Nguyên Đống đã lâu không được trải nghiệm cái lạnh của thành phố phương Bắc. Hắn mặc chiếc áo vải màu nâu, cổ áo bị bung ra một chỗ, mấy sợi vải chui ra ngoài. Áo khoác là áo nhung cỡ lớn không vừa người, dính bụi xong càng có vẻ vừa dơ vừa cũ.
Nguyên Đống mới hơn ba mươi tuổi, đang độ tráng niên, trên người không còn vẻ thư sinh hay phong thái điềm tĩnh được bồi dưỡng ở đơn vị trong thành phố nhỏ ngày xưa. Hắn cõng một chiếc túi đen đã giặt đi giặt lại nhiều lần, vải vóc sờn rách, đứng bên vệ đường, lưng không tự giác cong đi rất nhiều.
Hắn đứng bên vệ đường cẩn thận phân biệt những chiếc xe đi ngang qua, rất nhanh chặn được một chiếc xe có ghi “Huyện Bạch đến Tùng Trấn”. Ở giữa ghi tên mấy thôn, ý là tuyến xe đi hướng Tùng Trấn này phải đi qua mấy thôn này.
Nguyên Đống lên xe, người bán vé không kiên nhẫn hô một tiếng “Năm đồng!”
Nguyên Đống móc ra năm đồng tiền, cầm lấy vé xe mới được xé từ sổ của người bán vé. Hắn nhìn quanh bốn phía, đột nhiên thấy không ổn.
Quả nhiên, giữa những người đông nghẹt, lập tức có người nhận ra hắn.
“Cậu là... Đống Tử phải không?”
“Đúng là Đống Tử thật! Sao giờ cậu mới về?”
Nguyên Đống siết chặt quai túi, còn chưa kịp tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói của những người này, trên mặt đã vội vàng nở nụ cười mang chút nịnh nọt và lấy lòng theo thói quen.
“Về thăm quê, về thăm quê.”
Còn về thăm cái gì, hắn cũng không biết phải nói sao.
Cha đã qua đời sớm, hắn nhiều năm không về tảo mộ.
Thân thể mẹ thì yếu rồi, khả năng cũng không còn nữa.
Các em gái cũng đã gả chồng, con cái hắn chưa từng gặp mặt.
Em trai... hắn không biết.
Nguyên Đống lần này về quê, cứ như thể có rất nhiều người muốn gặp, lại như thể có rất nhiều việc cần hoàn thành. Nhưng khi thực sự đứng trên xe khách nghe người khác hỏi mình về làm gì, hắn lại cảm thấy chẳng có gì cả.
Hắn lúng túng, trong lòng cầu nguyện lần này về có thể mọi sự thuận lợi, tốt nhất là xử lý xong việc thật nhanh rồi đi.
Cha mẹ không còn, quan hệ huynh đệ tỷ muội vốn đã xa cách một tầng. Con cháu đời sau lại cách xa trời Nam biển Bắc, tự nhiên không nói đến việc ở chung. Còn những tình thân đó, dưới sự đoạn tuyệt tin tức mấy năm nay, còn có thể còn lại bao nhiêu chứ?
Thư Sách
Nguyên Đống vẫn gượng cười, cứ như thể rất thân thiết với mấy người đồng hương không gọi được tên kia.
“Bao nhiêu năm không về, cũng nên về thăm quê.”
Kiểu chuyện phiếm vô vị này, làm người ở sau lưng hắn bĩu môi.
Suốt dọc đường, mấy người này hỏi bóng hỏi gió, cũng không nghe được bất kỳ tin tức thiết thực nào từ miệng Nguyên Đống.
Thế là...
“Đống Tử, cậu biết chị cậu mấy ngày này cũng vừa trở về không?”
Cổ họng Nguyên Đống thắt lại, vừa lúc xe khách chạy đến bờ ruộng, Nguyên Đống giọng có vẻ dồn dập kêu dừng xe.
“Ê, Đống Tử, chưa tới mà?”
Nguyên Đống gượng cười: “Tôi hơi say xe, xuống đi bộ một chút.”
Nguyên Đống cõng ba lô, đứng ở nơi còn một chút khoảng cách với cổng thôn.
Nhưng rất nhanh hắn hối hận, bởi vì dọc theo con đường này gặp được càng nhiều người hơn!
Nguyên bản đa số nhà trong thôn Tiểu Hà đều được xây gần sông, sau này các gia đình xây nhà mới, nền nhà liền chuyển sang gần đại lộ hơn.
Lúc Nguyên Đống xuống xe, một số gia đình đang ăn cơm ngoài cửa, vì thế liền nhìn thấy hắn rõ mồn một.
Đến nước này, việc Nguyên Đống trở về tự nhiên không thể im hơi lặng tiếng.
Nguyên Đống căng da đầu đi vào thôn theo ký ức.
Sự phát triển của thôn Tiểu Hà có chút khác biệt so với đời trước, nhưng cụ thể khác ở đâu, Nguyên Đống lại không có tâm trạng để xem xét kỹ lưỡng.
