Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 99: chương 100



 

 

 

 

 

 

Tiền Hồng Mai dường như vẫn thấy chưa đủ, liền lao lên định ăn thua đủ với chủ nhiệm Phương.

Bị làm cho mất mặt đột ngột, chủ nhiệm Phương sau khi hoàn hồn cũng nổi nóng, đẩy bà ta sang một bên.

"Mắc mớ gì tới tôi!"

Nhưng Tiền Hồng Mai không chịu nghe, bà ta ngã ngồi bệt xuống đất, khóc lóc thảm thiết, chỉ muốn tìm một người để trút giận.

"Hàng trong tiệm của tôi đều cháy ở trong chợ, tại sao các người không trông coi cẩn thận?!"

Mặt Nguyên Đường dính đầy tro bụi, mồ hôi chảy xuống dưới nắng tạo thành những vệt xám trên má. Cô kéo Hồ Yến đứng vào một chỗ ít người, tuy trông lấm lem nhưng may mắn không bị thương. Hồ Yến đã kịp thời mang phần lớn đồ đạc ra ngoài, chỉ sót lại lò than, mấy cái giá sắt, vài đôi hoa tai quên dưới quầy và một ít kẹp tóc nhỏ không kịp lấy đi. Thiệt hại vẫn trong tầm kiểm soát.

Nguyên Đường dùng một chiếc khăn lụa mới lau tay cho Hồ Yến, cau mày lắng nghe Tiền Hồng Mai đang gào khóc vật vã giữa đám đông.

Tiền Hồng Mai khóc trời khóc đất, đôi mắt hằn lên những tia máu, lúc gào lên còn thấy cả gân xanh nổi trên cổ.

"Tôi thuê gian hàng của các người, chẳng lẽ ban quản lý chợ không nên cho tôi một lời giải thích sao? Dựa vào đâu mà chỉ cháy mỗi cửa hàng của tôi! Tại sao không gọi xe cứu hỏa đến sớm hơn?"

Bà ta khóc đến nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt: "Nếu cứu hỏa sớm hơn một chút, cửa hàng của tôi đã không bị thiêu rụi! Cả nhà chúng tôi sống dựa cả vào cái cửa hàng này…"

Chủ nhiệm Phương tức đầy bụng nhưng không vội đôi co với Tiền Hồng Mai. Trước mặt mọi người, ông ta là người quản lý cao nhất, vì vậy ông ta lạnh mặt cho người đi kiểm tra xem rốt cuộc nguyên nhân hỏa hoạn là gì.

Từ khi trời bắt đầu nóng lên, huyện đã phát tờ rơi tuyên truyền phòng cháy, yêu cầu chú ý an toàn điện và không để các vật dễ cháy sau cửa kính. Ông ta cũng đã cho người cầm loa đi khắp chợ thông báo nhiều lần. Khu thương mại là trung tâm của huyện, các gian hàng lại san sát nhau, nhỡ cháy là sẽ cháy lan thành một dãy, sao ông ta có thể không để ý cho được?

Chủ nhiệm Phương nghiến răng, thầm nghĩ đừng để ông ta tóm được Tiền Hồng Mai. Nếu ông ta phát hiện ra vụ cháy này là do chính Tiền Hồng Mai gây ra, ông ta nhất định sẽ không để bà ta yên.

Cửa hàng của Tiền Hồng Mai đã cháy trơ trụi, những mảnh vải vụn rơi vương vãi khắp sàn, ngay cả bàn là cũng cháy đen thui. Người kiểm tra hiện trường xem một vòng vẫn chưa chắc chắn, liền hỏi ai là người đầu tiên phát hiện ra đám cháy.

Nguyên Đường được gọi lên phía trước, người đầy tro bụi, cô cho biết lúc mình chạy ra thì đã thấy những tấm vải bố treo trên tường đang bốc cháy, ngoài ra không thấy gì khác. Chú Vưu cũng xác nhận điều này.

"Cháy nhanh lắm, dập không kịp."

Một người có kinh nghiệm bới ra một mảnh vải vụn, xác nhận với chủ nhiệm Phương: "Đúng rồi, loại vải này có chứa sợi hóa học, có lẽ đã bị mảnh kính nào đó chiếu vào."

Tiền Hồng Mai chất vải đống ở cửa, giữa trưa nắng gắt, chỉ một điểm sáng hội tụ là có thể bắt lửa, mà vải có sợi hóa học lại cháy rất nhanh, vì thế mới gây ra hậu quả này.

Có bằng chứng chắc chắn, chủ nhiệm Phương lập tức thay đổi thái độ, lạnh lùng nhìn Tiền Hồng Mai.

"Lúc nãy bà đi đâu? Không biết ban quản lý chợ đã thông báo phải chú ý hiện tượng phản quang từ kính sao? Bà xem bà đã gây ra tổn thất lớn thế nào kìa! Cháy hết cả rồi! Nhà bà không có một ai trông coi, đến nỗi cháy mà cũng là người khác phát hiện đầu tiên! Từ lúc dập lửa đến giờ đã hơn nửa tiếng, bà đã đi đâu?"

 

 

 

 

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 

 

 

 

Chủ nhiệm Phương hùng hổ chất vấn khiến Tiền Hồng Mai cứng họng. Bà ta đi đâu ư? Bà ta đi mua rau.

