Kiếp trước, khi Nguyên Đường mới đến, xưởng Đồng Giai vẫn có tiếng tăm ở địa phương, đặc biệt là loại cá sấu nhựa nhỏ do xưởng sản xuất bán rất chạy ở Thượng Hải và các nơi khác. Nhưng cùng với sự phát triển của Phổ Đông và việc tái cơ cấu, chia tách của đơn vị cấp trên, xưởng Đồng Giai rơi vào cảnh thù trong giặc ngoài. Sau này, xưởng bị một tư nhân mua lại. Sau khi đổi chủ, xưởng đồ chơi này cũng chỉ cầm cự được thêm vài năm trong sóng gió rồi cuối cùng đóng cửa vào năm Cảng Đảo trở về.
Năm xưởng Đồng Giai đóng cửa, cô chỉ long đong thêm nửa năm nữa rồi rời Thượng Hải về quê. Không ai hiểu rõ hơn cô về những thăng trầm của xưởng trong bảy, tám năm đó.
Nguyên Đường đứng ở cổng, quan sát những người ra vào xưởng. Lúc này, gần như không có xe tải nào ra vào. Ngay cả bảo vệ cũng không thấy đâu. Chỉ có vài công nhân lác đác ra vào, ai cũng vác theo một bao tải, rõ ràng là lấy hàng từ xưởng ra ngoài bán.
Đúng lúc cô định đi vào, một người không ngờ tới xuất hiện ở cổng.
Trần Châu cúi đầu, vội vã đi ra ngoài.
"Trần Châu! Cô đi đâu mà vội thế!"
Rõ ràng mới ngoài hai mươi, nhưng nét mặt Trần Châu đã hằn sâu vẻ mệt mỏi, đôi mắt đục ngầu như một người đã trải qua bao sóng gió. Giống như những công nhân khác, cô cũng cõng một bao tải lớn, gánh nặng khiến lưng cô cong xuống.
Nghe tiếng người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi gọi từ phía sau, Trần Châu càng bước nhanh hơn.
Người đàn ông gọi một lúc không thấy ai đáp lại, bèn dậm chân: "Chạy cái quái gì, suốt ngày vội về chịu tang à?"
"Đồ không biết điều!"
Hắn cũng không vội về, đứng ở cổng châm một điếu thuốc, phì phèo nhả khói, miệng không ngừng lẩm bẩm c.h.ử.i Trần Châu.
Nguyên Đường không ngờ lại gặp Trần Châu ở đây. Kể từ lần chia tay vào kỳ nghỉ hè năm đó, hai người không còn gặp lại. Lần cuối cùng cô nghe tin về Trần Châu là do Hồ Yến kể, nói rằng thấy bạn trai dắt cô đi mua quần áo. Vậy tại sao bây giờ Trần Châu lại một mình xuất hiện ở xưởng Đồng Giai?
Nguyên Đường không hiểu nổi. Chuyện này hoàn toàn khác với kiếp trước. Kiếp trước, cô và Trần Châu cùng vào làm ở xưởng Đồng Giai, nhưng Trần Châu chỉ làm một thời gian ngắn rồi nghỉ, còn cô thì lại ở lại đây nhiều năm.
Sau khi rời xưởng, không biết Trần Châu đã đi đâu, chỉ biết sau này cô ấy về quê còn sớm hơn cả Nguyên Đường. Mẹ cô, bà Vương Phán Nhi, đã gả cô đi, lấy được một khoản tiền thách cưới lớn để mua một chiếc xe máy cho gia đình.
Những chuyện sau đó, Nguyên Đường không còn nhớ rõ. Cô không biết Trần Châu đã gả cho ai, cũng không biết cuộc sống của cô ấy sau này ra sao.
Nguyên Đường cau mày, vừa vì Trần Châu cũng ở đây, vừa vì những vấn đề cô nhận thấy ở xưởng Đồng Giai. Cô không tùy tiện xuất hiện mà quay trở lại công ty, tìm Sử Nghị Thác để hỏi thăm trước.
"Xưởng đồ chơi Đồng Giai có chuyện gì vậy?"
Sử Nghị Thác không hiểu sao Nguyên Đường lại quan tâm đến một xưởng đồ chơi, nhưng vẫn tận tình đi tìm hiểu và nhanh chóng báo lại tin tức.
"Anh nói là ông chủ xưởng Đồng Giai bị người ta đâm, nên bây giờ việc kinh doanh mới sa sút ư?"
