Cha mẹ nó đối với Nguyên Đường là không tốt, nhưng đối với nó là chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, càng không cần phải nói sau này còn vì nó có thể học lại, cha nó đến bệnh cũng không đi khám. Kết quả hiện tại ông ấy mất rồi, ngày lễ ngày Tết đến cái vàng mã cũng khó nhận được.
Vợ thôn trưởng chỉ cần nghĩ đến nếu mình nằm dưới mộ, con trai như vậy không hiếu thuận, lập tức trong lòng đều không thuận.
Hai người than thở một lát, không nói thêm gì nữa.
Nguyên Đống đi theo chỗ lão thôn trưởng chỉ, rất nhanh đi ngang qua nhà cũ họ Nguyên. Giữa một loạt nhà mới, ngôi nhà bị sụp một nửa của nhà họ Nguyên đặc biệt dễ thấy.
Nguyên Đống chỉ liếc nhìn một cái cũng không dám nhìn nữa.
Trước khi về, hắn còn nuôi hy vọng người nhà có lẽ sống cũng không tệ lắm, nhưng chỉ nhìn thấy bộ dạng ngôi nhà này, hắn cũng biết ý nghĩ đó là chuyện viển vông.
Hắn vội vàng rời đi.
Nguyên Đống tổng cộng ở thôn Tiểu Hà không đến một ngày.
Cho nên đợi đến khi Nguyên Đường biết chuyện, Nguyên Đống đã đi rồi.
Hắn vội vã quay đi, không ai biết lần này hắn về chuyển hộ khẩu là vì cái gì, nhưng đại đa số người đều biết, Nguyên Đống e rằng sẽ không quay lại nữa.
Nguyên Cần biết tin tức xong không ngừng đẩy nhanh tốc độ trở về Tiểu Hà thôn, nhưng lại không thấy Nguyên Đống.
Cô ta tức giận không thôi.
“Cái gì mà anh trai, bấy nhiêu năm không về, về rồi thì vội vàng bỏ đi.”
Nguyên Cần: “Tôi còn phải hỏi anh ta, có gặp Nguyên Lương không chứ!”
Nhắc đến Nguyên Lương, hắn trước hai năm cũng đã ra tù, nhưng ra tù xong không bao lâu liền rời khỏi quê quán, hiện giờ cũng không thấy bóng dáng.
Nguyên Cần giậm chân: “Sao đứa nào đứa nấy cũng như vậy!”
Nguyên Đống đi rồi, đến cả phương thức liên lạc cũng không để lại. Điều này nói rõ là muốn cắt đứt liên hệ với gia đình, không bao giờ trở về nữa.
Nguyên Đường dẫn con gái ở lại trường học hơn một tuần, vừa lúc kịp lúc thôn Tiểu Hà bắt đầu làm miến năm nay.
Nguyên Đường lơ là một chút, Giang Mang đã bị bạn nhỏ bên cạnh dẫn đi sân phơi miến.
Giang Mang hòa đồng rất nhanh trong lớp học. Cô bé tuổi còn nhỏ, lại lớn lên đáng yêu như búp bê Tây Dương, các bạn học trong lớp đều rất thích cô bé.
Vì thế, khi các gia đình bắt đầu làm miến, Giang Mang bị các bạn nói rung động, nhất quyết đòi đi ra ngoài, các bạn liền đương nhiên đồng ý.
Giang Mang không nói với mẹ, lén thay áo khoác của bạn, lợi dụng lúc tan học liền chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng, cô bé đã bị cảnh sắc trước mắt làm kinh ngạc.
Cánh đồng ban đầu đã biến thành sân phơi bằng phẳng, dùng những cột dài hơn 1 mét dựng lên dây miến ướt sũng (tráng). Sân phơi cứ như một nơi phơi quần áo, tất cả đều là miến.
Cô bé dẫn Giang Mang ra xem thấy cô bé kinh ngạc không khép được miệng, đắc ý nói có thể dẫn cô bé đi nướng miến ăn.
Giang Mang chưa từng ăn, cô bé chớp mắt to sùng bái nhìn đối phương.
Cô bé kia lấy ra một chút miến đã phơi khô. Sau đó, một đám nhóc con lén lút đốt lửa ở bờ sông, còn có một đứa bé không biết lấy từ đống khoai lang đỏ nhà ai ra hai củ khoai lang đỏ.
Nướng miến trên lửa trần, rất nhanh theo tiếng nổ lách tách liên tiếp, miến đã được nướng biến màu, trở thành dạng phồng xốp to hơn ban đầu một chút.
Giang Mang học theo người khác, đưa miếng miến phồng xốp vào miệng ăn. Ăn vào mang theo một chút mùi hương của lương thực và mùi khét, hoàn toàn không có vị gì khác.
Giang Mang cảm thấy hơi thất vọng. Cũng may sau đó khoai lang đỏ nướng xong cũng đủ ngon, an ủi cô bé vì sự thất vọng chuyện nướng miến không ngon.
Trẻ con chơi đùa quên cả thời gian, không biết ai lấy ra một gói bột gia vị còn lại sau khi ăn mì gói.
Giang Mang đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Rắc bột gia vị lên khoai lang đỏ ăn nhất định rất ngon.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ý nghĩ này nhận được sự hoan nghênh rộng rãi của mọi người.
Thế là gói bột gia vị của bạn nhỏ kia cứ thế được cống hiến. Quả thật, bột gia vị mì ăn liền ăn kèm với khoai lang đỏ nướng mềm mại thơm ngọt, quả thật khá ngon.
Giang Mang ăn no căng bụng, chẳng hề hay biết bên ngoài tìm cô bé đã gần như lật tung cả vùng.
