số chính sách sáo rỗng của quận.
“Khu vực của chúng ta ban đầu từ huyện nâng cấp lên quận, vốn dĩ là thị trấn. Cô nhìn xem xung quanh toàn là nhà xưởng và nhà nông, đi xa hơn một chút nữa toàn là đồng ruộng. Quận chỉ mới lên kế hoạch cho tàu điện ngầm trước thôi, chứ tàu điện ngầm khi nào xây xong còn chưa chắc. Trong thời gian ngắn, làm sao có thể có trung tâm thương mại ở đây được…”
Thư Sách
“Cho nên tôi mới khuyên cô nhận tiền trước. Tàu điện ngầm xây cũng phải mất nhiều năm, trong mấy năm đó, cầm tiền đi làm ăn gì cũng sinh lời, để đất ở đây chưa chắc đã kiếm được nhiều bằng kinh doanh đâu.”
Chủ nhiệm Tiếu nói không ngừng, Nguyên Đường ngả người ra sau ghế.
“Chủ nhiệm Tiếu, ông nói rất đúng. Vậy thì tôi cũng nói thật với ông một chuyện.”
Nguyên Đường tỏ ra rất chân thành: “Tôi khá thích nơi này, nếu không thì lúc đó tôi đã chẳng mua một lúc bốn căn nhà đúng không? Ông nói bây giờ bán nhà đi, tôi biết sắp xếp công nhân của mình ở đâu? Chắc ông không biết, mấy hôm trước họ còn tìm tôi nói chuyện, bảo là muốn làm thêm một bộ phim điện ảnh nữa. Ông cũng biết đấy, làm phim phiền phức lắm.”
“Nơi này xa trung tâm thành phố, lại yên tĩnh và rộng rãi. Nhân viên của tôi ai cũng cực kỳ thích nơi này. Họ nói ở đây rất tốt, không khí trong lành, cảm hứng đến nhanh.”
“Bộ phim Tây Du Ký mà chúng tôi sản xuất cũng được làm ở đây. Tôi đã tìm thầy phong thủy xem qua, người ta nói nơi này rất hợp mệnh với tôi. Tôi đang định làm một bộ phim điện ảnh ở đây, chắc chắn sẽ thắng lớn.”
“Như vậy đi, nếu ông cũng khó xử, chuyện này cứ tạm gác lại. Tôi thấy căn nhà này khá tốt. Chúng ta xây tàu điện ngầm ở dưới lòng đất, chứ có xây ở trên đâu. Đến lúc đó đội thi công của quận đến, tôi nhất định sẽ hợp tác.”
Nguyên Đường nói xong liền đứng dậy cáo từ, bỏ lại chủ nhiệm Tiếu đang sầu đến không nói nên lời.
Nguyên Đường về đến nhà, Hồ Yến đang gác chân lên ghế sofa xem TV. Thấy cô về, cô ấy liền hỏi: “Sao rồi?”
Nguyên Đường lấy một ly nước đá từ tủ lạnh ra: “Chẳng đi đến đâu cả, đúng là một con cáo già.”
Hồ Yến tấm tắc: “Nhà của cậu rộng như vậy, người ta mà lừa được cậu một chút thôi cũng là kiếm được bộn tiền rồi.”
Nguyên Đường ngồi xuống bên cạnh, véo một miếng trái cây từ tay Hồ Yến, lầm bầm nói: “Mấy người này đúng là cáo già giả nai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vị chủ nhiệm Tiếu kia, chiêu này nối tiếp chiêu khác, quả thực làm người ta không kịp trở tay. Chỉ cần cô nhượng bộ ở bất kỳ khâu nào trong quá trình tăng giá của ông ta, đó sẽ là công lao của ông ta.
Nguyên Đường nói: “Kệ đi, nơi này muốn giải tỏa cũng không phải một sớm một chiều, nói không xong thì cứ kéo dài.”
