“Sao em lại đưa con đến, như vậy có vẻ vẻ vang lắm hả?”
“Tôi đâu có làm gì sai. Tôi chẳng việc gì phải trốn tránh. Con bé đã lớn rồi, cần biết mọi chuyện.”
“Nhân Nhân muốn uống gì nào? Latte được không? Lâu rồi bố không gặp con, con lớn quá rồi. Bố bận lắm, sau này sẽ dành nhiều thời gian cho con hơn. Giờ con lên lớp 5 rồi đúng không?”
“Bố, con học lớp 7 rồi. Với lại con không uống được sữa, cho con nước lọc là được.”
Trước màn kịch lố bịch này, tôi chẳng còn muốn phí lời.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi gọi cho con một ly cam vắt cùng bánh matcha, rồi bảo con sang khu đọc sách thiếu nhi bên cạnh.
Còn mình, tôi cần một ly americano double shot chua gắt để tỉnh táo, sẵn sàng cho trận đối đầu với Lâm Cương.
“Lâm Cương, chúng ta nói thẳng đi. Anh ngoại tình, thậm chí còn có con trong lúc hôn nhân. Tình cảm của chúng ta đã rạn nứt từ nhiều năm trước. Cả mẹ anh lẫn mẹ tôi đều phản đối chuyện ly hôn. Ngày đó, có lẽ tôi vẫn còn chút lưu luyến. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho con gái và cho chính mình.
Chúng ta ly hôn đi. Quyền nuôi Nhân Nhân để tôi, căn nhà cũng để lại cho con — coi như khoản chu cấp của anh. Còn xe và tiền tiết kiệm, tôi nhường cho anh.”
Tôi còn chưa nói dứt câu, Lâm Cương đã cắt ngang:
“Anh không đồng ý. Em là vợ anh, Nhân Nhân là con gái nhà họ Lâm. Ngoài kia chỉ là chút vui chơi thôi, đàn ông ai chẳng có. Em phải hiểu chuyện một chút.”
Nghe xong, tôi bật cười khẩy:
“Nhân Nhân là con gái anh, nhưng ngoài mấy năm đầu nó mới sinh ra, anh đã từng làm tròn trách nhiệm người cha chưa? Anh biết con học lớp mấy không? Biết cỡ giày con mang, con dị ứng với gì, thích ăn món gì không?”
“Anh từng một lần đi họp phụ huynh chưa? Chuyện anh ngoại tình là sự thật rành rành, chẳng còn gì để biện minh. Giải pháp duy nhất cho chúng ta là ‘đường ai nấy đi’.”
Lâm Cương đập bàn, gằn giọng:
“Thế sao em không hỏi thử xem, con có muốn đi theo em không?”
Tôi bật cười vì sự trơ trẽn của Lâm Cương, nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm. Vị đắng lan khắp khoang miệng, khiến đầu óc tôi càng tỉnh táo.
“Anh nghĩ tôi vẫn là đứa con gái ngây ngô, dễ bị anh dỗ dành sao? Nói thật, tôi đã có đủ chứng cứ anh ngoại tình. Nếu tôi gửi đến công ty, gửi cho bố mẹ anh, cả cho gia đình cô thanh mai kia của anh…”
Tôi cố ý ngừng lại nửa chừng. Quả nhiên, Lâm Cương lập tức mất bình tĩnh.
“Được, coi như em giỏi. Tôi đồng ý ly hôn, nhưng phải hứa xóa sạch hết mọi thứ.”
“Tất nhiên rồi. Đây là thỏa thuận tôi đã nhờ luật sư soạn. Nếu không có gì thắc mắc thì ký đi. Ngày mai là ngày đẹp, 9 giờ sáng gặp nhau ở Cục Dân Chính, thế nào?”
Anh ta nghiến răng đồng ý. Trong ánh mắt đầy oán hận kia, nếu ánh nhìn có thể g.i.ế.c người, chắc tôi đã c.h.ế.t hàng ngàn lần.
Nhưng thì sao chứ? Điều đó còn liên quan gì đến tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiễn Lâm Cương rời đi, tôi lại thấy lúng túng — chẳng biết phải nói sao với con gái. Đối diện với anh ta, tôi có thể cứng rắn, nhưng liệu con có sẵn sàng cùng tôi trải qua những ngày gian khó?
Con gái ôm quyển truyện tranh, mỉm cười bước tới bên tôi:
“Mẹ à, con biết hết rồi. Con đã lớn. Mẹ chẳng phải vẫn nói nuôi con phải coi như người lớn sao? Con muốn ở bên mẹ. Mẹ đi đâu, con đi đó.”
“Ừ, con sẽ luôn ở bên mẹ. Con nhớ nhé, không phải bố không cần con. Con vẫn là đứa trẻ được cả bố lẫn mẹ yêu thương. Chỉ là bố mẹ không hợp nhau nên mới chia tay. Sau này, cả nhà của bố và nhà của mẹ đều là nhà của Nhân Nhân.”
Nói xong, tôi ôm chặt lấy con.
Nước mắt tuôn ra, những uất ức bao năm nay cuối cùng cũng được khóc cạn.
Phía trước, chỉ còn lại những ngày tốt đẹp đang chờ mẹ con tôi.
Trở về nhà em gái, nó làm món dưa leo trộn mà tôi thích nhất.
Rất đơn giản, nhưng món ăn này đã đến muộn ba mươi hai năm.
Nó còn mua thêm một chiếc bánh ngọt nhỏ.
“Hôm nay chúng ta ăn mừng ba chuyện. Thứ nhất, chị đã chính thức ly hôn. Thứ hai, bản án ly hôn của em cũng có hiệu lực. Thứ ba, ăn mừng Nhân Nhân và Kiều Kiều đều tiến bộ trong kỳ thi tháng này.”
Cùng lúc ấy, cũng là ăn mừng chúng tôi đã thoát kén thành bướm.
Chờ bọn trẻ ngủ, tôi và em gái gọi điện cho mẹ.
Điện thoại đổ chuông rất lâu rồi bị ngắt.
Nửa tiếng sau, chuông máy tôi reo — là mẹ gọi lại.
“Đại Ni, muộn thế rồi, có chuyện gì không? Vừa nãy mẹ đi nhảy quảng trường cùng dì Lưu. Ra ngoài đi dạo đúng là tốt, biết thế thì mẹ đã sớm nghe lời các con rồi.”
“Mẹ… con ly hôn rồi. Em con cũng vậy.”
“Ừ, đời là của các con. Ngay cả mẹ cũng không thể can thiệp. Bao giờ về nhà ăn cơm? Ăn bánh bao nhân hẹ nhé?”
Nghe câu trả lời ấy, tôi không kìm được mà bật khóc.
Từ khi sinh Nhân Nhân, tôi gần như đã quên mất — tôi cũng vẫn là con gái của mẹ.
“Vâng. Vài hôm nữa con và em sẽ cùng về. Nhớ làm nhân hẹ cho con.”
“Được, thế nhé. À, thôi cúp máy đây, chú Trương gọi mẹ sang nhà uống trà chiều rồi, về mẹ kể cho.”
Nghe giọng mẹ, tôi biết — từ sau cái Tết năm ngoái, sau những lời ấy, mẹ cũng đã học cách tiến về phía trước.
Tôi chẳng muốn đợi thêm. Chiều hôm đó, tôi gọi Lâm Cương ra, làm thủ tục ly hôn dứt điểm.