Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 262: chương 264



 

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

 

Vợ chồng nhà họ Trâu cuối cùng cũng mở được cửa hàng. So với cha mẹ của Ngụy Na, những người luôn an phận và vui vẻ với những gì mình có, hai vợ chồng này thực sự đã cho Nguyên Đường thấy thế nào là một "gia đình siêu cạnh tranh" của thời đại mới.

Sáng sớm, trời còn chưa tỏ, cả nhà ba người đã vội vã đến tiệm để bắc nồi cháo lên, một nồi cháo kê to và một nồi cháo đậu xanh to. Sau khi bà Trâu bắc cháo và luộc trứng xong, bà để con gái trông bếp, còn hai vợ chồng thì phóng xe ba gác đi lấy hàng.

Rau củ ở chợ sớm vừa tươi vừa rẻ. Hai vợ chồng nhanh chóng mua đủ nguyên liệu cho cả ngày, trên đường về còn ghé lấy bánh bao, màn thầu, bánh nướng và nhân thịt đã đặt trước.

Về đến tiệm, ông Trâu liền nhóm bếp, nổi lửa rán bánh quẩy. Bà Trâu thì gói bánh bao có lớp vỏ ngoài đông lạnh để chiên, còn cô con gái thì đứng trước quán đón khách và phụ giúp bố mẹ. Trong tiệm có lắp điện thoại, thỉnh thoảng cũng nhận được cuộc gọi từ tầng mười, mười một nhờ giao đồ ăn lên. Cô con gái nhà họ Trâu lại xách cơm đi giao.

Khoảng hơn bảy giờ, nhân viên văn phòng bắt đầu lục tục đến làm. Dù khách còn thưa thớt nhưng nguồn khách lại vô cùng ổn định.

Đến tám giờ, một lượng khách lớn đột nhiên ùa tới.

Nhóm khách này không phải là người làm trong tòa nhà văn phòng mà là công nhân từ công trường gần đó. Khu này đã xây xong bảy, tám tòa nhà, và về phía tây, ba tòa khác vẫn đang được thi công. Cơm ở công trường đều là cơm tập thể, bữa sáng thường chỉ phát hai cái bánh bao ăn kèm chút dưa muối là xong. Một số công nhân muốn ăn gì đó có nước nên sẽ mang màn thầu đến, gọi thêm bát cháo, sang hơn thì thêm quả trứng gà.

Lúc này, bà Trâu sẽ giục con gái đi học.

Con gái nhà họ Trâu tên là Trâu Hàm. Nghe mẹ giục, cô bé vội vàng đếm lấy mấy cái bánh bao, bánh quẩy, thêm quả trứng và hộp cháo.

"Mẹ, bạn con nhờ mua hộ, tiền con để đây nhé!"

Nói rồi, cô bé đạp xe vội vã đến trường.

Ông bà Trâu lại tất bật thêm một lúc nữa, bữa sáng mới chính thức kết thúc. Sau đó, bà Trâu dọn dẹp, rửa ráy, còn ông Trâu thì tranh thủ thời gian chế biến đồ ăn chín và trộn các món chay.

Hai người làm việc không ngơi tay, cố gắng chuẩn bị mọi thứ xong xuôi trước mười một giờ để chờ khách đến. Bận rộn suốt buổi trưa xong, buổi chiều cũng không được nghỉ. Nguyên liệu cho món kho phải cho vào nồi trước, gia vị cũng phải kiểm tra xem có thiếu thứ gì không. Nồi lẩu cay phải liên tục thêm nguyên liệu, còn phải rửa sạch bát đĩa của bữa trưa.

Buổi tối, quán lại bắt đầu bận rộn từ sáu giờ. Dân văn phòng rủ nhau đến ăn lẩu cay, chẳng mấy chốc đã ngồi kín các bàn trong tiệm. May mắn là khoảng sân trước tòa nhà khá rộng, ông Trâu bèn dọn bàn ghế nhỏ ra, kê thêm chục cái bàn dọc theo bóng cây bên ngoài.

Các công nhân gần đó cũng tụ tập thành nhóm ba, năm người, gọi vài món nguội, thêm ít đồ nhắm, mỗi người một chai bia. Khi không khí sôi động lên, họ còn hát vài câu. Dù bên ngoài không có đèn, mùa hè lại nhiều muỗi, nhưng không khí lại thoải mái đến lạ.

Nguyên Đường thấy vậy, liền cho người mua vài dây đèn màu về trang trí. Đèn được treo lên những tán cây gần đó, vừa chiếu sáng cho khách ngồi dưới gốc cây, vừa tạo nên một khung cảnh lấp lánh, đẹp mắt khi nhìn từ xa.

Nhờ thế, khách đến càng đông hơn. Không chỉ có dân văn phòng và công nhân, mà cả những hộ gia đình gần đó cũng kéo đến.