Sử Nghị Thác thở dài: "Đúng vậy, ông chủ đó cặp bồ, bà vợ cả tức quá nên đ.â.m cho một nhát. Giờ người vẫn chưa c.h.ế.t nhưng đang nằm thoi thóp trong bệnh viện. Bà vợ cũng bị bắt rồi. Mẹ ông ta thì làm sao biết quản lý nhà máy, liền gọi cháu ngoại đến. Kết quả là cậu ta vừa vô học vừa không có kiến thức, đến nơi ngày nào cũng chỉ lo tán tỉnh công nhân nữ hoặc đi ăn nhậu, nhảy nhót. Chẳng thấy quản lý nhà máy được bao nhiêu mà tiền thì tiêu không ít."
"Bây giờ kinh doanh hoàn toàn không nổi nữa, nên họ định bán đi."
Nguyên Đường hỏi: "Giám đốc là đàn ông à?"
Sử Nghị Thác đáp: "Chắc chắn là đàn ông rồi."
Nguyên Đường thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, sự phát triển của kiếp này đã hoàn toàn khác với kiếp trước. Nữ giám đốc đã biến thành nam giám đốc, và không hiểu sao Trần Châu bây giờ vẫn còn làm việc ở đây.
Sử Nghị Thác nói thêm: "Trước đây xưởng này suýt nữa đã bán được rồi, nhưng cô biết đấy, gần đây khu đó đang giải tỏa. Vừa có tin giải tỏa, cậu em họ của giám đốc liền đổi ý, hét giá lên mấy lần, khiến người mua tức quá bỏ đi. Tôi khuyên cô, dù có muốn mua xưởng cũng đừng mua của loại người này, nói trước nói sau không nhất quán, chẳng có chút uy tín nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyên Đường đáp: "Tôi không định mua..."
Cô thừa nhận, hôm qua cô có chút bốc đồng muốn mua, nhưng hôm nay, khi biết mọi chuyện đã khác với kiếp trước, cô không còn ý định đó nữa. Thứ nhất là vì tiền của cô không dư dả, số tiền trong tay bây giờ không thể động đến, vì cuối năm còn phải trả nợ vay. Thứ hai là cô vừa mới đứng vững trong ngành đồ ăn vặt, bây giờ mà tùy tiện mở thêm một ngành mới, cô sẽ không thể xoay xở nổi.
Nguyên Đường cảm ơn Sử Nghị Thác rồi cúp máy, nhưng trong đầu cô không thể không nghĩ đến Trần Châu.
Nói cũng lạ, cô mua nhà ở đây đã nhiều năm, cũng từng nhiều lần đến đây để xem tiến độ của nhóm làm phim hoạt hình, nhưng chưa bao giờ gặp Trần Châu. Trần Châu đã biến mất khỏi cuộc đời cô quá lâu, lâu đến mức cô nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa. Ai ngờ bây giờ lại tình cờ gặp lại.
Nguyên Đường kể chuyện gặp Trần Châu cho Hồ Yến nghe, Hồ Yến cũng sững sờ.
"Cô ấy đang ở đây à?"
Nguyên Đường ngập ngừng: "Cô ấy có chuyện gì sao?"
Hồ Yến xua tay: "Cậu không biết à? Mẹ Trần Châu tìm nó đến phát điên rồi."
Thư Sách
"Sau khi cậu tốt nghiệp, Trần Châu lúc đó không phải đã có người yêu rồi sao? Sau này không hiểu sao, Trần Châu đột nhiên về nhà nói không hợp nữa. Mẹ nó liền đến nhà người ta đòi hủy hôn nhưng không trả lại tiền thách cưới. Nhà kia đ.á.n.h cho mẹ Trần Châu một trận, sau đó chuyện này mới thôi. Hai năm đó, mẹ Trần Châu lúc nào cũng muốn con gái tìm người khác để lấy thêm tiền thách cưới."
Trần Châu không muốn qua lại với cậu trai nhà họ Vương nữa, Vương Phán Nhi cũng chẳng ngăn cản. Bà ta còn mong con gái tìm được người khác, như vậy chẳng phải sẽ có thêm một khoản tiền thách cưới nữa sao? Trần Châu đã quen bị mẹ sắp đặt, gần như không phản kháng.
Nhưng ai ngờ Vương Phán Nhi lại quá đáng đến vậy, bà ta lựa tới lựa lui, tìm cho Trần Châu một người bị què. Trần Châu theo mẹ đi xem mặt một lần, về đến nhà liền nôn thốc nôn tháo. Người đó không chỉ què chân mà mặt còn bị chốc lở, không biết mắc bệnh gì mà mặt đầy mụn mủ, nhìn đã thấy ghê.