Buổi sáng trong huyện có người gánh rau đi dọc phố rao bán, nhiều người trong chợ đang bán hàng nghe thấy thì gọi vào mua ngay tại tiệm. Nhưng bà ta lại chê rau buổi sáng đắt, đợi đến chiều những người bán không hết rau sẽ tụ tập ở ven đường Tân Hoa để bán rẻ mớ còn lại. Chiều không có khách, bà ta bèn đi săn đồ rẻ, ngồi xổm ở đường Tân Hoa chọn lựa hồi lâu, mặc cả với người ta. Kết quả là lúc quay về thì phát hiện cửa hàng đã bị cháy.

Chủ nhiệm Phương liếc thấy giỏ rau của Tiền Hồng Mai, hừ lạnh một tiếng: "Gian hàng là cho các người thuê, các người tự làm cháy hàng hóa của mình, lại còn làm cháy cả tài sản của chợ. Tôi sẽ báo cáo tình hình lên trên để xem xét khoản tổn thất này phải xử lý thế nào."

Thư Sách

Ý của ông ta là, không những ông ta sẽ không bồi thường hàng hóa trong tiệm của Tiền Hồng Mai, mà còn muốn truy cứu trách nhiệm làm cháy cửa hàng của chợ.

Tiền Hồng Mai choáng váng cả người, bà ta chửi ầm lên rằng chủ nhiệm Phương trơ tráo. Bà ta đã thảm thế này rồi mà ông ta còn định bắt bà ta bồi thường tổn thất?

Chủ nhiệm Phương sẽ không đôi co với Tiền Hồng Mai trước mặt mọi người. Tiền Hồng Mai bây giờ đã ở thế "chân đất không sợ dép lê", còn ông ta thì cần giữ thể diện.

"Chồng bà ta đâu? Cháy thành ra thế này rồi mà sao còn chưa tới?"

Người quen của nhà Tiền Hồng Mai đã chạy đi báo tin, chắc không lâu nữa sẽ tới.

Tiền Hồng Mai chửi rủa chủ nhiệm Phương nhưng ông ta không thèm đáp lại. Bà ta quay cuồng như con ruồi mất đầu, nhìn chằm chằm xung quanh rồi la lên rằng có người đã hãm hại mình.

Chủ nhiệm Phương mất kiên nhẫn nói: "Ai hại bà? Rõ ràng là do bà chất đống đồ đạc. Chợ đã quy định từ lâu là không được lấn chiếm ra ngoài, bà nhìn xem bà bày hàng ra tận giữa lối đi rồi."

Nguyên Đường thấy đám đông ồn ào ở trung tâm chắc phải một lúc lâu nữa mới xong, cô tìm chủ nhiệm Phương xin phép về trước. Vết thương trên tay Hồ Yến không nặng, nhưng Nguyên Đường sợ dây thép bị gỉ sét, nên nghĩ tốt hơn là đến phòng khám xử lý sớm.

So với Tiền Hồng Mai, ấn tượng của chủ nhiệm Phương về Nguyên Đường – người cũng bị cháy cửa hàng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh – tốt hơn hẳn.

Ông ta chỉ muốn nói thẳng vào mặt Tiền Hồng Mai rằng "nhìn người ta mà học tập". Vốn dĩ nếu Tiền Hồng Mai không làm ầm lên, ông ta cũng sẽ không nhắc đến thiệt hại của chợ. Ai mà muốn chuyện này xảy ra, may là chỉ cháy một gian. Ông ta sẽ báo cáo tình hình lên cấp trên, chờ sửa sang lại gian hàng xong, Tiền Hồng Mai vẫn có thể tiếp tục kinh doanh.

Ai ngờ Tiền Hồng Mai, người trước đó còn khúm núm với mình, lại đột nhiên hóa điên, dám đổ vấy trách nhiệm ngay trước mặt mọi người.

Chủ nhiệm Phương tuy không nói lời cay nghiệt, nhưng trong lòng đã quyết, kể cả khi gian hàng này được sửa xong, Tiền Hồng Mai cũng đừng hòng có lại được vị trí này.

Nếu không trút được cục tức này, ông ta còn làm chủ nhiệm làm gì nữa.

Vì vậy, khi Nguyên Đường nói muốn đi và hẹn lát nữa sẽ tìm ông để bàn cách giải quyết, ông ta đồng ý ngay không do dự. Ông ta cũng cần tập trung giải quyết vấn đề của Tiền Hồng Mai.

Tiền Hồng Mai dường như đã phát điên thật sự. Bà ta thấy Nguyên Đường liền lao tới, chất vấn có phải Nguyên Đường đã thấy người đốt cửa hàng của bà ta không.

Bà ta hỏi có phải là bà chủ tiệm quần áo trẻ em đối diện không, sau khi Nguyên Đường phủ nhận, bà ta lại bắt đầu hỏi tên từng người một.

Nguyên Đường mệt mỏi rã rời, cô gỡ tay Tiền Hồng Mai ra: "Tôi chỉ thấy lửa cháy, ngoài ra không thấy gì hết."

Nói xong, không cần biết phản ứng của Tiền Hồng Mai, cô vội vàng kéo Hồ Yến rời đi.

Hồ Yến lo lắng hỏi: "Bà ta có bị điên không, liệu có tìm mình gây sự không?"

Nguyên Đường đáp: "Chắc không đến nỗi."