Công ty bất động sản của Trương Minh nằm ở khu vực trung tâm nhất Thượng Hải, trong một tòa nhà văn phòng cao chọc trời, vô cùng hoành tráng.
Nguyên Đường đăng ký ở quầy lễ tân và không ngoài dự đoán, cô nhận được câu trả lời: “Không có lịch hẹn trước, tạm thời không thể vào.”
Cô không bỏ cuộc, đợi ở dưới lầu hai ngày.
Nhưng lúc này đang là dịp Tết, Trương Minh lại là người Hồng Kông, khả năng cao là đã về Hồng Kông rồi.
Nguyên Đường đành phải thất vọng quay về.
Kỳ nghỉ Tết sắp kết thúc, việc sản xuất của xưởng 3 cũng cần phải khôi phục gấp. Ngày nào Chu Lãng cũng gọi điện, tình hình ở nhà máy ngày càng bất ổn.
Xem ra những người đó đã sốt ruột lắm rồi, qua mấy ngày nữa có lẽ sẽ đến gây áp lực với Nguyên Đường.
Nguyên Đường c.ắ.n răng, nghĩ thầm cùng lắm thì làm lớn chuyện.
Nếu phía Trương Minh không có đột phá, cô sẽ…
Thượng Hải những ngày Tết, đâu đâu cũng lạnh lẽo, ngay cả cây cối ven đường cũng trơ trụi. Nguyên Đường ngẩng đầu, một giọt sương trên cành cây vừa hay rơi xuống trán cô.
Đang lúc suy nghĩ miên man, cô nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia là Giang Phái, đang ở bên kia đại dương.
Giang Phái gọi đến, không hỏi han tình hình gần đây của cô mà chỉ đọc một địa chỉ.
“Trương Minh năm nay không về Hồng Kông, hiện đang ở Thượng Hải. Đây là địa chỉ nhà riêng của ông ta, cô đến đó cứ nói thẳng tên tôi.”
Nguyên Đường: “Anh… đàn anh…”
Ở xa như vậy, làm sao anh biết cô đang tìm Trương Minh?
Lòng Nguyên Đường càng thêm rối bời.
Giang Phái khẽ cười, không trả lời mà nói sang chuyện khác: “Tháng sau tôi sẽ về nước.”
Nguyên Đường: “…Tôi nghĩ thôi đi, tự dưng đi tìm người ta…”
Cô không chắc ý của Giang Phái là gì, lòng rối như tơ vò, theo bản năng muốn từ chối sự giúp đỡ của anh.
Đầu dây bên kia của Giang Phái hình như có người nói gì đó, anh cười rồi đáp lại một câu bằng tiếng Anh.
Sau đó, anh tự quyết định nói vào điện thoại: “Tháng sau về tôi sẽ tìm em !”
Nói xong liền cúp máy.
Nguyên Đường ngơ ngác nhìn chiếc di động trong tay, đứng sững tại chỗ rất lâu.
…
Bên kia, Giang Phái cúp điện thoại, đá một cái vào người bạn cùng phòng vừa phá đám.
Người bạn tóc vàng mắt xanh dùng tiếng Trung không sõi trêu chọc anh: “Cậu bị đối tượng theo đuổi từ chối rồi, Giang!”
Giang Phái không thấy mất mặt: “Cô ấy không phải từ chối.”
Người bạn cùng phòng nhún vai: “Bị từ chối cũng là chuyện bình thường mà! Giang, đừng ngại!”
“Nhưng tôi thấy… đối tượng cậu theo đuổi không có mắt nhìn cho lắm.”
Ngay cả dưới góc nhìn của người nước ngoài, Giang cũng là một người đàn ông rất ưu tú.
Chỉ là ở nước ngoài hơn một năm nay, cậu ta chưa bao giờ thấy Giang Phái dẫn cô gái nào về.
Ánh mắt Giang Phái dừng lại trên hành lý đã bắt đầu được thu dọn, anh khẽ nói: “Cô ấy không phải từ chối đâu.”
Hơn một năm ở nước ngoài, ban đầu anh cũng rất hoang mang.
Nhưng thời gian trôi qua, anh dần nhận ra người mình thích là một người như thế nào.
Đối với Nguyên Đường, việc theo đuổi quá thẳng thắn sẽ không có tác dụng. Anh đã ngầm tìm hiểu và biết có không ít người theo đuổi Nguyên Đường, trong đó không thiếu những nhân vật ưu tú. Nhưng mỗi khi có người bày tỏ tình cảm một cách thẳng thắn, Nguyên Đường sẽ không do dự mà từ chối.