Nguyên Đường biết Giang Mang không thấy đâu thì theo bản năng trong lòng thắt lại.
Mấy năm nay việc kinh doanh càng ngày càng lớn, cô cũng nghe nói rất nhiều chuyện.
Ví dụ như con nhà ai bị bắt cóc, đòi tiền chuộc nếu không sẽ g.i.ế.c con tin. Lại có con nhà ai bị người quen ôm đi, vật lộn bao nhiêu năm cũng không tìm thấy...
Nghe được càng nhiều, Nguyên Đường càng không cho phép Giang Mang chạy lung tung.
Nhưng hiện tại Giang Mang không thấy, cô lập tức tìm đến hiệu trưởng Khương.
Hiệu trưởng Khương cũng hơi hoảng, đây không phải là mấy đứa bé nghịch ngợm trong trường, cô bé từ thành phố đến, da thịt non mịn, ở nơi xa lạ này, cô ấy cũng sợ xảy ra chuyện.
“Tôi bảo các giáo viên đi ra ngoài tìm, tôi gọi điện thoại cho gia đình mấy đứa bé hay chơi cùng Giang Mang.”
Hiệu trưởng Khương chạy nhanh, rất nhanh đã gọi được điện thoại, hỏi rõ thì nói mấy đứa bé kia cũng chưa về nhà.
Điều này Nguyên Đường ngược lại yên tâm hơn không ít.
Cô sợ nhất là Giang Mang bị mất một mình, điều đó chứng tỏ có người cố ý nhắm vào cô bé.
Nói là cả mấy đứa đều chưa về, thì tám phần là bọn trẻ chơi quá đà quên cả thời gian.
“Tôi đi ra ngoài tìm.”
Cô ra khỏi trường, đi hỏi thăm, lập tức có người nói thấy mấy đứa củ cải nhỏ cùng nhau đi vào thôn.
“Trong đó có một đứa là con nhà Kiện Dân, đứa bé đó vào ăn trộm khoai lang đỏ, tôi đang bận nên không quản.”
Nguyên Đường chắp nối thông tin có được về hướng hành động của đám nhóc này, liền đi dọc theo bờ sông.
Đi được một đoạn cô nhớ ra một chỗ, liền đổi hướng bước chân đi thẳng về phía lòng sông trên bờ. Ở một chỗ bị người ta đào thành cái hang, cô tìm thấy đám trẻ này.
Chỉ thấy Giang Mang ngồi trên đống rơm, đang ôm một củ khoai lang đỏ gặm ngon lành.
“... Giang Mang!”
Giang Mang vui vẻ gọi một tiếng mẹ, còn giơ củ khoai lang đỏ trong tay mời Nguyên Đường ăn.
Thư Sách
Nguyên Đường lạnh mặt nhìn cô bé, lúc này cô bé mới nhớ đến chuyện mẹ nói không được ra khỏi cổng trường.
Cô bé thè lưỡi, nhõng nhẽo dùng đôi tay dơ bẩn của mình kéo Nguyên Đường.
“Mẹ ơi, con sai rồi, mẹ ăn thử đi, củ khoai lang đỏ này ngon lắm.”
Cô bé vẫn luôn là như vậy, không hề có chút bướng bỉnh nào như Nguyên Đường, ngày thường rất biết nhìn sắc mặt. Vừa thấy Nguyên Đường giận là liền bắt đầu nịnh nọt, đáng nói là Nguyên Đường thật sự chịu chiêu này.
Thế là cô ấn vào trán con: “Con đó.”
Cô vừa đến gần, làm mấy đứa bé kia sợ đến mức đứng dậy.
Nguyên Đường liếc nhìn xung quanh, cười nói: “Các con cũng biết tìm chỗ ghê.”
Nơi này vẫn là nơi cô từng đến lúc nhỏ. Nghe nói là được làm trong thời kỳ kháng chiến để trốn giặc, sau này không đ.á.n.h giặc nữa, rất nhiều cái hang giấu người trong thôn đều bị lấp đi, nhưng cái hang này lại được giữ lại.
Nguyên Đường từ nhỏ đã cùng bạn bè lén lút nướng đồ ăn ở chỗ này. Khi đó đói lắm, tìm được cái gì hơi nướng nướng liền dám ăn.
Nguyên Đường có chút hoài niệm và kể lại những chuyện này với đám nhóc con.
Lập tức làm cho bọn chúng không còn sợ hãi nữa.
Giang Mang càng nghe càng mê mẩn.
Nguyên Đường đưa từng đứa bé về nhà, cuối cùng kéo Giang Mang về trường học.
“Ngày mai chúng ta phải về rồi.”
Bóng dáng nhảy nhót của Giang Mang lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngay khi Nguyên Đường nghĩ rằng cô bé sắp khóc lóc ăn vạ, Giang Mang như một người lớn thu nhỏ thở dài.
“Mẹ ơi, sao trước kia mẹ không dẫn con về sớm hơn.”
Nơi này tuy không thể ăn vặt tùy thích, nhưng cũng thật vui.
Giang Mang ngưỡng mộ hỏi mẹ: “Mẹ ơi, lúc nhỏ mẹ hạnh phúc lắm phải không?”
Nguyên Đường bật cười, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g đứa bé chẳng hiểu gì này: “Còn chạy lung tung nữa là sẽ bị đ.á.n.h đó.”
Giang Mang thè lưỡi, che m.ô.n.g nhỏ chạy nhanh đi.
“Con mới không có!”
...
Gió quê hương thổi phất qua gò má, bóng hình Giang Mang chạy nhanh.