Trần Châu không chịu gả, lần này cô ấy phản kháng quyết liệt hơn bao giờ hết. Gả cho một người như vậy, khác gì chết?
Vương Phán Nhi cũng không muốn con gái mình gả đi, không phải vì thương con mà chỉ vì không muốn có một người con rể mặt chốc lở. Nhưng lần này, người quyết định không phải là Vương Phán Nhi mà là cha của Trần Châu.
Cha Trần Châu ham mê cờ bạc, càng chơi càng lớn. Mấy năm nay, nhờ tiền con gái gửi về nên cuộc sống cũng khá dễ chịu. Nhưng từ khi Trần Châu về, vận may của ông ta ngày càng kém. Chưa đợi Trần Châu đi làm lại, số tiền ông ta nợ đã nhiều đến mức Trần Châu làm cả năm cũng không trả hết.
Trong tình hình đó, ông ta không còn trông mong con gái có thể liên tục gửi tiền về nữa mà muốn gả con gái đi ngay lập tức. Nhà nào trả nhiều tiền, Trần Châu sẽ gả cho nhà đó. Dù sao ông ta còn hai cô con gái nữa, Trần Châu gả đi rồi, vẫn còn hai đứa kia đi làm kiếm tiền, cuộc sống vẫn vậy.
Dù Trần Châu khóc lóc van xin thế nào, cha cô vẫn một mực bắt cô phải gả. Cuối cùng, thấy Trần Châu thực sự không chịu, ông ta liền nhốt cô trong nhà, nhận tiền của người ta, định rằng dù có phải trói cũng sẽ trói con gái đi.
Hồ Yến kể lại chuyện này với vẻ đầy cảm thông: "Sau đó không biết sao Trần Châu vẫn trốn thoát được. Nó vừa đi, hai đứa em gái thấy tình hình không ổn cũng lén bỏ trốn. Giờ mẹ nó đi khắp nơi tìm con gái, còn cha nó nợ nần không trả được, bị người ta chặt mất bốn ngón tay."
"Nếu cậu gặp nó thì nói với tớ, tớ sẽ khuyên nó ngàn vạn lần đừng quay về, cũng đừng để gia đình biết nó ở đâu."
Hồ Yến nói tiếp: "Cha nó bây giờ vẫn còn nợ nần bên ngoài, mẹ nó thì vừa bị đ.á.n.h vừa phải làm lụng vất vả..."
Vương Phán Nhi đã quen sống lười biếng nhờ dựa vào con gái lớn, bây giờ lại phải quay về cảnh nghèo khó, ngày nào cũng như phát điên. Cha Trần Châu bây giờ cũng không còn vênh váo nữa, ở trong làng đi đâu cũng phải cúi đầu.
Hồ Yến thở dài: "Chưa từng thấy ai như vậy."
Ngay cả ở nông thôn, những người như cha mẹ Trần Châu cũng hiếm thấy. Thời đại nào rồi mà còn đối xử với con gái như vậy. Ai cũng nói hai vợ chồng đó không ra gì. Bây giờ rơi vào cảnh này, thật đáng đời.
Nhưng trong làng cũng có những lời ra tiếng vào khác, nói rằng ba chị em nhà họ Trần bỏ trốn giống hệt như nhà họ Nguyên.
"Đều là do Nguyên Đường khởi xướng cả."
Nếu không phải nó làm ầm ĩ lên trước, con gái nhà nào trong làng có thể nghĩ ra cách đó? Nếu Nguyên Đường không có kết cục tốt đẹp thì không nói làm gì, nhưng vấn đề là cuối cùng cô không chỉ đỗ đại học mà còn là thủ khoa của huyện, vẻ vang tát một cái vào mặt cha mẹ, rồi cứ thế bỏ đi mà không để gia đình được hưởng chút vinh quang nào.
Có thể nói, từ sau khi nhà họ Nguyên có ba người bỏ đi, nhà họ Trần cũng có ba người, bây giờ trong làng không ai dám đối xử quá tệ với con gái nữa, sợ chúng cũng bỏ trốn. Bây giờ ai cũng đổ xô ra ngoài làm việc, làng nào mà chẳng có mấy người đi rồi biệt tăm? Đi lâu rồi, sống c.h.ế.t ra sao cũng không biết. Nếu con gái đi rồi không về, chẳng phải là công nuôi dưỡng uổng phí sao?