Có thể nói, chỉ cần bạn ngỏ lời, điều đó đồng nghĩa với việc mọi mối quan hệ giữa hai người sẽ chấm dứt.
Giang Phái thậm chí còn cảm thấy dường như Nguyên Đường chưa bao giờ cân nhắc đến việc yêu đương. Vì vậy, dù đối phương và cô có hòa hợp đến đâu, chỉ cần người đó đẩy mối quan hệ lên mức lựa chọn bạn trai/bạn gái, cô sẽ theo phản xạ mà cắt đứt mọi khả năng.
Vì vậy, khi nhận ra điều này, Giang Phái biết mình không thể nóng vội.
Anh và Nguyên Đường không thường xuyên liên lạc, nhưng anh lại duy trì mối quan hệ tốt đẹp với những người xung quanh cô.
Anh biết, nhiều lúc Nguyên Đường không cần anh. Cô quá độc lập, có bất cứ chuyện gì cũng sẽ tự mình giải quyết thay vì làm phiền người khác.
Thư Sách
Nhưng lần nào anh cũng chủ động đề nghị giúp đỡ.
Người bạn cùng phòng không hiểu được hành động của anh: “Cậu có thể nói thẳng với cô ấy mà!”
Chứ không phải như bây giờ, lần nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng rồi mới nói cho đối phương.
Mà đối phương thậm chí còn từ chối!
Giang Phái nhìn cậu ta với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc: “Tôi đã nói rồi, đó không phải là từ chối.”
Người bạn cùng phòng lại nhìn anh như nhìn kẻ ngốc: “Cô ấy còn chẳng thèm để ý đến việc cậu sắp về nước nữa là!”
Giang Phái: “Cậu không hiểu đâu.”
“Nếu cô ấy không có chút cảm giác nào với tôi, chỉ đơn thuần coi tôi là đối tác làm ăn, thì khi tôi đề nghị giúp đỡ, cô ấy có lý do gì để từ chối chứ?”
“Cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ, lần này anh giúp tôi, lần sau tôi sẽ giúp lại. Đó mới là sự trao đổi ngang giá trên thương trường.”
“Nhưng cô ấy thà không cần mối quan hệ của tôi, vẫn muốn từ chối.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Điều đó nói lên cái gì?”
Người bạn tóc vàng gần như bị làm cho rối tung, ngơ ngác hỏi: “Nói lên cái gì?”
Giang Phái cười: “Điều đó chứng tỏ cô ấy không phải hoàn toàn không có cảm tình với tôi.”
“Chính vì đặt tôi ở một vị trí không hoàn toàn là đối tác, nên mới muốn phân rõ ranh giới với tôi.”
Ngón tay thon dài của Giang Phái gõ nhẹ lên chiếc laptop, giọng điệu có chút vui vẻ: “Cho nên tôi mới nói cậu không hiểu, đó không phải là từ chối.”
Bạn cùng phòng: “…Giang, tôi thấy cậu hơi điên rồi đấy.”
Tại sao chứ, chỉ là theo đuổi một người, sao lại phải phức tạp đến vậy!
Giang Phái rõ ràng không nhận được một lời nói tử tế nào, anh nói sắp về, người ta đến hỏi thăm cũng không có, vậy mà lại có thể rút ra kết luận “cô ấy không coi tôi là đối tác đơn thuần”?
Giang Phái: “…Nói cậu cũng không hiểu đâu.”
Người anh thích mang trong mình một câu đố phức tạp khó giải, nhưng đó không phải là chủ ý của cô. Cô liên tục trốn tránh, chẳng qua là vì sợ hãi việc thiết lập một mối quan hệ thân mật sâu sắc.
Giang Phái nghĩ, cuối cùng anh đã hiểu lời ông nội nói.
Nguyên Đường do dự mãi, cuối cùng vẫn cầm địa chỉ tìm đến.
Trương Minh năm nay không về Hồng Kông, một lý do chính là vì mâu thuẫn với gia đình.
Lúc Nguyên Đường tìm đến, cô nghe thấy ông ta đang dùng tiếng Quảng Đông gay gắt với người ở đầu dây bên kia.
“Không cần nói nữa, dự án ở đại lục tôi không thể nhượng bộ.”
“Anh ta đầu tư ở Singapore thì cứ làm đi, tôi có tranh với anh ta đâu.”
“Nhưng bảo tôi chia dự án đã làm tốt cho anh ta thì đừng có mơ.”
…
Cúp điện thoại, tâm trạng của Trương Minh rõ ràng không tồi.
