Tôi đăng lên mạng câu chuyện vừa qua. Không ngoài dự đoán, phần bình luận toàn là niềm vui rộn rã:
[Yeah! Chị đã thoát khỏi biển khổ hôn nhân, tuyệt vời!]
[Đúng thật, ly hôn chính là trạm tiếp sức của phụ nữ. Khuôn mặt chị bây giờ còn hồng hào hơn cả trong video đầu tiên.]
[Công nhận, nhìn rõ luôn.]
Đồng thời, tôi cũng không chọn nghề cũ từng học ở đại học nữa.
Tôi quay lại theo đuổi ước mơ từ thời thơ bé — nỗ lực trở thành một nhà văn.
Nuôi con bước thứ sáu: nuôi con, nhưng đừng bao giờ quên rằng bản thân mình cũng từng là một đứa trẻ.
NGOẠI TRUYỆN
Tôi tên là Tô Thiến. Nhưng cái tên này, thường chẳng mấy khi được dùng đến.
Tôi là con gái lớn của nhà họ Tô, là con dâu nhà họ Lâm, là mẹ của con gái mình.
Ngoài ra, tôi chẳng còn là… chính tôi nữa.
Một lần tình cờ lướt video trên mạng, tôi mới nhận ra — mình đã mắc chứng lo âu nghiêm trọng.
Nó khiến tôi không thể bước ra ngoài, không thể trò chuyện bình thường với con gái.
Đọc những lời chia sẻ của cư dân mạng, tôi mới biết — thì ra tất cả đều sai.
Cách nghĩ đó là sai.
Tôi bình tĩnh gọi điện cho mẹ.
Chính mẹ cũng không biết mình sai.
Trong cuộc gọi hôm ấy, bà mới lần đầu hiểu ra — phương pháp giáo dục mà bà luôn tự hào, với ba đứa con… thật ra sai lầm đến mức nực cười.
Bà mới biết, ép con phải ăn, cũng là sai.
Đêm hôm ấy, bà tra cứu tài liệu, thấy bao nhiêu câu chuyện thương tâm chỉ vì bố mẹ bắt ép con làm những việc chúng không muốn, ăn những thứ chúng không thích.
Sáng hôm sau, mẹ nghiêm túc xin lỗi các con của mình.
Tôi kết bạn với một người trên mạng.
Chị ấy kể, con gái chị cũng từng vì áp lực quá lớn mà nhảy lầu tự tử.
Chị hy vọng tôi đừng đi vào vết xe đổ đó.
Tôi nghe lời, ngồi xuống trò chuyện nghiêm túc với con gái.
Con vừa khóc vừa nói, nó thấy áp lực quá, nó sợ nếu không đạt yêu cầu thì tôi sẽ bỏ rơi nó.
Tôi sững sờ.
Sao có thể chứ, tôi làm sao có thể bỏ con — nó là con gái của tôi.
Nhìn gương mặt sợ hãi của con, tôi chợt thấy quen thuộc đến lạ, nhưng mãi mới nhớ ra…
Tôi ôm con, nói với nó:
“Mẹ sẽ luôn yêu con, mẹ sẽ không bao giờ bỏ con. Chỉ là… mẹ bị bệnh thôi.”
Lần đầu tiên, tôi để con gái dắt tay mình vào khoa Tâm lý của bệnh viện.
Tôi không rõ trong phòng khám ấy, rốt cuộc đã nói những gì.
Chỉ biết, khi nhìn thấy ánh mắt con, tôi chợt nhớ ra — đó chính là ánh mắt của tôi ngày nhỏ.
Khi bố mẹ cãi nhau rồi đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi đứng co ro trước cửa, cũng chính là dáng vẻ ấy.
Bác sĩ khuyên tôi: hãy thư giãn nhiều hơn, ra ngoài đi dạo nhiều hơn, tâm trạng sẽ dần khá lên.
Tôi bắt đầu đưa con gái đi ra ngoài.
Từ chỗ con còn sợ hãi, đến khi con hào hứng lên kế hoạch ngày mai sẽ đi đâu chơi.
Tất cả… đều phải cảm ơn người bạn trên mạng ấy.
Tôi nhắn tin cảm ơn chị, kể lại tình hình.
Chị đáp lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thế là rất tốt rồi. Và nhớ nhé, cũng hãy thỏa mãn những mong ước nhỏ bé của con.”
Mong ước?
Khi mới sinh con gái, nhìn gương mặt con tươi cười, tôi từng thầm hứa — tôi sẽ để con trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng rồi trầm cảm sau sinh, cộng thêm việc chồng ngoại tình, đã trở thành giọt nước tràn ly, ép tôi ngã gục.
Tôi phát hiện, chỉ khi con đạt thành tích tốt, chồng mới chịu ở nhà thêm chút ít.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thế là tôi bắt đầu ép con phải học, phải cố gắng hơn nữa.
Cho đến một lần con không đạt được kỳ vọng của tôi, tôi mất kiểm soát.
Tôi bỏ mặc con giữa đường.
Cảnh tượng y hệt như tuổi thơ của chính tôi.
Nhưng bây giờ, khi nhìn đứa con bé bỏng đang nằm ngủ yên bên cạnh, tôi ôm chặt con vào lòng.
May quá… bảo vật của tôi vẫn còn ở đây.
Một người bạn trên mạng từng khuyên tôi: những hoạt động ngoại khóa cũng có thể giúp bố mẹ và con cái xích lại gần nhau hơn.
Con gái không thích piano, mà thích nhảy múa.
Vậy thì cứ để con nhảy.
Khi đến trung tâm thiếu nhi, tôi bất ngờ thấy có cả lớp dành cho người lớn.
Đó là lớp học cổ cầm.
“Tôi… có thể không?” — câu hỏi ấy vang lên trong đầu tôi.
Trong ánh mắt động viên của con, tôi mạnh dạn ghi danh.
Và từ hôm ấy, tôi bắt đầu học cổ cầm.
Hình như… tôi đang dần hồi phục.
Bố mẹ chồng đến.
Tôi không muốn đối diện.
Cũng chẳng thể đối diện nổi — những người đã dung túng cho con trai mình ngoại tình.
Tôi bình tĩnh nói với họ:
“Chuyện này, các người nên đi tìm con trai mình. Không phải tôi.”
Rồi tôi đến tìm em gái.
Đã rất lâu rồi hai chị em mới gặp lại.
Cả tôi và nó đều bận, cuộc sống đã chia cắt chúng tôi quá lâu.
Em gái muốn ly hôn.
Tôi ủng hộ.
Và tôi cũng muốn ly hôn.
Ngày tôi chính thức ký vào tờ giấy ly hôn, em gái ôm chặt lấy tôi.
Rất lâu.
Như thể đang đón chào tôi trở về.
— Tô Thiến, đã thật sự trở về rồi.
Sau khi ly hôn, cuộc sống dần trở nên phong phú.
Đưa con gái đến lớp xong, tôi lại ra ngoài, ghi chép, gom nhặt chất liệu cho giấc mơ làm nhà văn.
Buổi chiều, có khi tôi đi học, có khi ngồi bên mẹ.
Hôm nay là ngày Lập xuân.
Tôi ôm cốc trà nóng, cùng con gái cuộn tròn trên sofa xem một bộ phim.
Chỉ lặng lẽ chờ đợi mùa xuân đến.
Hết.