Sau Khi Tỉnh Ngộ, Tôi Học Cách Nuôi Dạy Con Lại Từ Đầu

Chương 2



Tôi chỉ đang nuôi dạy con theo cách mà bà ngoại con bé từng nuôi tôi.

 

Nhưng tại sao… tại sao con gái tôi lại sợ chính mẹ của nó?

 

Tôi nhớ lại phần bình luận sáng nay, liền vội gõ xuống một dòng chữ:

 

[Con gái rất sợ tôi…rốt cuộc tôi phải làm sao đây?]

 

Khác hẳn với bầu không khí lúc sáng, dưới bài viết có người tỏ ra nghi ngờ, cũng có người thật lòng đưa ra lời khuyên:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

[Cô à, có thể thử hỏi trực tiếp con. Nếu con đã rõ ràng nói là không muốn, thì thật sự là không muốn, cô đừng ép buộc.]

 

[Tôi chính là người bình luận lúc sáng đây. Sao đột nhiên cô lại nghĩ như vậy, đã xảy ra chuyện gì? Không phải sáng nay cô còn nói ‘nhưng nó là con gái’ à?]

 

[Đúng đó, không lẽ định đem con gái đi bán, hay lại định dùng đạo đức trói buộc nó? Cô làm mẹ kiểu gì thế?]

 

Đối diện với những lời ấy, tôi chọn trả lời vào dòng bình luận được nhiều lượt thích nhất:

 

[Không phải đâu, tôi không hề trọng nam khinh nữ. Trong nhà chỉ có một mình con gái tôi thôi, ngay cả bố mẹ chồng tôi cũng rất thương nó.]

 

[Chỉ là… từ nhỏ mẹ tôi đã dạy rằng con gái phải biết giúp đỡ em trai, để sau này khi bị ức h.i.ế.p ở nhà chồng, mới có người đứng ra bảo vệ.]

 

[Mà tôi… do biến cố, không thể sinh thêm được nữa. Tôi sợ con gái mình sau này chịu thiệt thòi, nên mới mong con thật giỏi giang, để không ai dám bắt nạt.]

 

[Nhưng hình như con bé chẳng thích điều đó. Nó đã rất lâu rồi không còn như hồi nhỏ nữa — không còn ôm tôi nũng nịu, cũng chẳng còn hát ‘Trên đời này chỉ có mẹ là tốt’ cho tôi nghe.]

 

Sau khi nhấn gửi, khung bình luận lặng đi một hồi lâu.

 

Rồi một câu bất ngờ hiện lên trước mắt tôi:

 

[Thật thương cô quá… từ nhỏ đã bị chính mẹ ruột ‘tẩy não’, bắt phải chăm sóc em trai, đến nỗi bây giờ cũng không biết làm sao để nói chuyện với con gái mình. Đến cả ý nghĩa cuộc sống… cũng dần mất đi.]

 

Bên dưới, rất nhiều bình luận đồng tình với câu kia:

 

[Đúng vậy, mẹ tôi cũng thế. Cả năm chẳng mua nổi một bộ quần áo cho mình, chỉ để dành tiền cho cậu tôi mua xe.]

 

[Nhà tôi cũng vậy. Nghe mẹ kể, ngày trước cậu học rất giỏi nhưng gia đình không kham nổi. Mẹ tôi liền bỏ học đi làm nuôi cả nhà. May mà cậu tôi có lương tâm, sau này thành đạt rồi mua cho mẹ tôi một căn nhà.]

 

[Đúng rồi, đúng rồi, nhà tôi cũng thế.]

 

Nhìn những dòng bình luận ngày càng nhiều, tôi bỗng nhận ra — hình như chính mình cũng quên mất ước mơ thuở nhỏ là gì.

 

Hồi bé, mẹ thường dặn tôi:

 

Con là chị gái, dưới còn có em trai em gái, con phải chăm sóc chúng.

 

Con là cánh tay phải của bố mẹ, phải gánh lấy trách nhiệm của một người chị.