Trong lòng hắn chỉ nhớ người trên xe vừa nói Nguyên Đường cũng đã trở về.
Nguyên Đường, cái tên này chưa bao giờ rời xa khỏi tâm trí Nguyên Đống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói ra cũng lạ, đời trước hắn có lỗi với chị cả, nhưng khi đó hắn bận rộn, ngược lại không thường nhớ tới chị cả.
Ngược lại đời này hắn chật vật ở tầng lớp dưới đáy, tên của chị cả lại như một bóng ma bao phủ trong nội tâm hắn.
Nguyên Đống không có một ngày không nghĩ đến người chị cả này.
Có khi là oán hận, có khi là hối hận.
Nhưng khi thực sự đến ngày có thể gặp mặt, Nguyên Đống lại chỉ còn lại sự chua xót.
Hắn cõng túi không về nhà mình, mà đi thẳng đến nhà lão thôn trưởng.
Vị lão thôn trưởng trước đây làm chủ chia gia tài cho Nguyên Đường, hiện tại đã sớm không còn làm thôn trưởng nữa. Giờ đã tuổi cao, râu tóc bạc trắng, đôi mắt cũng dần nhìn không rõ nữa.
Nhưng nhìn thấy Nguyên Đống, ông vẫn gọi đúng tên hắn.
Dùng rèm cửa ngăn cách ánh mắt tò mò của vợ và con dâu, lão thôn trưởng nhìn người hậu bối từng được mình đặt nhiều kỳ vọng này, chỉ thở dài một tiếng.
“Chú, cháu lần này về là muốn chuyển hộ khẩu.” Nguyên Đống không chịu nổi ánh mắt đó, ngập ngừng mở lời.
Lão thôn trưởng cách làn hơi nước ấm mờ mịt hỏi anh ta: “Chuyển đi đâu?”
Nguyên Đống nói ra tên một hương trấn, thuộc về một tỉnh cách nơi này hơn một ngàn cây số.
Lão thôn trưởng không hỏi hắn vì sao muốn chuyển, về những gì Nguyên Đống đã trải qua mấy năm nay ông cũng không truy vấn.
Ông chỉ dùng đôi mắt đục ngầu đó, nhìn người đàn ông đã trưởng thành trước mắt.
“Chú, nhà cháu còn có việc, hôm nay xong xuôi phải đi.”
Nguyên Đường cũng ở chỗ này, hắn chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó thở.
Hôm nay phải đi, lập tức phải đi.
Lão thôn trưởng nhìn anh ta: “Gấp gáp vậy... Thôi được.”
Nói xong những lời này, cũng không còn lời nào khác.
Lão thôn trưởng chỉ chỗ cho hắn, Nguyên Đống vội vã rời đi không dừng chân.
Vợ lão thôn trưởng có chút không vui bước vào nhà.
“Ông sao không nói chuyện đó?”
Lão thôn trưởng mơ hồ một chút: “Nói chuyện gì?”
Vợ ông giận sôi máu: “Đương nhiên là chuyện nó nợ tiền chứ!”
Người nhà họ Nguyên nợ tiền trong thôn cũng không ít. Tiền Nguyên Đống thiếu để học lại năm đó, còn có Triệu Hoán Đệ sau này tự mình nuôi con thiếu tiền hạt giống phân bón, thậm chí là một số khoản tiền cần phải đóng mấy năm trước...
Nhiều vô số kể, tuy không nhiều lắm, nhưng luôn làm người ta bực bội.
Lão thôn trưởng phất tay: “Còn nói chuyện này làm gì.”
Thời gian lâu lắm rồi, chỉ là một món nợ mơ hồ.
Vợ ông lẩm bẩm: “Nếu nó như chị nó, chúng ta đương nhiên ngại mở lời, nhưng cha mẹ nó vì nó đã phế đi bao nhiêu tâm tư bao nhiêu công sức. Những khoản nợ này, nếu nó có chút lương tâm thì nên trả.”
Nông thôn có một cách nói, người sống không nợ nần người chết. Nguyên Đống năm đó cha mất, tiền nợ chưa trả một đồng. Thấy những người già cùng lứa này sắp qua đời, số tiền này không trả, luôn làm người ta kiêng kị trong lòng.
Lão thôn trưởng cũng biết đạo lý này, nhưng mà...
“Bà xem nó về có nói một câu muốn ra mồ xem cha mẹ nó không?”
... Thật sự là không hề!
Vợ lão thôn trưởng một lúc lâu không nói chuyện.
“Nó lần này về là chuyển hộ khẩu để không bao giờ quay lại nữa, đến mồ mả cha mẹ còn không nói đi xem, bà còn mong chờ nó có thể trả tiền?”
Vợ thôn trưởng thở ngắn than dài: “Một thằng bé tử tế như vậy, sao bây giờ lại biến thành thế này.”
Trước kia nhìn cũng là đứa trẻ có tiền đồ rộng mở, hiện tại đọc sách không thành, đến cả đạo lý đối nhân xử thế cũng không thông. Không hiểu tình người đã đành, sao còn lạnh lùng vô tình như vậy.