Kéo dài đến cuối cùng, át chủ bài ắt sẽ phải lộ ra. Tình hình bây giờ, là do chủ nhiệm Tiếu vẫn còn ảo tưởng, nghĩ rằng tốt nhất là có thể lừa được cô qua mặt. Giải quyết được phiền phức lớn là cô, những hộ dân khác nhà cửa không nhiều bằng, đến lúc đó sẽ dễ nói chuyện hơn.
Không phải cô khoe khoang, nhưng khu đất của cô chiếm một diện tích lớn như vậy, nếu cô không gật đầu đồng ý, công việc của chủ nhiệm Tiếu sẽ rất khó để tiếp tục.
Vì vậy, cô cứ chờ, sớm muộn gì chủ nhiệm Tiếu cũng sẽ ngồi không yên.
Hồ Yến: “Haizz, xem cậu như vậy, tớ cũng hối hận vì đã mua chung cư. Hay là tớ cũng nên đi mua một cái nhà sân vườn nào đó, chờ giải tỏa nhỉ?”
Năm ngoái, Hồ Yến đã kiếm được một khoản kha khá từ việc sản xuất áo phao. Số tiền Nguyên Đường đầu tư cho cô, tuy hiện tại vẫn chưa hoàn vốn, nhưng năm ngoái đã đạt được lợi nhuận đáng kinh ngạc.
Hồ Yến đặt tên cho thương hiệu áo phao của mình là "Yến Phi", logo là hình một chú én nhỏ được vẽ cách điệu. Bởi vì có Nguyên Đường là nhà cung cấp lông vịt ổn định, lại tự mình xử lý lông vịt, nên cô có lợi thế về mặt chi phí.
Áo phao Yến Phi lần này không tiêu thụ nhiều ở khu vực phía Bắc. Theo đề nghị của Nguyên Đường, Hồ Yến đã cho ra mắt một vài mẫu áo phao mỏng, áo khoác ngắn và áo choàng lông vũ mặc sát người. Những mẫu áo phao mỏng này bán rất chạy ở khu vực Giang Tô - Chiết Giang - Thượng Hải, đặc biệt là áo choàng lông vũ. Vì giá rẻ, nhiều người không nỡ mua cho mình, nhưng lại rất sẵn lòng mua một chiếc cho người lớn tuổi trong nhà. Áo choàng mặc bên trong, lưng ấm lên, tay chân cũng đỡ lạnh hơn.
Suốt mùa đông, trong khi Nguyên Đường ở Tân Thị xử lý hậu quả vụ hỏa hoạn, Hồ Yến cũng bận tối mắt tối mũi. Qua đông, cô giữ lại vốn lưu động cho nhà xưởng, còn toàn bộ lợi nhuận còn lại thì chuyển thẳng cho Nguyên Đường. Cô nghĩ xưởng 4 của Nguyên Đường gặp sự cố, có thể sẽ thiếu hụt tiền mặt.
Nhưng Nguyên Đường lại từ chối, vẫn chia tiền theo tỷ lệ cổ phần. Hồ Yến dư ra hơn hai mươi vạn, thế là cô cũng mua một căn hộ trong cùng tòa nhà với Nguyên Đường. Vừa rồi nghe Nguyên Đường nói về giá đền bù giải tỏa, cô cũng có chút động lòng.
Nhưng không đợi Nguyên Đường khuyên, cô đã tự nghĩ thông: “Thôi bỏ đi, thực ra tớ không thích mua nhà lắm. Tớ vẫn thích mua quần áo hơn.”
Trong căn hộ mới mua của Hồ Yến, chỉ riêng tủ quần áo đã chiếm hơn nửa bức tường, bên trong nhét đầy ắp. Đôi khi Nguyên Đường thiếu quần áo mặc, đều sẽ trực tiếp lên lầu vào tủ quần áo của cô ấy để chọn.
Hồ Yến vui vẻ ăn đĩa trái cây, ăn xong một đĩa lớn thì l.i.ế.m môi.