Vợ chồng họ Trâu càng thêm bận rộn, nhưng họ không hề than vãn một lời. Bởi vì Nguyên Đường trả cho họ không chỉ lương cơ bản mà còn có thêm một khoản hoa hồng, tính theo doanh thu của quán.

Làm việc quần quật cả ngày, tối đến, sau khi học xong, Trâu Hàm cũng ra tiệm phụ giúp, ăn tối rồi tiện tay rửa bát đĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khoảng mười giờ, khách bắt đầu ra về. Mãi đến mười một giờ đêm, cả nhà mới dọn dẹp xong xuôi, rồi lại lên chiếc xe ba gác trở về nhà. Cứ thế ngày này qua ngày khác, đến cả Nguyên Đường cũng cảm thấy gia đình này thật quá sức chăm chỉ.

Ấy vậy mà ông bà Trâu vẫn luôn tất bật, không hề tỏ ra mệt mỏi.

Khách đến ngày một đông, Nguyên Đường còn bất ngờ phát hiện ra nơi đây đã tự hình thành một khu chợ đêm nhỏ.

Đầu tiên là vài chiếc xe bán kem que xuất hiện vào buổi tối. Ngoài những người đến ăn, cũng có một số người chỉ đến để ngắm đèn.

Đúng vậy, chỉ để ngắm đèn.

Những dây đèn nhỏ Nguyên Đường mua không tốn bao nhiêu tiền, nhưng vì khu này có nhiều cây cối, hàng chục cây đều được treo đèn, nhìn từ xa trông rất đẹp. Thế là nhiều người dân gần đó sau khi ăn cơm tối xong liền dắt con ra đây đi dạo. Khoảng sân trước tòa nhà văn phòng vốn là một bãi đất trống, gió đêm thổi qua, đèn màu lung linh khiến bọn trẻ con ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Trẻ con đông, thấy xe kem là đòi mua. Dần dần, có người bắt đầu bán cả đồ ăn vặt ở đây: kẹo bông, bắp rang bơ, kẹo đường...

Không ai là không thích sự náo nhiệt này. Nguyên Đường thậm chí còn tìm lại được một chút cảm giác của những ngày bán hàng rong ở kiếp trước. Cô thường cùng Hồ Yến đi dạo dưới lầu sau giờ làm, hóng gió, ăn chút gì đó.

Hôm nay, Nguyên Đường thấy có người bán đồ chơi dưới lầu. Người bán hàng rong mới đến này có vẻ rụt rè, gương mặt thật thà. Trên sạp hàng của anh là những món đồ chơi xếp hình, cờ hoa dung, vài khối rubik, và cả mấy con cá sấu nhựa nhỏ.

Nguyên Đường nhìn từ xa đã thấy quen mắt. Lại gần hỏi, quả nhiên là của xưởng đồ chơi gần đó.

"Anh lấy sỉ từ xưởng về bán à?"

Ánh mắt người bán hàng rong tối sầm lại: "Không phải, xưởng chúng tôi bây giờ không trả nổi lương, giám đốc bảo lấy đồ chơi này trừ vào lương."

Nguyên Đường ngạc nhiên: "Không trả nổi lương?"

Cô nhớ ở kiếp trước, dù xưởng đồ chơi này gặp khó khăn sau năm 1995 nhưng vẫn cầm cự được một thời gian khá dài. Theo lý mà nói, không thể nào bây giờ đã đến mức không trả nổi lương.

Nguyên Đường định hỏi thêm nhưng đã có mấy đứa trẻ xúm lại, tíu tít hỏi giá. Thấy anh chàng bán hàng rong không rảnh trả lời, cô đành lòng đầy tâm sự bỏ đi.

Lúc này, Hồ Yến đang cầm một que kẹo bông ăn ngon lành, thuận miệng hỏi: "Cậu sao vậy?"

Nguyên Đường lắc đầu: "Không có gì."

Nói vậy nhưng trong lòng Nguyên Đường vẫn canh cánh về xưởng đồ chơi đó.

Thế là hôm sau, Nguyên Đường lái xe đến công ty từ sớm, rồi đi bộ đến xưởng đồ chơi. Càng đến gần, khung cảnh trước mắt càng trở nên quen thuộc. Đi bộ hơn hai mươi phút, cuối cùng cô cũng đến nơi: Xưởng đồ chơi Đồng Giai, nơi cô từng làm việc nhiều năm.

Nguyên Đường đứng trước cổng lớn, lòng đầy cảm xúc.

Xưởng đồ chơi Đồng Giai trước đây thuộc một nhà máy quốc doanh lớn ở Phổ Đông, tên cũ là Xưởng nhựa Phổ Đông số 3. Sau này, khi chuyên sản xuất đồ chơi, xưởng mới đổi tên, và phạm vi kinh doanh cũng không chỉ giới hạn ở các sản phẩm nhựa mà thỉnh thoảng còn làm cả đồ chơi bằng sắt và gỗ.