Sau Khi Tỉnh Ngộ, Tôi Học Cách Nuôi Dạy Con Lại Từ Đầu

Chương 1



Sau khi lên mạng, tôi mới biết.

 

Cách mẹ nuôi dạy tôi trước kia là sai lầm.

 

Và cách tôi nuôi dạy con gái mình cũng chẳng đúng đắn gì.

 

Lần này, tôi quyết định thử nghe theo những lời khuyên trên mạng để chăm sóc con thật tốt.

 

Đồng thời… cũng học cách nuôi dưỡng lại chính bản thân mình.

 

Chương 1:

 

Trong một lần lướt mạng, tôi thấy một ông bố dẫn con gái đi chơi khắp nơi trên thế giới.

 

Là một người mẹ, tôi đã để lại lời khuyên cho ông ấy, bảo rằng đừng vì sở thích cá nhân mà làm lỡ dở tương lai của con bé.

 

Tôi bình luận:

 

[Còn đi chơi bên ngoài sao? Chẳng phải sắp lên cấp hai rồi à? Không về nhà học đi à? Thi trượt trường tốt, sau này con bé sẽ trách anh đấy.]

 

Bên dưới, rất nhiều người vào phản hồi bình luận của tôi, trong đó có cả chủ nhân bài viết.

 

Anh ấy trả lời:

 

[Chúng tôi đã chuẩn bị cho con đi du học từ cấp hai rồi. Trong nước quá áp lực. Tiền của gia đình tôi, ba đời cũng tiêu không hết. Con gái tôi chỉ cần vui vẻ là được.]

 

Tôi vẫn chưa cam tâm, gõ tiếp:

 

[Nhưng… nó là con gái mà.]

 

Ngay sau đó, các bình luận phản bác ào ào xuất hiện:

 

[Cô ơi, cô không sao chứ? Thời đại nào rồi mà còn phân biệt trọng nam khinh nữ. Cô cũng là phụ nữ đấy thôi, sao lại đi nói như thế?]

 

[Bác à, đó là vì bác không có tiền. Mẹ tôi từ lúc tôi mới chào đời đã để tôi trở thành công dân toàn cầu. Có thể nói, số tiền bố mẹ tôi để lại khiến cả thế giới nằm dưới chân tôi. Cuộc đời tôi thật sự rộng mở. Trước khi vào tiểu học, tôi đã đi khắp Trung Quốc rồi. Mẹ tôi dạy tôi dùng đôi chân để cảm nhận cuộc sống. Còn bác, ngoài để lại cho con gái một đứa em trai ‘nối dõi tông đường’, thì còn cho nó được gì nữa?]

 

Nhìn những dòng bình luận liên tục xuất hiện, tôi bỗng thấy bối rối.

 

Không, không phải vậy… Tôi đối xử với con gái rất tốt. Con bé là tất cả của tôi, tôi chỉ có mình nó thôi, sao tôi có thể hại nó được.

 

Còn nói về em trai… chẳng phải chị gái thì vốn dĩ nên chăm sóc cho đứa em nhỏ hơn mình sao?

 

Tôi muốn phản bác, nhưng trong ô nhập liệu cứ xóa đi viết lại, chỉnh sửa liên tục… mà thế nào cũng không vừa ý.

 

Đúng lúc ấy, con gái mở cửa bước vào.

 

Năm nay con chuẩn bị thi vào cấp hai. Dù con không vui, tôi vẫn đăng ký cho con lớp dự bị hè, chỉ mong con có được một tương lai tốt đẹp.

 

Con bé thật sự rất giỏi giang, thành tích tiểu học luôn đứng top, chưa từng khiến tôi phải lo lắng điều gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chỉ là… trong chuyện dạy dỗ con, quan điểm của bố nó và tôi luôn khác nhau. 

 

Cuối cùng, anh ấy buông tay, để mặc việc học của con cho tôi. Vì thế, giữa hai bố con có khoảng cách, ngay cả trong nhà cũng ít khi trò chuyện.

 

Tôi bừng tỉnh khỏi cơn ngẩn ngơ, bước lại giúp con tháo cặp sách.

 

“Hôm nay con có uống đủ nước không? Học hành thế nào rồi? Sau khi học thêm xong có bài kiểm tra tuần không? Điểm thi lần trước có chưa, đưa mẹ xem thử. Có phải lại sa sút môn Văn không, có cần bổ sung thêm gia sư môn Văn không? Trưa nay muốn ăn gì? Chiều cùng mẹ qua trung tâm một chuyến nhé, mẹ muốn hỏi thăm tình hình học tập của con, xem có cần học thêm vài môn nữa không.”

 

Nói một tràng dài xong, tôi quay vào bếp, mở tủ lạnh nghĩ xem trưa nay nên nấu món gì.

 

Nhưng khi tôi bước ra khỏi bếp mà vẫn chưa nghe con trả lời, trong lòng bắt đầu bực bội.

 

Từng chữ tôi thốt ra gần như nghiến qua kẽ răng:

 

“Con không nghe thấy mẹ nói à? Hay là con cũng giống đám người trên mạng, cũng nghĩ mẹ sai, mẹ không tốt với con sao? Con cũng cho là vậy đúng không? Mẹ bỏ tiền cho con đi học, để rồi thầy cô dạy con coi thường lời mẹ à? Con học đến đâu rồi? Để mẹ gọi cho giáo viên, hỏi xem có phải họ dạy học trò như thế không!”

 

Khi thấy tôi thực sự chuẩn bị gọi điện cho giáo viên, trên mặt con gái hiện lên vẻ cầu xin.

 

Ánh mắt ấy khiến tôi chột dạ — một biểu cảm quá quen thuộc, quen đến mức khiến tôi sợ hãi.

 

Con lao tới giằng lấy điện thoại từ tay tôi, vừa khóc vừa nghẹn ngào:

 

“Ăn gì cũng được… mẹ ăn gì thì con ăn cái đó. Con có điểm kiểm tra tuần rồi, kết quả cũng khá tốt, thầy cô nói con có tiến bộ. Nhưng… thầy còn bảo con học thêm hơi nhiều, thầy không kiến nghị con tiếp tục học thêm nữa.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Nói xong, nó òa khóc, nhưng có lẽ sợ tôi nổi giận, nên chỉ dám nấc lên khe khẽ.

 

Tôi nhìn cảnh trước mắt, lý trí bảo tôi rằng — đây là sai rồi.

 

Con bé là con gái tôi.

 

Chúng tôi lẽ ra phải vui vẻ trò chuyện bên bàn ăn, chứ không phải như thế này… không phải như đang thẩm vấn một tội nhân.

 

Quá sai rồi.

 

Nhưng mẹ tôi ngày trước cũng từng đối xử với tôi như vậy.

 

Thế thì… vì sao con gái tôi lại sợ tôi? Tôi là mẹ nó cơ mà.

 

Tôi không muốn đối diện với cảnh tượng này nữa, cũng không biết phải an ủi con thế nào.

 

Tôi dúi tiền vào tay con, chỉ nói:

 

“Con ra ngoài ăn đi. Hôm nay mẹ thật sự không muốn nấu nướng. Nhớ uống nhiều nước, kẻo nắng nóng dễ say nắng. Ăn xong thì về sớm, đừng quên chiều còn lớp học thêm.”

 

Con nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời mà đi.

 

Khi cửa khép lại, tôi gục xuống giường.

 

Tôi không hiểu mình đã làm sai điều gì…