Cha của Trương Minh là một thương gia nổi tiếng ở Hồng Kông, làm giàu từ những năm 60-70 nhờ kinh doanh, sau đó chuyển sang lĩnh vực bất động sản, được coi là một thế lực lớn ở Hồng Kông.
Oai phong mấy chục năm, cưới ba bà vợ, sinh được bảy người con trai.
Con trai đông, các phe phái cũng đấu đá quyết liệt.
Trương Minh là con trai duy nhất của bà ba, nhưng lại là một trong những người con ưu tú nhất.
Vài năm trước, khi Trương Minh đến đại lục đầu tư, có người đồn rằng anh ta đã thất bại trong cuộc tranh đấu gia tộc nên mới bị các anh em đẩy sang đại lục kinh doanh.
Các anh em khác của Trương Minh hiện tại hoặc vẫn ở lại Hồng Kông đấu đá nội bộ, hoặc được phân đến Singapore và Mỹ. Dù là ai, trông cũng có vẻ có tương lai sáng lạn hơn Trương Minh.
Vì vậy, Trương Minh dứt khoát an cư lạc nghiệp tại đại lục. Mấy năm đầu chân chưa đứng vững, mỗi năm vẫn phải về Hồng Kông để giữ quan hệ. Nhưng khi thị trường đại lục phát triển, năm nay ông ta quyết định cứng rắn một phen, không về Hồng Kông ăn Tết!
Cuộc điện thoại vừa rồi là từ một người anh trai. Đối phương không biết nghĩ thế nào, lại nói với ông cụ là muốn sang đại lục giúp ông ta. Trương Minh không nghĩ ngợi mà từ chối ngay.
Sang đại lục giúp ông ta?
Ha, hay là giúp đến cuối cùng, dự án của ông ta đều trở thành công cụ để đối phương đ.á.n.h bóng tên tuổi!
Trương Minh trút giận vào điện thoại, lúc gặp Nguyên Đường thì tâm trạng đã khá hơn.
Nguyên Đường đến có mang theo quà gặp mặt. Hai người chỉ nói chuyện phiếm vài câu, Trương Minh đã đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi nghe nói cô Nguyên đến tìm tôi là vì dự án ở thị trấn Thanh Thủy? Cô cũng muốn tham gia một phần sao?”
Nguyên Đường là do Giang Phái giới thiệu. Phải biết rằng nhà họ Giang tuy mấy năm nay đã lui về ở ẩn, thế hệ sau cũng không có mấy ai thành tài, nhưng ông cụ nhà họ Giang vẫn còn uy tín, ở cả Kinh Thị và Thượng Hải đều có tiếng nói.
Trương Minh nể mặt nhà họ Giang, nên cũng đối xử với Nguyên Đường rất khách sáo.
Ông ta nghĩ, dù sao dự án này đầu tư cũng không lớn, người do Giang Phái giới thiệu, kéo vào làm ăn chung cũng được.
Chỉ là, Trương Minh trong lòng vẫn tò mò, muốn hỏi xem Nguyên Đường và Giang Phái có quan hệ gì…
Nguyên Đường lấy ra vài thứ, trải trên bàn.
“Ông Trương, thật ra hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn hỏi một chút về chi tiết cụ thể của dự án ở thị trấn Thanh Thủy.”
Cô cầm lên một tờ giấy, trên đó viết thông báo về việc phát triển bất động sản ở thị trấn.
“Ở thị trấn Thanh Thủy, ông có định làm dự án bất động sản không?”
Trương Minh cau mày, nhanh chóng đọc qua thông báo.
Nội dung trên đó khiến ông ta vô cùng bất ngờ: “Tôi nghĩ có lẽ có sự hiểu lầm ở đây.”
“Tôi đúng là có thảo luận về vấn đề phát triển với thị trấn Thanh Thủy, nhưng cái tôi bàn là phát triển khu du lịch.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn này, Nguyên Đường thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi đã nói mà…”
Trương Minh rất khó hiểu, lật đi lật lại xem tài liệu trên bàn, hỏi lại Nguyên Đường.
“Những thứ này cô lấy từ đâu ra vậy?”
Lúc này Nguyên Đường mới giải thích mục đích của mình.
“Tôi có một nhà xưởng ở thị trấn Thanh Thủy, diện tích rất lớn. Vấn đề bây giờ là, thị trấn muốn thu mua đất và nhà xưởng của tôi với giá 200 tệ một mét vuông.”
Trương Minh rất bối rối: “Tôi không có ý định thu mua nhiều đất như vậy. Tôi chỉ định thu mua những công trình kiến trúc cổ dọc bờ sông, sau đó đồng bộ cải tạo thành khách sạn và cửa hàng.”