 

Những lời đó, tôi nghe đi nghe lại suốt cả tuổi thơ, đến mức như khắc sâu vào tận xương máu.

 

Ngày qua ngày chăm lo, gánh vác, tôi đã sớm quên mất — ước mơ ngày xưa của mình là trở thành một nhà văn.

 

Tôi không tiếp tục trả lời trong phần bình luận nữa.

 

Thay vào đó, tôi chỉ ngồi nghĩ… rốt cuộc, tôi và con gái nên làm thế nào đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khi mở mắt ra lần nữa thì đã là ba giờ chiều.

 

Trên người tôi đắp một tấm chăn mỏng, trong phòng điều hòa để ở nhiệt độ vừa phải.

 

Trên tủ đầu giường đặt một cốc nước ấm, bên cạnh là một tờ giấy ghi chú.

 

“Mẹ à, con thật sự không cố ý làm mẹ giận. Con chỉ mong có lúc mẹ chịu lắng nghe con một chút. Con đi học thêm đây, tối mình ra ngoài nhé.”

 

Cuối tờ giấy còn có một trái tim nhỏ xinh. Tôi hiểu, đó chính là cách con gái gửi lời xin lỗi.

 

Mở điện thoại, phần tin nhắn chưa đọc đã hơn 99+. Có người cho tôi lời khuyên, có người bày tỏ thương cảm.

 

Người đầu tiên từng bình luận “thương cô” cũng gửi tin nhắn riêng cho tôi:

 

[Cô nên thử nói chuyện thẳng thắn với con gái. Tôi tin con sẽ hiểu cô, vì nó là con gái cô mà.]

 

[Sao không hỏi xem con thật sự muốn gì?]

 

[Không thể thay đổi ngay thì thay đổi từ từ. Ví dụ… bắt đầu từ chuyện ăn uống chẳng hạn.]

 

Tôi uống hết cốc nước ấm kia, rồi hít một hơi thật sâu.

 

Lần này, tôi quyết định phải thay đổi. Tôi sẽ thử nghe theo lời khuyên của mọi người.

 

Điểm khởi đầu chính là căn bếp — nơi mà tôi và con thường nảy sinh mâu thuẫn nhiều nhất.

 

Con gái tôi từ nhỏ đã không thích ăn đậu nành. Không có lý do gì, chỉ đơn giản là ghét.

 

Tôi từng thử xay nhuyễn, gói vào bánh bao, thậm chí trộn chung với những món nặng mùi để che giấu. Nhưng con bé như có radar, chỉ cần có đậu là tuyệt đối không động đến.

 

Tôi chợt nhớ hồi nhỏ mình từng ghét cà chua.

 

Khi ấy, mẹ bỏ cà chua vào mọi món ăn, thậm chí còn cho cả nước cà chua vào cơm, vào mì.

 

Đến lúc tôi dần không còn sợ mùi vị ấy nữa, bà lại hả hê khoe khoang:

 

“Lũ trẻ tụi bây đúng là bày đặt, cái này không ăn, cái kia không ăn, giờ thì ăn ngon lành rồi đấy thôi.”

 

Sau đó, bà cũng dùng cách đó với các em tôi.

 

Còn tôi — đã vô thức lặp lại đúng y hệt với con gái mình.

 

Tôi mở tủ lạnh, lấy ra nồi canh chân giò hầm đậu tối qua. Qua một đêm, phía trên nổi một lớp mỡ dày.

 

Nhìn một hồi, tôi chần chừ rồi cuối cùng đổ cả nồi vào thùng rác.

 

Bước đầu tiên trong việc nuôi dạy con chính là: tôn trọng sở thích của con bé.

 

Buổi chiều, tôi lại đi chợ.

 

Mua một ít sườn về, khi đi ngang qua quầy rau, tôi đặt xuống rổ cà chua đã chọn, rồi quay sang lấy dưa leo.

 

Nấu cơm xong, tôi đi đón con tan học. Nghĩ đến chuyện trưa nay con có lẽ chưa ăn gì tử tế, tôi ghé mua thêm một chiếc bánh ngọt nhỏ.